6. Kiện Đạt Đa ích kỷ
Có một hôm đức Phật đang đi dạo bên bờ hồ sen. Lúc ấy buổi sáng sớm, gió
nhè nhẹ thổi, hương sen phảng phất. Từ dung của đức Phật như trăng rằm,
ngài chăm chú nhìn giữa hồ sen, thấy hoa sen hàm tiếu đầy hồ, nước xanh
trong vắt, lấp lánh ánh sáng.
Bỗng nhiên, Ngài dùng huệ nhãn nhìn thấu qua đáy hồ và thấy cảnh địa
ngục.
Trong địa ngục bốn phía đen ngòm có một hồ máu đỏ tanh tưởi, trong đó
ngàn vạn tội nhân đang chìm nổi, khóc than thảm thiết, có kẻ thì sức lực
cạn kiệt mệt mỏi, có kẻ thì giãy giụa vùng vẫy. Giữa đám tội nhân ấy,
đức Phật nhìn ra một người mạnh khoẻ nhất tên là Kiện Đạt Đa, cũng đang
tận lực vùng vẫy giãy giụa.
Kiếp trước, Kiện Đạt Đa là một tên tướng cướp chuyên đốt nhà và giết
người, không có tội ác nào không nhúng tay vào. Vì tội ác dẫy đầy chồng
chất mà hắn phải đọa xuống địa ngục.
Nhưng có một lần, sau một vụ cướp của đốt nhà, trên đường về hắn thấy
một con nhền nhện đang từ từ bò ngang qua đường. Khi vừa đưa chân lên
định đạp xuống kết liễu mạng sống con nhện, bỗng nhiên hắn khởi lên một
niệm lành trong tâm: “Con nhện nhỏ bé này cũng có sinh mệnh, giết nó
chết giữa đường kể cũng tội nghiệp, thôi hôm nay ta tha cho nó làm phước
một phen!” Con nhện dưới chân hắn vội ba chân bốn cẳng chạy bán mạng tìm
đường sống.
Khi đức Phật quan sát tới việc thiện của hắn, Ngài liền tìm cách cứu
Kiện Đạt Đa ra khỏi địa ngục. Vừa khéo, một con nhện của thế giới Cực
Lạc đang giăng một sợi tơ bạc tuyệt đẹp giữa những cành hoa. Đức Phật
bèn nắm lấy sợi tơ bạc ấy, và thả từ hồ sen xuống tận địa ngục.
Địa ngục đen ngòm không chút ánh sáng, dễ sợ như một ngôi nhà mồ, chỉ
thấy có một vài bộ mặt hung ác gớm ghiếc và vô số tội nhân như những hạt
cát chìm nổi trong hồ máu, bò trườn vặn vẹo như những con trùng.
Kiện Đạt Đa vốn khoẻ mạnh, vô tình ngẩng đầu lên, thấy giữa không gian
đen ngòm có một lằn ánh sáng chiếu xuống đỉnh đầu hắn. Như gặp được cứu
tinh hắn mừng rỡ nghĩ rằng:
– Đây không phải là một sợi tơ nhện từ cõi trời xa thăm thẳm kia đang từ
từ hạ xuống hay sao? Giả sử như ta bám được sợi tơ nhện này rồi cứ thế
mà leo lên, làm gì mà không thoát được địa ngục và trèo lên tới thế giới
Cực Lạc?
Nghĩ thế rồi, hắn bèn hai tay nắm lấy sợi tơ nhện, rồi vận dụng hết sức
lực cố gắng trèo lên. Cái nghề trèo cây đu cành vốn là nghề của một tên
tướng cướp như hắn, nên hắn trèo lên một cách dễ dàng!
Nhưng khoảng cách giữa địa ngục và Cực Lạc thế giới sao mà xa xôi diệu
vợi, dẫu cố gắng tới đâu cũng không thể trong một lúc mà leo tới được.
Sau một khoảng thời gian dài, Kiện Đạt Đa từ từ thấm mệt, hắn đành phải
lơ lửng giữa hư không mà nghỉ ngơi.
Lơ lửng giữa hư không như thế, Kiện Đạt Đa thuận mắt nhìn xuống phía
dưới. Hồ máu trong địa ngục bây giờ đã chìm ẩn trong một màu đen sâu
thẳm, mù mờ không thấy rõ nữa. Kiện Đạt Đa lòng như nở hoa, mừng rỡ cất
tiếng cười hô hố.
Đột nhiên hắn thấy phần dưới của sợi tơ nhện có vô số tội nhân đang lũ
lượt như đàn kiến theo gương hắn cố gắng trèo lên. Hắn kinh hoàng phẫn
nộ tự nghĩ: “Mỗi một mình ta trèo mà còn sợ sợi tơ nhện mong manh kia
đứt mất, huống chi với sức nặng của chừng ấy người! Nếu chẳng may sợi tơ
nhện đứt thì tất cả những cố gắng và hy vọng của ta sẽ tan thành bọt
nước, phải rơi xuống địa ngục chịu khổ nữa!” Lũ tội nhân vẫn hàng hàng
lớp lớp không ngừng trèo lên, càng lúc càng đông. Kiện Đạt Đa cuống quýt
vừa sợ vừa giận, nổi sân hận la hét om sòm:
– Ê! Ê! Cái lũ tội nhân kia! Sợi tơ nhện này là của ta khám phá, nó
thuộc quyền sở hữu của ta! Ai cho phép bọn bây trèo lên? Đi xuống! Đi
xuống!
Vừa dứt lời, sợi tơ nhện bỗng đứt ngay ở phía trên chỗ Kiện Đạt Đa đang
nắm.
Tên Kiện Đạt Đa ích kỷ kia xoay tít giữa hư không mấy vòng, rồi rơi tõm
xuống địa ngục trở lại. Phần tơ nhện còn lại vẫn óng ánh, lấp lánh trong
địa ngục tối tăm lặng im như cõi chết, nhưng quá xa tầm tay với của tội
nhân, như một con diều lơ lửng cao vút trong không trung.
Khuôn mặt từ bi của đức Phật liền phủ lên một thoáng buồn. Ngài lắc đầu
khẽ thở dài một tiếng.
Hoa sen nở đầy hồ vẫn tỏa hương ngào ngạt, lá sen mềm mại vẫn xanh mơn
mởn, và lòng từ bi thương xót của đức Phật thì cứ vẫn dạt dào.