Tôi nhớ lại một dịp khác khi tôi
đến thăm một ông già khả ái bị bênh bạch cầu. Ông cũng ở trong cơn đau đớn. Ðau
đớn hiện trên nét mặt ông. Có những giọt mồ hôi trên trán và mặt ông. Tôi lấy
cái khăn và nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ông. Tôi ghé vào tai ông thì thầm cố gắng
làm cho ông giảm đau. Ông này cũng là người hành thiền và tôi lại nhắc nhở ông
giữ chánh niệm quan sát cái đau càng điềm tĩnh càng tốt. Tôi cảm thấy vui khi
nhìn thấy vẻ đau đớn biến mất trên mặt ông. Một lúc sau đó thân nhân đến và tôi
ra về. Một vài giờ sau, ông chết. Tôi vui vì đã có thể giúp ông một chút trước
khi ông tắt thở.
Khi tôi viết những dòng này, tôi
nhớ lại mới hôm qua một nhà sư bạn tôi chết. Ông bị ung thư giai đoạn cuối cùng
đã tám tháng. Khi tôi ở bên cạnh ông tại bệnh viện một vài ngày trước khi ông
chết, ông đang ở trong cơn đau đớn. Tôi cố gắng đút cho ông ăn một chút canh
nhưng ông không ăn được. Ông trông rất hốc hác và khủng khiếp. Ông hầu như
không nói được. Bênh ung thư đã tàn phá thân thể ông và không phải là một nhiệm
vụ dễ dàng để chịu đựng cho tinh thần của ông. Tôi cố nài ông lưu ý quan sát
cái đau đớn như ông thường làm trong lúc hành thiền, để càng giữ được bình tĩnh
và thanh thản càng tốt. Ông là một người thiền định vững vàng và tôi chắc chắn
ông đã thiền về chính phút cuối cùng này.Mặc dù có hạnh phúc trong cuộc
sống, nhưng vẫn có khổ đau. Hạnh phúc hình như rất phù du – nó ra đi không đợi
chờ chỉ để rồi được thay thế bằng phiền muộn và bất mãn. Bởi vì sự sống kết
thúc bằng cái chết nên tự nó là một thảm kịch. Có người nói đời sống giống như
một củ hành: bạn bóc nó làm chảy nước mắt. Ðức Phật nói sinh là khổ đau vì sinh
dẫn đến suy tàn và chết. Chúng ta nên hiểu rõ điều này. Nếu chúng ta chấp nhận
sự sống chúng ta phải chấp nhận cái chết. Nếu chúng ta muốn khóc khi người nào
đó chết thì chúng ta cũng nên khóc vào lúc người ấy ra đời. Vào lúc đứa trẻ
sinh ra thì mầm mống của cái chết đã ở trong nó. Nhưng chúng ta lại mừng rỡ khi
đứa trẻ được sinh ra. Chúng ta cười và chúc mừng cha mẹ đứa trẻ. Nếu chúng ta
hiểu sinh – nó phải dẫn đến cái chết – thì khi cái chết đến chúng ta có thể đối
mặt với nó bằng một nụ cười.
Nhìn con người chết trong đau đớn
ra sao, thân thể của họ bị suy sup vì bệnh, và thấy tất cả đời sống phải kết
liễu bằng cái chết (sự việc đó đã làm cho tôi hiểu mỗi lần đi đến nhà quàn để
tụng kinh), hai quyết tâm phát sinh trong tâm tôi: Trước nhất, đến lúc tôi
chết, tôi muôn chết với một nụ cười trên môi. Tôi muốn tôi có thể giữù chánh
niệm và được thanh thản. Nói một cách khác tôi muốn giữ bình tĩnh. Tôi muốn có
thể vẫn mỉm cười dù cái đau đớn nó hành hạ tôi đến thế nào đi nũa. Tôi muốn tôi
có thể mỉm cười với tất cả khách khứa đến thăm viếng tôi. Tôi muốn tôi có thể
mỉm cười với tất cả các bác sĩ và y tá tốt bụng săn sóc tôi. Tôi muốn tôi có
thể mỉm cười với những bệnh nhân bạn tôi để giúp họ làm bất cứ cách nào có thể
ở bênh viện, hoặc để truyền cảm hứng hoặc để an ủi.
Thay vì những bác sĩ và y tá hỏi
tôi có khỏe không, tôi muốn hỏi họ: "Bác sĩ có khỏe không? Chị có khỏe
không? Hôm nay quí vị thế nào? Quí vị biết không quí vị đang làm một công việc
cao cả. Chúng tôi rất may mắn có quý vị. Xin tiếp tục công việc tốt đẹp này.
Xin cảm ơn quý vị nhiều." Và với những khách là Phật tử, tôi sẽ nói Phật
Pháp. Tôi sẽ nói: Hãy nhìn tôi. Tôi sắp chết rồi. Kết thúc rồi! Quý bạn biết
đấy hành thiền lúc sắp chết không phải là dễ. Vậy nên trong khi bạn còn khỏe
hãy cố gắng tận dụng điều đó. Hãy hành thiền! Hãy thực hành Pháp! Không còn hối
hận sau này. Ðừng đợi đến lúc bạn đau nặng thì đã quá trễ. Nhưng nếu ngay bây
giờ bạn thực hành thiền, khi bạn bệnh, bạn sẽ không bị khó khăn nhiều lúc phải
đối phó với cơn đau. Bạn có thể quan sát nó và thậm chí vượt qua nó.
Các bạn biết đấy, Ðức Phật bảo
chúng ta rằng mọi thứ đều vô thường. Nếu chúng ta hành thiền chăm chỉ đầy đủ,
chúng ta có thể hiểu được sự thật về vô thường sâu xa hơn, như vậy chúng ta sẽ
không bị trói buộc vào tâm và thân này. Chúng ta biết chắc chắn thân này không
phải của chúng ta, tâm này cũng chẳng phải của chúng ta. Hiểu biết, chúng ta có
thể buông bỏ. Chúng ta sẽ không bị trói buộc vào vào những dục lạc thô thiển
của sự sống. Chúng ta có thể sống một cách khôn ngoan hơn. Chúng ta về già một
cách thanh nhã. Và chúng ta không cần sợ chết.
Ðức Phật nói khổ đau gắn liền với
đời sống. Và chúng ta phải học hỏi cách sống với nó và vượt qua nó. Chỉ bằng
cách áp dụng chánh niệm vào cuộc sống hàng ngày và hành thiền chúng ta có thể
thâm nhập vào chân lý của khổ đau. Khi chúng ta hiểu được khổ đau một cách sâu
xa, chúng ta sẽ tranh đấu để loại bỏ nguyên nhân của nó, đó là tham ái, bị trói
buộc vào đời sống, vào sức cám dỗ của những cảnh tượng vui thích, âm thanh dịu
dàng, những mùi vị dễ chịu, và những đụng chạm êm đềm. Chúng ta sẽ cố gắng
thanh tịnh tâm trước tất cả các ô nhiễm.
Theo Ðức Phật, khi tâm chúng ta
được tẩy sạch tham sân và si, chúng ta sẽ vượt qua được tất cả khổ đau. Chúng
ta sẽ không bao giờ phản ứng lại bằng luyến chấp và ác cảm với bất cứ gì. Thay
vì điều đó sẽ có trí tuệ và từ bi trong chúng ta. Chính điều này chính là chấm
dứt khổ đau. Không bám víu nữa chúng ta sẽ không bao giờ khổ đau. Cả đến cái
đau thể xác cũng không làm tinh thần đau vì tâm không phản ứng bằng ác cảm và
giận dữ. Tâm sẽ bính an. Có chấp nhận và hiểu biết. Khi chúng ta chết trong lúc
có loại trí tuệ và an bình này, Ðức Phật nói điều đó là sự chấm dứt khổ đau.
Không còn tái sanh, không còn trở lại vòng sinh tử. Nếu chúng ta không tái
sanh, không còn suy tàn và chết kèm theo khổ đau. Chấm dứt! Hạ màn! Cái khối
đau khổ bị dập tắt. Và chúng ta có thể nói giống như các vị thánh thời cổ đã
nói, Làm được cái đáng phải làm. Ðược sống là cuộc đời thánh thiện.
Ðương nhiên, ngay bây giờ chúng ta
có thể vẫn còn xa mục tiêu. Nhưng người ta nói, hành trình ngàn dậm bắt đầu
bằng một bước đi. Cho nên tôi là người lạc quan. Vâng, tôi là một Phật tử và
một người lạc quan. (Ai nói người Phật tử là người bi quan?) Và tôi tin rằng
mỗi bước đi trên con đường chánh niệm sẽ mang chúng ta bước gần hơn tới mục
tiêu – mục tiêu Niết Bàn, sự kết thúc của mọi khổ đau. Và là một người lạc
quan, tôi thích nghĩ rằng sớm hay muộn chúng ta sẽ đạt tới Niết Bàn.
NÓI CHUYỆN ÐÓ BẰNG CẢ HOA LÁ
Và khi tôi đang nằm trên giường
bênh viện, tôi thích nói Phật Pháp với tất cả những ai hỏi han tôi, hay bất cứ
ai muốn nghe.
Hơn nữa, tôi có thể gửi hoa tặng
đến tất cả những bạn hữu ngoài kia. Tôi có thể đính kèm một cái thiệp với thông
điệp như sau: "Chào bạn! Bạn có mạnh khỏe không? Bạn có thích những đóa
hoa này không? Hoa này không đẹp phải không? Bạn có thì giờ để tạm nghỉ và
thưởng thức cái đẹp của bông hoa và hít hương thơm ngát của nó không? Và khi
bạn nhìn vào bông hoa, bạn có nhìn thấy những cặp mắt long lanh của người thân
hay đứa con bạn không? Bạn có cảm thấy hiểu hy vọng và sợ hãi của họ không? Hay
là bạn quá bận, quá lo lắng với những kế hoạch tham vọng trần tục, sự theo đuổi
danh vọng và của cải của bạn phải không?
"Bạn đã xem xét kỹ bản chất
của vô thường chưa bạn – làm sao tất cả phải úa tàn và chết? Và làm sao trong
khi chúng ta sống, chúng ta phải sống có ý nghĩa để sau này khỏi phải ân hận.
Cũng vậy, giống như bông hoa đang úa tàn, tôi cũng đang chết. Nhưng tôi gửi
những lời cầu chúc tới ban. Chúc bạn khoẻ và hạnh phúc! Tôi hy vọng bạn sẽ tìm
được thì giờ cho những người thân yêu của bạn tập hành thiền. Ban biết không,
kiếm tiền, có nhiều đồ xa xỉ, vui hưởng dục lạc không phải là mọi thứ. Những
thứ đó có thể làm cho bạn vui một lúc nào đó thôi, nhưng thực tế tử tế và tình
thương yêu quan trọng hơn nhiều: nó làmõ cho bạn thỏa mãn và hạnh phúc nhiều
hơn. Xin tha thứ cho tôi vì đã thuyết giảng những lời làm nhàm như vậy nhưng
xin hãy lưu ý đến những lời của một người sắp chết. Hãy cho phép người ấy được
giãi bày. Ðúng, trong khi bạn sống bạn nên cố gắng trải rộng vui vẻ và hạnh
phúc càng nhiều càng tốt. Hãy tha thứ cho mọi người. Không nên nuôi dưỡng một
thái độ hằn học nào hay coi bất cứ ai là kẻ thù của bạn. Luôn luôn nhớ rằng đời
sống ngắn ngủi và chẳng bao lâu tất cả chúng ta đều phải chết. Và thương yêu
chính là cho chứ không phải là nhận. Cho tình thương không kèm theo điều kiện.
Tình thương không mong mỏi được đền bù. Hãy cố gắng trau dồi loại tình thương
đẹp đẽ như vậy. Chúc bạn hạnh phúc!" Tôi kết thúc bằng lời tái bút: –
"Hãy bảo trọng. Không cần phải đến thăm tôi. Nhưng bạn có thể vui sướng
cho tôi. Vì tôi đang mỉm cười và tôi sung sướng là tôi có thể chết với một nụ
cười trên môi. Tạm biệt và chúc may mắn"
Và nếu tôi không nói được vì quá mệt thì tôi vẫn
có thể mỉm cười để cho thấy mọi việc đều tốt đẹp, và bệnh chỉ hại cái thân tôi
nhưng không hại cái tâm tôi. Bằng cách đó ta vẫn có thể truyền cảm hứng cả đến
khi chúng ta bệnh. Lúc ấy người ta sẽ đánh giá Phật Pháp cao hơn, và thực hành
chăm chỉ hơn. Lẽ đương nhiên, nếu tôi đang nói với những người bạn không phải
là Phật tử, tôi phải được áp đặt quan điểm tôn giáo của tôi lên họ. Tôi có thể
giãi bày quan điểm của tôi chứ không đời nào lại áp đặt cho họ quan điểm ấy.
Giống như tôi không muốn họ áp đặt quan điễm của họ cho tôi, vậy cũng thế tôi
phải không áp đặt cho họ quan điểm của tôi. Chúng ta phải tôn trọng quan điểm
tôn giáo của nhau và phải có tình thương yêu-khả ái với nhau. Bằng cách này, sẽ
có chung sống hòa bình.