CON HIẾU KHÔNG DỐI CHA
Cố Hùng là người rất hiếu thuận. Ông là con trưởng trong
nhà, còn có hai người em hãy còn nhỏ dại. Người cha rất mực thương yêu
các con, nhưng cảnh nhà không được dư giả nên lúc nào cũng thiếu trước
hụt sau.
Cố Hùng đi dạy học ở xa, nhận được tiền lương chỉ giữ lại vừa đủ chi
tiêu cần yếu, còn bao nhiêu gửi cả về cho cha để lo cho gia đình, nuôi
dưỡng các em.
Mùa xuân năm Canh Tý, Cố Hùng nhận lời mời đến nhà bà họ Trương làm gia
sư. Ngày mới đến dạy, bà Trương biết Cố Hùng là con nhà nghèo, việc chi
tiêu cá nhân thường eo hẹp, liền trả đủ tiền lương trọn một năm, đồng
thời bảo ông:
– Số tiền hôm nay tôi đưa cho thầy, chắc chắn cha thầy không biết đến. Ở
đây có người vừa rao bán một ruộng lúa non, vậy thầy hãy dùng số tiền
này mà mua. Đến mùa thu hoạch có thể kiếm được số tiền lời cũng kha khá.
Như vậy thì tiền lương thầy vẫn gửi đủ về nhà, mà cũng có thêm được một
số tiền để chi dụng.
Cố Hùng hết lời cảm ơn ý tốt của bà Trương, song ông nghiêm nghị đáp:
– Tôi không thể làm như thế. Cha tôi vẫn còn đó, dù việc lớn hay nhỏ đều
phải do ý cha tôi quyết định. Tôi nay tuy đã lớn khôn ra ngoài kiếm
sống, nhưng vẫn không dám vượt quyền cha. Tiền kiếm được xin gửi trọn về
nhà, tùy ý cha tôi định liệu. Cho dù làm theo lời bà có kiếm được thêm
tiền, nhưng giấu giếm cha tôi là chuyện tôi không thể làm.
Thế là, sau khi nhận đủ tiền lương cả năm, Cố Hùng liền gửi trọn hết về cho cha.
Do Cố Hùng tự mình nêu gương hiếu thuận, nên con cái ông về sau đều có
phẩm hạnh tốt. Con trai ông là Tế Minh thi đậu tiến sĩ từ khi còn trẻ,
làm quan đến chức Hàn lâm học sĩ.
(trích Đức Dục Cổ Giám)
XIN ĂN NUÔI CHA MẸ
Dương Hiếu Tử người làng Vu Kiều, huyện Võ Tiến, tỉnh Giang Tô; cảnh
nhà hết sức nghèo khổ, cha mẹ lại ốm yếu, thường xuyên bệnh tật, quanh
năm lúc nào cũng cần đến thuốc thang. Vì thế, ngoài việc lo cơm cháo còn
phải chi tiêu rất nhiều cho việc khám bệnh và mua thuốc men.
Trong hoàn cảnh khó khăn như thế, lại gặp lúc thời cuộc biến loạn, muốn
đi làm thuê cũng chẳng ai thuê, Dương Hiếu Tử không biết làm sao để lo
chu toàn cho cuộc sống của cha mẹ, vạn bất đắc dĩ chỉ còn cách chịu nhục
đi ăn xin để về nuôi cha mẹ mà thôi.
Mỗi ngày xin được bao nhiêu thức ăn, chàng Dương đều mang cả về để cha
mẹ dùng trước. Nếu thấy cha mẹ vẫn còn chưa no, cho dù bản thân đói đến
hoa mắt đi chăng nữa cũng không dám ăn, luôn chờ đến khi nào cha mẹ ăn
no xong, nếu còn dư thừa thì ăn, nếu không còn thì vẫn vui vẻ uống nước
qua bữa, hái rau dại cầm hơi, không bao giờ để lộ cho cha mẹ biết mình
đói thiếu. Hôm nào được chút thức ăn ngon, dù chưa đến bữa cũng chạy bay
về dâng lên cho cha mẹ dùng ngay.
Nhưng Dương Hiếu Tử không chỉ lo việc phụng dưỡng cha mẹ bằng miếng ăn
thức uống. Dù trong hoàn cảnh khốn cùng phải sống nhờ sự bố thí của mọi
người, ông vẫn luôn quan tâm đến việc làm cho cha mẹ vui lòng. Mỗi ngày
khi về nhà ông đều tìm những chuyện vui để kể cho cha mẹ nghe, lại tự
mình học lấy những trò ca múa chốn dân gian, thỉnh thoảng lại vừa hát
vừa nhảy múa để làm trò tiêu khiển cho cha mẹ...
Dương Hiếu Tử đi xin về nuôi cha mẹ theo cách ấy đến hơn mười mấy năm
trời. Mọi người trong làng đều khuyên ông đi xa lập nghiệp, gửi tiền về
nuôi cha mẹ, không phải sống quá khổ nhọc tồi tàn như thế. Dương Hiếu Tử
cười đáp:
– Quả thật nếu tôi đi xa làm ăn thì có thể kiếm được tiền, nhưng vì cha
mẹ tôi rày đau mai yếu, nếu không có tôi bên cạnh thì biết lấy ai chăm
sóc hầu hạ.
Mọi người nghe ông nói như vậy đều cảm động, cho rằng ông đúng là một người con hiếu thảo xưa nay ít có.
(trích Đức Dục Cổ Giám)