[31]
Nghiệp chuyển lên và Nghiệp chuyển xuống
"Chúng sanh lên cao hay
xuống thấp là do nơi Nghiệp." -- Trung A Hàm
Nghiệp
lực có thể đưa xuống được không? Nói cách khác, người ta có thể tái sanh vào
cảnh thú không?
Câu trả lời của người Phật tử có
thể không được tất cả mọi người chấp nhận, vì Phật Giáo xác nhận rằng sự kiện
ấy có thể xảy ra.
Hình thể vật chất mà xuyên qua
đó sự liên tục của đời sống được cụ thể hóa chỉ là những biểu hiện hữu hình và
nhất thời của nghiệp lực. Thân hiện tại không phải là cái biến thể của xác quá
khứ mà là kế nghiệp, là cái hình thể khác biệt, tiếp nối hình thể quá khứ. Cả
hai nối liền nhau trong một dòng nghiệp lực.
Một luồng điện có thể biển hiện
kế tiếp dưới hình thức ánh sáng, rồi hơi nóng, hay sự di động. Không phải ánh
sáng trở thành hơi nóng, hay hơi nóng trở thành sự di động. Cùng một lối ấy,
nghiệp lực có thể biển hiện dưới hình thức một vị Trời, một người, một con thú,
hay một hạng chúng sanh khác. Các hình thể vật chất ấy không liên hệ với nhau.
Chính cái nghiệp tạo nên bản chất hình thể ấy. Bản chất của hình thể vật lý như
thế nào tùy hành động của ta trong quá khứ, và hành động nầy tùy thuộc nơi
trình độ tiến hay thoái hóa của ta.
Thay vì nói rằng người trở thành
thú hay thú thành người, đúng hơn ta phải nói rằng cái nghiệp lực đã biểu hiện
trong hình thể người có thể biểu hiện trong hình thể thú.
Trên bước phiêu lưu trong vòng
luân hồi - để dùng những ngôn từ quy ước - chúng ta thâu thập nhiều kinh
nghiệm, đã thọ nhiều cảm giác và thu hoạch một số đặc tính, tư tưởng, lời nói,
việc làm của chúng ta chắc chắn đã được ghi nhận trong tâm, như mực đen đã ghi
trên giấy trắng, không gì làm phai lợt. Bẩm tánh riêng mà chúng ta đã cấu tạo
trong những kiếp sống liên tục - dầu trong cảnh người, Trời, thú hay ngạ quỷ -
vẫn luôn luôn ngủ ngầm bên trong ta, và ngày nào mà chúng ta chưa thành tựu
thánh Đạo và thánh Quả, ngày nào mà chúng ta còn là phàm nhân, thì những bẩm
tánh ấy, trong một lúc bất ngờ, có thể phát lộ với một sức mạnh phi thường và
tiết lộ cho ta biết khuynh hướng của dòng nghiệp còn tiềm tàng bên trong ta.
Một người hiền lương học rộng,
tánh tình cao thượng, mực thước, bỗng nhiên chìm đắm say mệ trong vòng trụy
lạc. Tai sao người như thế lại có thể làm chuyện tồi tệ như vậy? Ai có thể ngờ
người cao thượng như thế mà hành động xấu xa hèn hạnhư vậy!
Trong sự đổi tánh bất ngờ, hành
động lỗi lầm của người kia không có chi là lạ. Đó chính là sự nổi lên trên bề
mặt cái bẩm tánh thầm kín phức tạp ngủ ngầm. Vì lẽ ấy, những người rất cao
thượng lắm khi cũng bị quyến rũ làm những chuyện mà không ai có thể ngờ.
Thí dụ như trường hợp của
Devadatta (Đề Bà Đạt Đa). Sanh ra là một hoàng tử cao quý, trưởng thành trong
giới luật của hàng xuất gia cao thượng, đã đạt được phép thần thông, mà còn bị
lòng ganh tỵ chi phối. Vì ganh tỵ là bẩm tánh tiềm tàng trong dòng nghiệp của
ông, nhiều lần mưu toan ám hại vị tôn sư của mình là Đức Phật.
Đó là bản chất phức tạp của con
người. Cái quá khứ vừa qua chưa hẳn là đủ để cho ta biết hoàn cảnh vị lai sắp
đến. Chúng ta tạo nghiệp mới trong từng khoảnh khắc, từng chập tư tưởng. Theo
một lối hiểu, cái Ta trong hiện tại quả thật là kết quả của cái Ta trong quá
khứ; và cái Ta trong tương lai sẽ là kết quả của cái Ta trong hiện tại. Nhưng
hiểu một lối khác, chúng ta không hoàn toàn là kết quả của cái Ta trong quá khứ
và trong tương lai cũng sẽ không tuyệt đối là hậu quả của cái Ta trong hiện
tại. Người kia hôm qua là kẻ sát nhân, hôm nay có thể có một đời sống thanh cao
trong sạch, ngày mai có thể phạm những tội lỗi tày trời.
Ta có thể tự xét đoán ta một
cách chắc chắn và không sợ lầm lạc trong cái hiện tại vĩnh cửu nầy. Hiện giờ ta
đang gieo giống cho tương lai. Trong giờ phút hiện tại nầy ta có thể đóng vai
trò của người thô lỗ, tàn bạo và tạo địa ngục cho chính ta, hay trái lại vai
trò của một đấng siêu nhân và tạo thiên đàng cho ta. Mỗi chập tư tưởng trong
hiện tại tạo điều kiện cho chập tư tưởng kế đó phát sanh. Theo triết học Phật
Giáo, hiện tượng tái sanh sắp đến do tiến trình tư tưởng cuối cùng của kiếp
sống vừa qua tạo nên. Trong một kiếp, mỗi chập tư tưởng vừa qua để lại tất cả
tiềm năng cho chập tư tưởng sắp đến thì trong hiện tượng sanh tử, chết và tái
sanh, cũng vậy. Chập tư tưởng cuối cùng của kiếp sống vừa qua, khi chấm dứt,
chuyển lại tất cả bản chất và đặc tính đã thâu thập cho chập tư tưởng nối tiếp,
tức chập tư tưởng đầu tiên của kiếp tái sanh kế đó gọi là "patisandhi
vinnana", Thức-tái-sanh.
Bây giờ, nếu lúc lâm chung người
kia đamg ôm ấp một ước vọng thấp hèn hay có một tư tưởng hoặc một hành động
tương xứng với loài thú, thì nghiệp xấu sẽ tạo điều kiện đưa người ấy tái sanh
vào cảnh giới thú. Cái nghiệp lực đã biểu hiện dưới hình thức người sẽ biểu
hiện dưới hình thức một con thú. Như vậy không có nghĩa là tất cả những nghiệp
tốt đã tạo trong quá khứ đều mất. Nghiệp tốt ấy vẫn còn tiềm tàng và chờ cơ hội
thuận tiện để lộ xuất. Trong trường hợp kể trên, sau khi chết, thú có thể nhờ
nghiệp tốt quá khứ, tái sanh trở lại cảnh người.
Tiến trình tư tưởng cuối cùng
không hẳn phải tùy thuộc nơi hợp thành lực của các hành động trong đời sống.
Theo thông thường, một người tốt thì tái sanh trong cảnh tốt, người xấu trong
cảnh xấu. Tuy nhiên, trong vài trường hợp đặc biệt, chuyện bất ngờ có thể xảy
ra.
Thí dụ như hoàng hậu Mallika
[1], đã sống đời hiền lương đạo đức, nhưng vì lúc lâm chung đã nảy ra một tư
tưởng không lành nên phải tái sanh vào cảnh khổ. Tuy nhiên, nhờ nghiệp tốt
mạnh, bà chỉ sống trong cảnh khổ vài ngày thôi.
Ta tự hỏi: "Có thể biện
giải điều nầy không?"
Nếu vì một sự khiêu khích nào,
chàng kia vốn hiền lương đạo đức lại lỡ tay giết người, tức nhiên chàng ấy phải
mang tội sát nhân. Những hành động tốt của người ấy trong quá khứ chắc chắn sẽ
trổ sanh quả lành, nhưng nghiệp ác gây ra không vì đó mà mất hậu quả. Nếu năng
lực của nghiệp thiện mạnh hơn năng lực của nghiệp bất thiện, thì quả ác bị quả
lành lấn át không phát hiện được đầu đủ. Dù sao đương sự cũng phải gặt hái phần
quả bất thiện, do nghiệp lực hướng chuyển đến cảnh giới của các nhóm người ác,
một nơi không thích hợp với bẩm tánh hiền lành sẳn có của đương sự. Ta có thể
tưởng tượng một hành động vô luân làm mất giá trị người cao quý đến mức nào!
Ngày kia có hai vị tu sĩ khổ
hạnh tên Punna và Seniya, một người tu ép xác, sống như loài bò và một người
sống như loài chó, đến viếng Đức Phật và hỏi Ngài về tương lai của mình.
Đức Phật trả lời:
"Thế gian nầy có người cố
gắng ép xác, sống hoàn toàn và thường xuyên như chó, luyện tập thói quen, tâm
địa và cử chỉ như chó. Người sống thướng xuyên với thói quen, tâm địa và cử chỉ
hoàn toàn như chó, sau khi chết sẽ tái sanh giữa loài chó. Nếu người tin tưởng
rằng: 'Do lối sống khắc khổ và cao quý nầy, ta sẽ trở nên một vị Trời hay một
hạng thần linh khác', thì chắc chắn đó là một lầm lạc. Đối với người lầm lạc
như thế, Như Lai tuyên bố rằng trong tương lai, họ sẽ gặt hái một trong hai
trạng thái, cảnh khổ hoặc cảnh thú. Như vậy nếu không tái sanh vào khổ cảnh,
người tu khổ hạnh sống hoàn toàn như chó sẽ tái sanh làm bạn với chó. [2]"
Cùng thế ấy Đức Phật tuyên bố
rằng người tu khổ hạnh, ép xác sống hoàn toàn và thường xuyên như loài bò, sau
khi chết, sẽ tái sanh giữa đám bò.
Vậy, trong sự tiến hóa của chúng
sanh có thể có nghiệp đưa xuống. Ngược lại, cũng có nghiệp chuyển lên.
Thí dụ như lúc chết, một con thú
có thể nảy ra một bản năng lành. Bản năng lành nầy có thể đưa đến sự tái sanh
vào cảnh người để thọ hưởng quả lành. Chập tư tưởng cuối cùng của con thú không
phải hoàn toàn tùy thuộc nơi một động tác bởi vì theo thường, tâm của loài thú
rất chậm chạp và thú khó có thể hành thiện. Chập tư tưởng cuối cùng của thú tùy
thuộc một vài hành động lành trong quá khứ xa xôi của vòng luân hồi vô tận.
Vậy, trong giây phút sắp chết, thú có thể hồi nhớ lại những cảm xúc hay hình
ảnh khả dĩ đưa đến sự tái sanh trong cảnh người.
Một văn hào Pháp, Poussin, hình
dung sự kiện nầy xuyên qua định luật truyền thống:
"Một người có thể giống ông
nội mà không giống cha. Căn nguyên của một chứng bệnh đã thâu thập vào cơ thể
của tổ tiên và, qua mấy thế hệ, vẫn tiềm tàng không xuất hiện. Nhưng có thể
bổng nhiên biểu hiện thật sự."
Giáo Lý Nghiệp Báo và Tái Sanh
thật là phức tạp.
Từ đâu chúng ta đến? Ta sẽ đi
đâu? Và chừng nào đi? Nào ai biết! Nhưng chúng ta phải ra đi, đó là điều chắc
chắn.
Tài sản, sự nghiệp mà ta trìu
mến bao nhiêu, thân bằng quyến thuộc mà ta yêu quý bao nhiêu, sẽ không đi theo
ta. Chắc chắn như vậy. Cho đến cái thân nầy mà ta gọi là "của ta",
cũng vậy. Từ cát bụi nó đến, nó sẽ trở về với cát bụi. Danh vọng hảo huyền,
vinh quang trống rỗng, tất cả đều tiêu tan theo mây gió.
Vẫn một thân một mình, chúng ta
phiêu bạt trong cơn bão bùng, giữa đại dương của vòng luân hồi, trôi dạt đó đây
theo cái nghiệp, xuất hiện ở đây dưới hình thú hay người, ở kia như chư Thiên
hay chư Phạm Thiên.
Chúng ta gặp nhau, rồi ra đi. Có
thể sẽ còn gặp nhau trở lại, nhưng sẽ không nhận ra nhau. Khó tìm ra một chúng
sanh mà trong vòng luân hồi vô tận chưa là cha, là mẹ, là, anh, là chị, là con,
là em, của chúng ta.
Đức Phật dạy rằng nếu có người
chặt hết cây cỏ của xứ Ấn Độ, gom lại thành đống, rồi nhặt lên từng món mà nói,
đây là mẹ tôi, đây là mẹ của tôi, thì có thể nhặt hết đống kia mà chưa kể hết
tất cả các bà mẹ của mẹ mình.
Trên bước viễn du trong vòng
luân hồi, mối liên hệ giữa chúng sanh thật là mật thiết.
Những kiếp sống vô số kể, những
đau khổ vô cùng tận mà chúng ta phải trãi qua trong quá khứ được Đức Phật nhắc
lại như sau:
"Nếu có thể gom lại xương
của một người trong vòng luân hồi, và nếu xương ấy còn nguyên vẹn, thì nó sẽ
như một thạch trụ, một chồng, một đống, khổng lồ bằng quả núi Vepulla.
"Đã lâu rồi, con đau khổ về
cái chết của một người cha, người mẹ, người anh, người chị, và trên con đường dài,
mỗi khi đau khổ là con khóc, khóc mãi như vậy trong cuộc hành trình xa xôi thăm
thẳm. Nước mắt đã rơi còn nhiều hơn nước trong bốn biển.
"Đã lâu rồi, máu của con đã
đổ vọt khi bị chặt đầu, trong những kiếp sống dưới hình thức bò, trâu, trừu, dê
v.v... Đã lâu rồi, con đã bị cầm tù vì tội trộm cắp, cướp giật, hay dâm loàn,
và đã bị hành quyết. Trong cuộc hành trình xa xôi, máu con đã đỗ ra còn nhiều
hơn nước trong bốn biển.
"Và như vậy, đã lâu rồi con
phải chịu biết bao đau khổ, biết bao bứt rứt dày vò, biết bao là vận xấu và
choáng đầy biết bao nhiêu nghĩa địa. Đã lâu lắm rồi, con bất mãn với bao nhiêu
hình thức sinh tồn. Đã lâu lắm rồi, đã quá lâu, quá đủ để bây giờ con ngoảnh
mặt quay lưng, tìm một con đường khác để lánh xa tất cả." [3]
Chú thích:
[1] Chánh hậu của vua Kosala vào
thời Đức Phật.
[2] Majjhima Nikaya, Trung A
Hàm, bài kinh số 57.
[3] Xem "The Book of the
Gradual Sayings", phần I, trang 31-34.