Thời gian là vốn quý
Chúng ta thường cảm thấy mình thiếu thốn về món này, món
khác... nhưng rất ít khi cảm thấy mình thiếu thốn thời gian. Nói một
cách chính xác hơn, sự quan tâm đến tính chất hạn chế của thời gian
thật ra chỉ là vì chúng ta cảm thấy không có đủ để cho chúng ta làm
được điều này điều nọ... Chúng ta rất hiếm khi hoặc không bao giờ thấy
tiếc nuối thời gian chỉ vì đó là thời gian, là vốn liếng quý báu rất
hạn chế mà cuộc đời ta có được.
Khi ta sinh ra, điều chắc chắn duy nhất mà ta có thể biết được về tương
lai của mình đó là ta sẽ chết. Dù là yểu mạng ở tuổi đôi mươi, hay
sống thọ đến khi trăm tuổi như mong ước của nhiều người, thì cuối cùng
chúng ta đều phải chết. Và mỗi ngày chúng ta trải qua trong cuộc
sống, có thể hiểu một cách hoàn toàn chính xác là mỗi một bước tiến
gần hơn về điểm cuối cuộc đời.
Chúng ta không hề bi quan khi thừa nhận điều này, vì đó là sự thật!
Chính thái độ tránh né không đề cập đến sự thật này mới là thái độ hèn
nhát, bi quan. Chúng ta thừa nhận sự thật này để thấy rõ một điều thực
tế: thời gian được sống trên cõi đời này là đáng quý biết bao!
Chúng ta sẽ càng ý thức rõ hơn sự quý giá này khi nhớ rằng chúng ta
không hề được đảm bảo là mình sẽ còn sống được bao lâu nữa. Tôi đã có
lần chia tay với một người bạn thân, để rồi chỉ vài hôm sau nghe tin anh
ta không còn nữa. Thật vậy, mạng sống quý giá này của ta có thể chấm
dứt bất kỳ lúc nào. Nhưng điều kỳ lạ là hầu hết chúng ta đều không
thường xuyên nhớ đến điều đó!
Sự quý giá của thời gian không phải là để giúp chúng ta có thể làm được
những điều này, điều nọ... Có quá nhiều những điều này nọ như thế đủ
để cho chúng ta quay cuồng trong suốt một đời, nhưng cuối cùng rồi
chúng ta sẽ không mang theo được gì cả! Vấn đề là chúng ta phải biết
sống như thế nào để xứng đáng với giá trị thời gian ấy. Chúng ta lao
động như một phương tiện để nuôi sống, nhưng bản thân sự lao động sáng
tạo cũng chính là cuộc sống của chúng ta. Ngược lại, những giá trị
vật chất được tạo ra luôn luôn có những giới hạn tạm bợ của nó, và rõ
ràng không thể là mục đích cuối cùng để chúng ta nhắm đến. Những giá
trị vật chất ấy có thể giúp cho ta có cuộc sống thoải mái hơn, nhưng
nếu chúng ta chỉ hoàn toàn phụ thuộc vào chúng, chúng ta sẽ phải trả
giá đắt. Nghệ thuật sống chân chính là ý thức được giá trị quý báu của
đời sống trong từng khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời.
Nhiều người cho rằng nhờ sức lao động điên cuồng trong những xã hội công
nghiệp mà loài người chúng ta mới có được ngày hôm nay, với những
chiếc xe gắn máy hiện đại, máy điều hòa không khí, máy giặt quần áo...
và cho rằng những thành tựu vật chất ấy là có ý nghĩa to lớn nhất.
Tôi không hoàn toàn phủ nhận điều ấy, nhưng nếu đánh đổi sự quý giá
của thời gian trong một đời người chỉ để vật lộn trong các nhà máy
nhằm tạo ra các tiện nghi vật chất ấy thì tôi cho là không đáng. Thật
tội nghiệp cho những người có suy nghĩ như thế, và tôi sẵn sàng chấp
nhận một cuộc sống đơn sơ để có được thời gian cho một cuộc sống ý
nghĩa hơn.
Chúng ta điên cuồng lao động quên ngày giờ để làm ra của cải vật chất,
nhưng cũng chỉ vì không biết nghệ thuật sống, chúng ta sẵn sàng thiêu
hủy những thành tựu vật chất ấy chỉ trong chốc lát. Một quả tên lửa mà
quân đội viễn chinh Mỹ bắn vào thủ đô Irak trị giá đến một triệu hai
trăm ngàn đô-la, và sức tàn phá của nó hẳn cũng hủy diệt đi một giá trị
vật chất tương tự hoặc nhiều lần hơn thế nữa.
Con người sinh ra trần trụi và chết đi cũng không mang theo được gì. Tất
cả những giá trị chân thật mà chúng ta có thể có được luôn nằm ngay
trong cách mà chúng ta sử dụng thời gian của đời mình. Chúng ta còn
được bao nhiêu thời gian trong cuộc sống? Đó là một câu hỏi không ai
có thể trả lời được. Có thể là mười năm, hai mươi năm, có thể là một
năm, có thể là vài ba tháng... nhưng cũng có thể chỉ là trong chốc lát
nữa thôi. Vấn đề này sẽ bộc lộ hoàn toàn ý nghĩa thiết thực của nó
khi chúng ta thử hình dung mình mắc phải một chứng bệnh nan y nào đó,
ung thư chẳng hạn. Và phán quyết của bác sĩ cho chúng ta là một hoặc
hai tháng nữa sẽ từ bỏ cuộc đời này. Thật kinh hoàng biết bao! Và khi
ấy, chúng ta mới thấy tiếc nuối cuộc sống này biết bao! Thế nhưng, một
thực tế là có biết bao người không hề mắc bệnh ung thư, cũng không hề
được ai dự báo trước, vẫn có thể đột ngột từ bỏ cõi đời này mà không
theo một quy luật nào cả. Làm sao dám chắc rằng chúng ta lại không là
một trong số đó? Nếu chúng ta có đủ can đảm chấp nhận sự thật ấy,
chúng ta mới có thể sống thật trọn vẹn những giây phút hiện đang có
được trong cuộc sống tươi đẹp này.
Thời gian cần phải được trân trọng trong từng khoảnh khắc. Khi chúng ta
ý thức được rằng giá trị của cuộc sống nằm ở chỗ là chúng ta đang
sống, chúng ta sẽ thấy tất cả những điều khác đều trở nên nhỏ nhặt,
vụn vặt không đáng kể. Đời sống của ta quý giá, và đời sống của mọi
người quanh ta cũng quý giá không thể lấy gì đánh đổi được.
Mỗi buổi sáng thức dậy, chúng ta nhìn lên bầu trời trong xanh có ánh
nắng ban mai ửng hồng, hoặc một chồi non vừa nhú còn ướt đẫm sương
đêm... Mỗi một thực thể xinh đẹp ấy đều nhắc nhở ta biết là đời sống của
ta đang tồn tại, và ta tự nhủ với mình sẽ không bỏ phí một phút giây
nào được tồn tại trong cuộc sống nhiệm mầu này. Ta sẽ sống như thế nào
để bản thân có được niềm vui hạnh phúc, và mang niềm vui, hạnh phúc
đến cho mọi người quanh mình.
Cuộc sống luôn diễn ra quanh ta, nhưng rất nhiều khi ta quên đi điều ấy.
Chúng ta lo toan chuyện này chuyện khác, chúng ta vất vả để có được
món này món nọ... Những thứ ấy không phải là không quan trọng, nhưng
chúng đều là những gì thuộc về tương lai, mà tương lai thì không thể
cảm nhận được một cách cụ thể, chắc thật như giây phút hiện tại mà ta
đang sống.
Khi hiểu được như vậy, chúng ta vẫn làm việc không kém phần tích cực cho
những mục tiêu mà mình nhắm đến, nhưng trên cả những điều ấy là chúng
ta luôn ý thức được giây phút sống hiện tại của mình.
Chúng ta đào một cái hố trong vườn để đặt cây xoài con. Mục tiêu của
chúng ta là tiếp tục vun bón để một ngày mai sẽ có quả xoài thơm ngọt
cho chính chúng ta hoặc con cháu của chúng ta. Nhưng quả xoài hãy còn
trong tương lai. Niềm vui thật sự của chúng ta không nằm ở tương lai mà
là ngay trong giây phút hiện tại này, trong từng nhát cuốc chúng ta
đào, trong việc bón phân lót và đặt cây xoài con, trong việc tưới nước
và che mát cho cây con... Chúng ta cần phải biết tận hưởng được niềm
vui trong đó. Nếu chúng ta nghĩ đến một ngày mai con cháu chúng ta sẽ
có những quả xoài thơm ngọt để ăn, thì thật ra động lực mang lại niềm
vui cho chúng ta là tình thương ta dành cho con cháu, không phải bản
thân việc có được quả xoài. Khi chúng ta hiểu được như thế, thì dù
nhiều năm sau đó cây xoài không sống được để cho trái – và điều này
hoàn toàn có khả năng xảy ra – chúng ta sẽ không đau khổ. Chúng ta đã
tận hưởng niềm vui ngay trong hiện tại và không có gì phải phụ thuộc
vào một kết quả trong tương lai. Chúng ta đã làm hết sức mình để có
những giây phút đẹp trong đời sống, và vì thế chúng ta không có gì
phải tiếc nuối hay đau khổ vì những hoàn cảnh không mong muốn.
Chúng ta cũng có thể tận hưởng niềm vui cuộc sống ngay trong khi đi bộ
đến trạm xe buýt hay khi đang chờ xe... Mỗi một khung cảnh mà ta được
nhìn thấy quanh ta đều là những quà tặng vô giá của cuộc sống mà rất có
thể ta sẽ không còn có dịp để nhìn thấy nữa. Khi tôi còn nhỏ, tôi rất
mê nghe nhạc cổ điển. Nhưng máy hát đĩa trong nhà là thuộc quyền sử
dụng của anh tôi, vì tôi vẫn còn quá nhỏ. Anh tôi lại rất ít khi nghe
nhạc cổ điển, vì anh thích các ca khúc tiền chiến hơn. Như vậy là, cứ
mỗi dịp hiếm hoi mà anh mở đĩa nhạc cổ điển, tôi liền tập trung hết cả
tâm hồn mình để chú ý lắng nghe, vì tôi biết là sẽ rất hiếm khi lại
được nghe lần nữa. Những lúc như thế, tôi thấy những nốt nhạc không
chỉ còn là âm nhạc, mà chúng như một dòng suối tuôn chảy niềm vui về
cho tôi. Quả thật là khi nghe nhạc theo cách ấy, tôi đã tận hưởng được
tất cả những nét đẹp kỳ diệu trong âm nhạc.
Chúng ta cũng sẽ không phung phí thời gian để mơ mộng về tương lai hay
nuối tiếc quá khứ. Từng giây phút ta đang sống trong bầu không khí
trong lành quanh ta đều quý giá. Từng con người mà ta có may mắn được
tiếp xúc cũng đều quý giá. Ta không thể ngồi cạnh một con người mà tâm
hồn để mãi tận đâu đâu. Khi ấy, ta không cảm nhận được sự hiện hữu
của người ấy, mà người ấy cũng sẽ không hề cảm thấy thật sự có ta.
Niềm vui của ta chỉ có được trong một sự tiếp xúc thật lòng mà không
nằm trong những mơ mộng viễn vông. Đến một bông hoa, một cành lá...
chúng ta cũng cần phải tiếp xúc thật lòng như vậy mới có thể cảm nhận
được sự hiện hữu và vẻ đẹp của chúng.
Thời gian quý giá vẫn liên tục trôi qua không dừng nghỉ. Hãy sống như
thế nào để thời gian trở thành một dòng sông, một dòng suối mát cuộn
tràn niềm vui và hạnh phúc đến với ta trong dòng chảy không ngừng của
nó. Chỉ như thế chúng ta mới không bỏ phí đi giá trị của thời gian, và
mới nhận ra được hạnh phúc là một điều hoàn toàn có thật.