Tôi muốn nói với bạn về một hành
giả du già can đảm, đã chết êm ả do bệnh ung thư với tiếng "Niết Bàn"
trên môi. Tên bà là Kuai Chan và bà ra đi vào ngày 18 Tháng Chạp Năm 1992 tại
Kuala Lampur. Bà bốn mươi ba tuổi. Chồng bà, Billy, kể cho tôi nghe bà đã đương
đầu với bệnh tình ra sao. Thấy câu chuyện đầy hứng thú, nhất là đối những hành
giả du già (tu thiền), tôi xin phép ông được kể lại trong sách này, và tôi cảm
ơn ông đã đồng ý cho phép tôi.
Bà Kuai Chan được chẩn bệnh lần đầu
tiên với bệnh ung thư vú vào tháng 4 năm 1989. Vào thời gian này bà đã tu tập
thiền Minh Sát vào khoảng độ một năm. Bà bình tĩnh chấp nhận bệnh tình. Billy
nói, "Vợ tôi chấp nhận bệnh, đó là cái nghiệp của bà" (nghiệp là một
định luật tự nhiên của nguyên nhân và hậu quả). Bà không đổ cho ai hay bất cứ
cái gì. Bà cũng không cay đắng hay rơi vào tình trạng ngã lòng. Bà hết sức vững
vàng và giữ bình thản cho đến lúc chết". Kuai Chan đã trải qua phẫu thuật
để loại bỏ vú bị nhiễm. Ba tháng sau bà lại phải giải phẫu lẫn thứ hai khi
người ta thấy những tế bào ung thư vẫn còn ở trong khu vực này. Sau đó bà được
xạ trị và hóa trị có tác động phụ tối thiểu. Trong suốt thời kỳ chữa bệnh ung
thu vú và trong sáu tháng cuối đời khi được chẩn đoán là bệnh ung thư phổi giai
đoạn cuối, bà đã từ chối không uống một thứ thuốc giảm đau nào. Billy nói,
"Bà không muốn thứ thuốc giảm đau nào". Cả đến khi cơn đau lên đến
cực độ bà vẫn từ chối không uống thuốc giảm đau, ngay cả đến một viên Panadol.
Bà là một người kiên quyết, rất mạnh mẽ và đáng khâm phục"
Quyết định không chữa trị bằng
thuốc giảm đau vì bà muốn giữ tâm bà càng trong sáng và tỉnh táo càng tốt. Bà
là hành giả du già, và tất cả những hành giả du già trân quý chánh niệm. Họ
không muốn một thứ thuốc nào làm cho tâm họ trì độn và làm hại sự thiền định
của họ. Cho nên nếu họ lâm bệnh họ sẽ làm như vậy. Kuai Chan đã sửa soạn đối
đầu với cái đau nên bà đã từ chối thuốc giảm đau. Bà chỉ chấp nhận xạ trị - hóa
trị cho ung thư vú của bà vì phương pháp này có thể dẫn đến chữa lành bệnh.
Nhưng về sau, bà bị ung thư phổi và được cho biết đã ở giai đoạn cuối bà đã từ
chối chữa bằng xạ trị-hóa trị mà bệnh viện đề nghị làm cho bà đỡû tức thở. Và
khi bác sĩ đề nghị thuốc giảm đau như morphine, bà cũng từ chối.
Billy cho biết khi trong đợt ung
thư vú đầu tiên Kuai Chan có một chút khó khăn với cơn đau sau khi giải phẫu.
Là hành giả du già, bà đã có thể nhận thấy cơn đau rất rõ ràng và cơn đau sẽ
biến đi. Nhưng ung thư phổi là một sự thử thách thực sự với bà. Cơn đau luôn
lên đến cực điểm nhưng bà vẫn từ chối không dùng thuốc. Có nhiều lúc bà bị ngất
xỉu và ngã sóng soài trên sàn nhà khi cơn đau đột phát. Nhưng bà vẫn bình tĩnh.
Bà cũng bị ho dữ dội dai dẳng nhiều ngày đêm. Billy ở bên cạnh bà và khi thấy
bà không ngủ được ban đêm ông cố làm bà dịu cơn đau bằng cách xoa dầu, chà sát
và những cách chữa trị truyền thống. Billy đưa ba đến các thầy thuốc Trung Hoa
và mua nhiều loại thuốc bắc và sắc lên cho bà uống.
Billy nói chính niềm tin tưởng và
thiền định đã khiến bà có thể đối đầu với khổ đau với một mức độ thanh thản và
tự tại phi thường. Cả hai đều đã hành thiền với Thượng Tọa Sujiva tại một đạo
tràng tại Ðài Bắc năm 1988. Sau đó Kuai Chan tiếp tục tham gia thường xuyên các
đạo tràng khổ hạnh của Thượng Tọa Santisukharama tại Kota Tinggi, Johor.
Khi được chẩn đoán bị ung thư phổi
sau đợt ho vào tháng bẩy năm 1992, bác sĩ cho biết bà chỉ sống được một tháng
nữa. Chỉ cho Kuai Chan và Billy hình chụp tia X, ông chỉ rõ ung thư đã lan tràn
ra sao khắp cả phổi. Ông cũng rất ngạc nhiên thấy Kuai Chai vẫn đi được và
trông rất khỏe mạnh, mặc dù tình trạng ung thư tàn phá phổi của bà. Nhưng bác
sĩ không biết là Kuai Chan có một tâm thép. Bà đã sống được sáu tháng nữa. Ðối
với bà không phải là một cuộc chiến để sống mà là chết có nhân cách. Khi bà và
Billy gặp tôi tại Trung Tâm Trí Tuệ ở Petaling Jaya khi tôi đến thăm nơi đây
vào tháng 7, họ hỏi họ có thể làm gì. Tôi bảo họ: Ðiều một hành giả du già có
thể làm là thiền định! Nếu tôi là bà tôi sẽ thiền định cho đến lúc cuối cùng.
Họ được khích lệ và Kuai Chan kiên quyết dành những ngày còn lại hành thiền tại
nhà. Billy nói ông hỗ trợ bà tận tình.
Nhưng bà không cho là cơn đau có
thể ghê gớm đến thế. Bà nói bà chưa từng thấy cơn đau nào như vậy. Nhất là ở
phần dưới lưng, nóng như đốt và đau như cắt. Bà đã dồn tất cả sức mạnh tinh
thần để biết cái đau đớn nhưng bà vẫn không thành công. Nó quá nhiều. Có những
lúc bà nằm đó bất lực không nhận biết được cái đau đớn nữa. Bà hơan toàn cam
chịu. Nhưng bà vẫn không uống thuốc giảm đau. Bà tham khảo với thầy dạy thiền,
Thượng Tọa Sujiva khuyên bà trải lòng từ bi khả ái và tu thiền sổ tức hít thở
để giảm thiểu cơn đau khi bà chịu không nổi nữa. Việc làm này khiến cho bà dễ
chịu. Từ sự dễ chịu này bà có thể tiếp tục thiền minh sát. Một hôm sau ba tuần
chiến đấu với cơn đau dai dẳng, bà có một kinh nghiệm độc đáo. Bà nói với Billy
trong khi nhận thấy cái đau như cắt, bà quan sát thấy nó càng ngày càng nhỏ đi
cho đến khi nó biến hẳn. Bà nói bà cảm thấy như tất cả giác quan đều bị cắt bỏ,
như thể không có danh-sắc (tâm và thân) vào lúc đó tâm và thân đã cùng nhau
biến đi với cái đau. Bà nói với Billy bà cảm thấy giống như bà trải nghiệm Niết
Bàn, và bà cảm thấy cực kỳ sung sướng. Sau kinh nghiệm này, bà không bao giờ
gặp phải loại đau đớn cực độ nữa.
Mười ngày trước khi lâm chung,
Billy mang bà vào một bênh viện tư vì bà khó thở. Bác sĩ đặt ống dưỡng khí cho
bà. Hình chụp tia X cho thấy những tế bào ung thư đã lan rộng hơn nữa làm trầm
trọng sự nghẹt thở. Chữa bằng xạ trị – hóa trị được đề nghị không phải là có
thể chữa lành bệnh mà chỉ để giảm nhẹ bệnh tình. Nhưng Kuai Chan không muốn tâm
mất sáng suốt nên bà đã từ chối. Sau năm ngày bà đòi Billy đem bà về nhà vì bà
cảm thấy không có lý do nào nữa để bà phải ở lại bênh viện. Billy lắp bình
dưỡng khí tại nhà, mang bà về nhà và để bà thở qua ống dưỡng khí hầu làm giảm
bớt khó khăn về hít thở của bà. Năm ngày sau từ 13 Tháng Chạp đến lúc bà chết
ngày 18 Tháng Chạp bà dường như ở trong tình trạng thiêm thiếp ngủ, thỉnh
thoảng mới tỉnh dạy. Hai ngày trước khi chết bà vẫn còn nhớ ngày sanh nhật thứ
17 của đứa con gái vào ngày 17 Tháng Chạp. Bà nhắc Billy luộc hai quả trúng cho
đứa con gái và cho con gái một bao (lì sì) đỏ, Billy đã làm theo lời bà.
Vào ngày 18 Tháng Chạp, bà tỉnh dạy
lúc 9 giờ sáng với một nụ cười. Bà hỏi, "Có phải tôi ngủ không?"
Billy trả lời: "Phải đã năm ngày rồi, em biết không?" Bà ngạc nhiên.
Bà dường như rất sung sướng và mỉm cười. Bà nói bà không cần uống thuốc bắc
nữa. Bà lại nhớ lại ngày sinh nhật của đứa con gái và mặc dầu Billy đã nói cho
bà biết là ông đã đưa bao lỳ sì đỏ cho đứa con gái như bà đã dặn, Bà lại nói
lần nữa với Billy, "Hãy cho cho đứa con gái một phong bao nữa (bao lì sì
khác) nhân danh tôi".
Billy nói, vào khoảng 2 giờ chiều
Kuai Chan muốn nói cái gì với ông ta nhưng quá yếu không nói nổi. Billy nhắc bà
hãy duy trì tâm trạng vô tư, đừng lo lắng gì về chồng và các con, và cảm thấy
tự do để ra đi êm ả. Ông nói, họ đã thảo luận nhiều lần về việc này trước đây,
rằng nếu bà có thể lành bệnh thì tốt, và nếu không thể chữa được, thì cũng phải
chịu: bà có thể đi một cách thanh tao, hiểu biết nghiệp luật, rằng tất cả chúng
ta một ngày đó bắt buộc phải chia lìa.
Vào lúc ba giờ, khi đứa con trai 15
tuổi, đi học về và báo với me: "Mẹ ơi, con đã về", bà hiểu tuy không
nói được. Bà gật đầu để ra dấu bà biết.
Vào khoảng ba giờ ba mươi phút,
Billy nói, Kuai Chan tận dụng sức lực nói rõ ràng bằng tiếng Quảng Ðông, Woh
Yap Niphoon, có nghĩa là "Tôi đã vào Niết Bàn", câu này có ý nói nói
là bà tin tưởng bà đã thực hiện hay chứng nghiệm Niết Bàn. Và bà chỉ vào bụng.
Ðó là lời cuối cùng của bà, bà ra đi một cách rất êm ả vào khoảng 45 phút sau.
Billy nói Kuai Chan, trong lúc hành thiền, thường quan sát sự chuyển động lên
xuống của bụng xẩy ra mỗi lần hít vào hay thở ra. Bà thấy sự lên xuống của cái
bụng là một đối tượng tốt để đặt tâm vào, và bà thường khuyến khích các hành
giả du già nên bám vào đối tượng ấy. Bất chấp hiện tượng nào của thân hay tâm
khi ta áp dụng chánh niệm và tập trung vào, cuối cùng ta có thể thấy sự sinh
diệt của hiện tượng và đi đến hiểu biết tính chất vô thường, cái bất toại
nguyện và vô ngã của chúng. Sự hiểu biết có thể tiến tới đỉnh cao trong việc
đạt Niết Bàn, trạng thái chấm dứt khổ đau. Những ô nhiễm của tham sân và si sẽ
bị hoàn toàn bị loại bỏ khi chứng nghiệm Niết Bàn đạt được ở trình đô A La Hán
[*].
[*] Về kinh nghiệm chấm dứt những
hiện tượng duyên hợp trong khi thiền định, Niết Bàn có thể đạt được ở bốn bậc
thánh quả. Mặc dầu kinh nghiệm của Niết Bàn là chấm dứt những hiện tượng duyên
hợp ở tất cả bốn bậc. Niết Bàn chỉ có một vị, đó là vị "an lạc" kết
quả về phương diện loại bỏ những ô nhiễm tinh thần tuy nhiên khác biệt ở mỗi
bậc của bốn bậc.
Ở bậc thứ nhất Tu Ðà Hoàn (Nhập
lưu) tham và sân bị yếu đi nhưng chưa bị loại bỏ hoàn toàn. Hai ô nhiễm này bị
yếu đến độ người đắc quả Tu Ðà Hoàn không thể phá năm giới, không giết (cả đến
một côn trùng) không trộm cắp hay lùa bịp, không ngoại tình, không nói dối và
không uống rượu và không dùng các chất ma túy. Ở bậc thứ hai Tư Ðà Hàm (Nhất
Lai), những ô nhiễm bị yếu hơn nữa. Ớ bậc thứ ba A Na Hàm (Bất Lai), lạc thú
nhục dục và sân hoàn toàn bị loại bỏ. Nhưng vẫn còn dấu vết của vô minh và ham
thích một thiên nhiên không nhục dục, có nghĩa là một ham thích dược tái sinh
vào cảnh trời Phạm Thiên không nhục dục. Ở bậc thứ tư A La Hán (Bất Sanh, quả
thánh hoàn toàn) tất cả ham muốn/ tham đều bị loại bỏ. A La Hán sống kiếp cuối
cùng và không còn bị tái sinh nữa.
Billy nói khi giờ phút cuối cùng
sắp tới, mặt của Kuai Chan rạng rỡ, khi bà nói, mắt của bà long lanh và sáng.
Vào khoảng 4 giờ 15 chiều, Billy nhận thấy bà đã tắt thở. "Bà trông rất
bình thản, thanh thoát. Billy nói, Bà đã ra đi một cách rất an lạc.
Vào khoảng 4 giờ chiều hôm ấy, một
người bạn đạo, Lily, cư ngụ ở xa Petaling Jaya 25 cây số, đột nhiên có ý nghĩ
trải tâm từ bi-khả ái đến Kuai Chan. Lily ngồi xuống và thiền định, gửi đi tất
cả những tư tưởng về từ bi-khả ái đến Kuai Chan. Bà ta nói bà thấy Kuai Chan
rất thanh thản trong một ảo ảnh trong suốt như pha lê. Khi bà ngừng thiền, bà
ta nhìn đồng hồ lúc đó là 4 giờ 15, cùng lúc Kuai Chan ra đi.
Chết theo cách Kuai Chan đã chết,
rõ ràng là một cái chết đẹp đẽ. Cách ra đi nào tốt hơn – với tâm bà tập trung
về Niết Bàn. Ai có thể nói cái kinh nghiệm duy nhất nào bà đã trải qua? Chỉ có
mình bà biết thôi. Nhưng có một điều chắc chắn là, tâm bà vững vàng vào lúc
cuối cùng, hướng về Niết Bàn. Tôi cớ thể nghĩ rằng bà đã đạt Niết Bàn. Nếu bà
đã không làm được thế trong đời này, tôi nghĩ rằng bằng tâm vững chắc và cương
quyết của bà, bà sẽ trải qua tái sanh lành làm người hay người trời, và sẽ đạt
được mục tiêu hằng ấp ủ trong kiếp sống đó.
Là một Phật tử, Bà đã chỉ dẫn cho
Billy tổ chức cho bà một tang lễ đơn giản, không có những nghi lễ và nghi thức
không cần thiết. Theo ý muốn của bà, Billy đã thu xếp việc hỏa táng vào ngày
hôm sau. Một vài nhà sư Phật Giáo, một số hành giả du già và bạn bè tụng kinh
Phật. Tang lễ rất giản dị theo lời bà yêu cầu. Billy thu thập tro cốt và đem
rắc tại cây bồ đề tại thiền đường sư phụ của họ tại Jahor.
Hồi tưởng lại đời sống cùng nhau,
Billy nói Kuai Chan là một người vợ tốt nhất mà ông đã có được: "Chúng tôi
lấy nhau đã 22 năm và bà đã sát cánh với tôi qua thăng trầm, qua nhiều thử
thách và cực khổ. Bà có một tâm tính vui tươi và hoạt bát. Bà bao giờ cũng
thương yêu và ân cần. Ngay cả lúc bà ốm bà vẫn tuyệt vời. Bà không bao giờ phàn
nàn. Bà không ngã lòng. Không có giận hờn hay cay đắng nơi bà. Bà vẫn bình tĩnh
và vững vàng. Bà vẫn có thể mỉm cười và cười lớn. Bà chấp nhận tất cả khổ đau
với thái độ trang nhã. Bà nói thân bà bệnh nhưng tâm bà không bệnh. Tâm bà vẫn
sung sức và khỏe mạnh. Sự quan ngại của bà không phải cho chính bà mà cho người
khác. Bà nói nếu bà có thể sống thêm 10 năm nữa, bà sẽ thực hành Phật Pháp
nhiều hơn. Bà rất quan tâm đến tôi và những đứa con.
"Thực ra bà đã chịu đựng khổ
đau tốt hơn tôi. Tôi không thểâ chịu nổi khi thấy bà quá nhiều đau đớn. Tôi cố
gắng cho bà uống thứ thuốc bắc tốt nhất hy vọng có thể chữa khỏi hay cho bà
được nghỉ ngơi. Ðôi khi tôi hỏi tại sao tất cả việc đó lại xẩy ra cho bà. Và
tôi nghĩ: Hãy để cho bà sống thêm mười năm và cuộc đời tôi ngắn đi mười năm.
Xin để cho tôi cho bà 10 năm của đời tôi. Nhưng lẽ đương nhiên điều đó không
phải là để cho chúng ta nói. Chính nghiệp mới có quyền ăn nói cuối cùng.
"Bà thường nói với tôi:
"Ðó là nghiệp của em, Billy à. Cái đó hoàn toàn đúng. Em không biết em đã
làm gì trong quá khứ. Em phải chấp nhận nghiệp của em." Ðôi khi bà nói:
"Em rất hối hận vì đã đem đến cho anh tất cả khó khăn này, Billy, tất cả
cái khổ đau này. Billy biết không em nợ anh rất nhiều trong cuộc đời này."
Tôi phải nói với bà xin đừng nói thế. Tôi nói, bà không nợ gì tôi cả. Chúng ta
là vợ chồng phải không? – và bà là người vợ tuyệt vời của tôi. Chúng ta cùng
trải qua những lúc thăng trầm, và bây giờ là giờ phút cần thiết của bà, tôi sẽ
ở bên cạnh bà. Chúng ta sẽ một mất một còn cùng nhau, tôi nói với bà, tôi cam đoan
với bà.
"Vào những dịp khác, bà nói
với tôi:, Này Billy đây là giáo lý chân chính, con đường thực sự, tôi rất tin
điều đó", và bà nhắc tôi đừng lơ là thực tập hành thiền, không nên tự mãn
mà phải tu tập chăm chỉ. Chúng tôi đã mất một thời gian tìm kiếm một giáo lý mà
chúng tôi có thế hiểu. Và khi chúng tôi tình cờ gặp Phật Giáo và thiền Minh Sát
vào năm 1988, chúng tôi đã say mê nó. Ông biết không, chúng tôi thường cùng
nhau bàn luận Phật Pháp mỗi đêm bên tách trà. Mối liên hệ của chúng tôi rất
tuyệt vời."
Người anh em họ của Kuai Chan,
Sati, hỏi liệu bà có sợ bệnh ung thư không, bà trả lời không, bà không sợ bệnh
này. Bà sẵn sàng chịu đựng đau đớn mà không dùng thuốc. Bà quả là một hành giả
du già can đảm, mặc dù hết sức chênh lệch, mà vẫn kiên trì thực hành Pháp. Bà
làm tôi băn khoăn, nếu tôi, một nhà sư mà ở hoàn cảnh như bà, bị ung thư, tôi
có thể chịu được nhiều như thế không, có can đảm và chịu đựng như thế không? Bà
quả là một tấm gương đầy cảm hứng, một vị thầy làm gương cho tất cả chúng ta.
Tôi phải cảm ơn Billy đã đưa ra chuyện riêng tư của mình để chia sẻ với chúng
ta câu chuyện truyền cảm này để chúng ta có thể can đảm trong việc tu tập cương
quyết hơn nữa và phấn đấu mạnh hơn nữa.
Billy yêu cầu tôi ghi nhận lòng
biết ơn của ông đối với Thượng Tọa Sujiva và những nhà sư khác cùng với các
hành giả du già về tất cả sự giúp đỡ ân cần mà họ đã cho ông và Kuai Chan.
Những bạn hành giả Du già tại Trung Tâm Trí Tuệ Phật Giáo, PJ, đã đặc biệt hỗ
trợ tinh thần và khuyến khích Kuai Chan trong suốt thời gian bà bệnh. "Tôi
không biết làm sao bầy tỏ lòng biết ơn của tôi đến tất cả mọi người đã giúp đỡ
tôi. Xin vui lòng nói với họ, tôi xin cảm ơn tất cả, xin được nói, Cảm ơn quý
vị. Cảm ơn quý vị rất nhiều về mọi thứ mà quý vị đã dành cho Kuai Chan."
Phần tốt nhất đó trong đời sống của một người lương thiện là những
hành động nhỏ nhoi không sao kể xiết bị lãng quên về lòng tốt và thương yêu.
Woodsworth