5. Trâu nước cao thượng
Trong một khu rừng lớn ở Ấn Độ, có một con trâu nước vốn là một vị Bồ
Tát hóa thân.
Con trâu nước này không giống đồng loại của nó. Với một màu lông đen
xanh, nó có một thái độ nghiêm túc và trang trọng, lại có bản tính nhân
từ và hiền hậu, giàu lòng thương người, biết chịu đựng và nhẫn nhục.
Vì thế có những con thú nhỏ nghịch ngợm hay phá quấy nó bằng những trò
đùa ác độc, hay ức hiếp, làm nhục nó, để xem nó có chịu đựng được hay
không.
Có một con khỉ xấu tính và ngu đần, thấy con trâu nước này dễ bắt nạt
nên thường hay cưỡi lưng nó nhảy múa đùa giỡn không một chút sợ hãi. Hơn
nữa, nó còn kiêu mạn mắng trâu rằng:
– Con trâu già xấu xí kia, ta không sợ mi đâu! Mi có khác gì cục đá ngu
si bị vất bỏ bên bờ ao cho thiên hạ đánh đập chửi rủa, vậy mà sao cứ
đứng chết tiệt, đực mặt ra đó không có phản ứng gì cả!
Không cần biết trâu đang ăn cỏ hay đang làm việc, con khỉ càng ngày càng
phóng túng, lộng hành. Có lúc nó cưỡi lên đầu, lên sừng trâu mà phóng
uế, có lúc nó khoa chân múa tay trên lưng trâu, thậm chí lấy cây thọc
vào tai trâu, động đậy không ngừng. Trong lúc trâu đang ngâm mình trong
ao tắm, thì nó lấy hai tay bịt mắt trâu lại không cho thấy đường đi, làm
đủ cách ngăn không cho trâu hưởng cái vui thú của sự tắm mát.
Trâu nước nhẫn chịu mọi sự nghịch quấy của khỉ, tuy khỉ càng ngày càng
lộng hành, một khắc cũng không tha nhưng trâu từ đầu chí cuối không một
lần thốt ra lời oán than hay chửi rủa độc ác.
Không hiểu bằng cách nào mà chuyện trâu nước nhẫn nhục này lại đến tai
trời Đế Thích. Có một hôm, trong lúc con khỉ đang quấy phá trên lưng
trâu nước, trời Đế Thích bỗng hiện ra trước mặt trâu thở dài nói:
– Trâu nước! Với sức mạnh của ngươi, ngươi chỉ búng một cái là con khỉ
hung hăng kia chết toi. Tại sao ngươi lại cứ nhẫn nhục chịu đựng cho nó
bắt nạt đủ mọi bề như thế? Không lẽ ngươi không biết sức mạnh của chính
mình hay sao? Tại sao không dạy cho nó một bài học đích đáng?
– Chính thế, tôi biết sức mạnh của của tôi có thể đập chết một con khỉ,
nhưng tôi không muốn dùng sức mạnh ấy mà đối phó với một con vật nhỏ
yếu. Giá như nó mạnh bằng tôi hay hơn tôi thì tôi đã không nhẫn nhục với
nó như thế.
Trời Đế Thích lại khuyên trâu nước:
– Ngươi nhẫn nhục như thế tuy rất cao thượng, nhưng ngươi lại sẽ bị cái
bọn vô lại ấy ngược đãi hoài, không có ngày nào thoát được tay chúng.
– Tôi đang tu thiện pháp, chỉ sợ không tu được, làm sao dám làm hại một
con vật khác? Tôi muốn đem hạnh nhẫn nhục ấy mà đánh thức lương tâm của
chúng nó. Mặc dù con khỉ này không hiểu được bài học không lời của tôi,
nhưng khi nó bị người khác xử phạt đích đáng thì tự nhiên nó sẽ hối cải
và hiểu ra.
Trời Đế Thích nghe thế, rất lấy làm kính phục, lớn tiếng tán thán:
– Trâu nước cao thượng kia! Thực hành nhẫn nhục với một nghị lực kiên cố
chính là cái tâm của Bồ Tát dùng để hành đạo, chính loài người cũng phải
tôn ngươi lên làm thầy. Nhẫn nhục được thì không có tâm sân hận; mà
không sinh tâm sân hận thì giữ được trí tuệ; mà có trí huệ thì không có
gì là không làm được. Hạnh nhẫn nhục của ngươi đã làm cho Trời, Người
phải tôn kính.
Nói xong trời Đế Thích thuận tay nắm cổ con khỉ trên lưng trâu, giận dữ
mà mắng rằng:
– Này con khỉ ngu si, quả báo đau khổ sẽ giáng xuống đầu mi, còn chưa
chịu hiểu ra nữa hay sao?
Nói xong trời Đế Thích rời trâu nước nhẫn nhục mà trở về thiên cung.
Về sau trâu nước được hưởng hạnh phúc, và cuộc đời của con khỉ thì vô
cùng bi thảm!
Dùng nhẫn nhục đối xử với người không có nghĩa là chịu thua họ, mà là
chiến thắng họ một cách chân chính.