TẠP A-HÀM QUYỂN 10
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Trúc, khu
Ca-lan-đà trong thành Vương xá. Bấy giờ Tôn giả Xá-lợi-phất và Tôn giả
Ma-ha Câu-hi-la ở tại núi Kỳ-xà-quật. Vào buổi chiều, sau khi từ thiền
tịnh dậy, Tôn giả Câu-hi-la đến chỗ Tôn giả Xá-lợi-phất, cùng chào hỏi và
nói những lời tốt đẹp làm hài lòng, rồi ngồi qua một bên, hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Tôi có những việc muốn hỏi, Nhân
giả có rảnh thì giờ vì tôi mà nói cho không?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Tùy theo những gì Nhân giả hỏi,
nếu biết tôi sẽ trả lời.”
Tôn giả Ma-ha Câu-hi-la hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Gọi là vô minh, vậy thế nào là vô
minh? Ai có vô minh này?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Vô minh là không biết[2],
không biết tức là vô minh. Không biết những gì? Sắc là vô thường, mà không
biết như thật sắc là vô thường. Sắc là pháp ma diệt mà không biết như thật
sắc là pháp ma diệt[3].
Sắc là pháp sanh diệt mà không biết như thật sắc là pháp sanh diệt. Thọ,
tưởng, hành, thức là pháp vô thường mà không biết như thật thọ, tưởng,
hành, thức là pháp vô thường. Thức là pháp ma diệt mà không biết như thật
thức là pháp ma diệt; thức là pháp sanh diệt mà không biết như thật thức
là pháp sanh diệt. Này Ma-ha Câu-hi-la, đối với năm thọ ấm này mà không
thấy, không biết như thật, không có vô gián đẳng[4],
ngu si, mờ tối, không sáng tỏ, thì gọi là vô minh. Ai thành tựu những điều
này gọi là vô minh.”
Lại hỏi Tôn giả Xá-lợi-phất:
“Gọi là minh, vậy thế nào là minh?
Ai có minh này?”
Tôn giả Xá-lợi-phất nói Tôn giả
Ma-ha Câu-hi-la:
“Minh là biết; biết gọi là minh.”
Lại hỏi:
“Biết những gì?”
Đáp:
“Sắc là vô thường; biết như thật
sắc là vô thường. Sắc là pháp ma diệt, biết như thật sắc là pháp ma diệt.
Sắc là pháp sanh diệt, biết như thật sắc là pháp sanh diệt. Thọ, tưởng,
hành, thức là vô thường, biết như thật thọ, tưởng, hành, thức là vô
thường. Thức là pháp ma diệt, biết như thật thức là pháp ma diệt. Thức là
pháp sanh diệt, biết như thật thức là pháp sanh diệt. Này Tôn giả
Câu-hi-la, đối với năm thọ ấm này, như thật biết, thấy, sáng tỏ, có giác,
có tuệ, có vô gián đẳng, đó gọi là minh. Ai thành tựu những điều này thì
gọi là người có minh.”
Sau khi hai vị Chánh sĩ này, mỗi
người nghe những điều được nói, tùy hỷ lẫn nhau, từ chỗ ngồi đứng dậy về
chỗ ở của mình.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Trúc, khu
Ca-lan-đà trong thành Vương xá. Bấy giờ Tôn giả Xá-lợi-phất và Tôn giả
Ma-ha Câu-hi-la ở tại núi Kỳ-xà-quật. Vào buổi chiều, sau khi từ thiền
tịnh dậy, Tôn giả Câu-hi-la đến chỗ Tôn giả Xá-lợi-phất, cùng chào hỏi và
nói những lời tốt đẹp làm hài lòng, rồi ngồi qua một bên, hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Tôi có những việc muốn hỏi, Nhân
giả có rảnh thì giờ vì tôi mà nói cho không?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Tùy theo những gì Nhân giả hỏi,
nếu biết tôi sẽ trả lời.”
Tôn giả Ma-ha Câu-hi-la hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Gọi là vô minh, vậy thế nào là vô
minh? Ai có vô minh này?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Vô minh là không biết; không biết
tức là vô minh. Không biết những gì? Không biết như thật về sắc; không
biết như thật về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về con đường
đưa đến sự diệt tận của sắc. Không biết như thật về thọ, tưởng, hành,
thức; không biết như thật về sự tập khởi của thức, về sự diệt tận của
thức, về con đường đưa đến sự diệt tận của thức. Này Ma-ha Câu-hi-la, đối
với năm thọ ấm này, mà không biết như thật, không biết, không thấy, không
có vô gián đẳng, ngu si, mờ tối, thì gọi là vô minh. Ai thành tựu những
điều này, gọi là vô minh.
Lại hỏi Tôn giả Xá-lợi-phất:
“Thế nào là minh? Ai có minh này?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Gọi minh là biết, biết tức là
minh.”
Lại hỏi:
“Biết những gì?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Biết như thật về sắc; biết như
thật về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về con đường đưa đến
sự đoạn tận của sắc. Biết như thật về thọ, tưởng, hành, thức; biết như
thật về sự tập khởi của thức, về sự diệt tận của thức, về con đường đưa
đến sự diệt tận của thức. Này Câu-hi-la, đối với năm thọ ấm này, như thật
biết, thấy, sáng tỏ, có giác, có tuệ, có vô gián đẳng, thì đó gọi là minh.
Ai thành tựu những điều này thì gọi là người có minh.”
Sau khi hai vị Chánh sĩ này, mỗi
người nghe những điều được nói, tùy hỷ lẫn nhau, từ chỗ ngồi đứng dậy về
chỗ ở của mình.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Trúc, khu
Ca-lan-đà trong thành Vương xá. Bấy giờ Tôn giả Xá-lợi-phất và Tôn giả
Ma-ha Câu-hi-la ở tại núi Kỳ-xà-quật. Vào buổi chiều, sau khi từ thiền
tịnh dậy, Tôn giả Câu-hi-la đến chỗ Tôn giả Xá-lợi-phất, cùng chào hỏi và
nói những lời tốt đẹp làm hài lòng, rồi ngồi qua một bên, hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Tôi có những việc muốn hỏi, Nhân
giả có rảnh thì giờ vì tôi mà nói cho không?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Tùy theo những gì Nhân giả hỏi,
nếu biết tôi sẽ trả lời.”
Tôn giả Ma-ha Câu-hi-la hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Gọi là vô minh, vậy thế nào là vô
minh? Ai có vô minh này?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Không biết là vô minh.
“Không biết những gì?”
“Không biết như thật về sắc. Không
biết như thật về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về vị ngọt
của sắc, về sự tai hại của sắc, về sự xuất ly của sắc. Không biết như thật
về thọ, tưởng, hành, thức. Không biết như thật về sự tập khởi của thọ,
tưởng, hành, thức, về sự diệt tận của thọ, tưởng, hành, thức, về vị ngọt
của thọ, tưởng, hành, thức, về sự tai hại của thọ, tưởng, hành, thức, về
sự xuất ly của thọ, tưởng, hành, thức. Này Ma-ha Câu-hi-la, đối với năm
thọ ấm này, mà không biết như thật, không thấy như thật, không có vô gián
đẳng, mờ tối, hay ngu si, thì gọi là vô minh. Ai thành tựu những điều này,
thì gọi là vô minh.”
Lại hỏi:
“Gọi là minh, vậy thế nào là minh?
Ai có minh này?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Biết tức là minh.
Lại hỏi:
“Biết những gì?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Biết như thật về sắc; biết như
thật về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về vị ngọt của sắc,
về sự tai hại của sắc, về sự xuất ly của sắc. Biết như thật về thọ, tưởng,
hành, thức; biết như thật về sự tập khởi của thọ, tưởng, hành, thức, về sự
diệt tận của thọ, tưởng, hành, thức, về vị ngọt của thọ, tưởng, hành,
thức, về sự tai hại của thọ, tưởng, hành, thức, về sự xuất ly của thọ,
tưởng, hành, thức. Này Câu-hi-la, đối với năm thọ ấm này, biết như thật,
thấy như thật, sáng tỏ, có giác, có quán, có vô gián đẳng, thì đó gọi là
minh. Ai thành tựu những điều này thì gọi là người có minh.”
Sau khi hai vị Chánh sĩ này, mỗi
người nghe những điều được nói, tùy hỷ lẫn nhau, từ chỗ ngồi đứng dậy về
chỗ ở của mình.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Trúc, khu
Ca-lan-đà trong thành Vương xá. Bấy giờ Tôn giả Xá-lợi-phất và Tôn giả
Ma-ha Câu-hi-la ở tại núi Kỳ-xà-quật. Vào buổi chiều, sau khi từ thiền
tịnh dậy, Tôn giả Câu-hi-la đến chỗ Tôn giả Xá-lợi-phất, cùng chào hỏi và
nói những lời tốt đẹp làm hài lòng, rồi ngồi qua một bên, hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Tôi có những việc muốn hỏi, Nhân
giả có rảnh thì giờ vì tôi mà nói cho không?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Tùy theo những gì Nhân giả hỏi,
nếu biết tôi sẽ trả lời.”
Tôn giả Ma-ha Câu-hi-la hỏi Tôn giả
Xá-lợi-phất:
“Nếu có Tỳ-kheo nào, chưa đạt được
pháp vô gián đẳng[8]
mà muốn cầu pháp vô gián đẳng, thì phải dùng phương tiện
nào mà tìm cầu; phải tư duy những pháp nào[9]?”
Tôn giả Xá-lợi-phất đáp:
“Nếu có Tỳ-kheo nào, chưa đạt được
pháp vô gián đẳng, mà muốn tìm cầu pháp vô gián đẳng, thì phải tinh cần tư
duy, năm thọ ấm là bệnh, là ung nhọt, là gai nhọn, là sát hại, là vô
thường, khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì đó là chỗ cần tư duy[10].
Nếu Tỳ-kheo nào, đối với năm thọ ấm này mà tinh cần tư duy, thì sẽ chứng
được quả Tu-đà-hoàn.”
Lại hỏi:
“Xá-lợi-phất, khi đã chứng được quả
Tu-đà-hoàn rồi, mà muốn chứng được quả Tư-đà-hàm, thì phải tư duy những
pháp nào[11]?”
Tôn giả Xá-lợi-phất nói:
“Câu-hi-la, khi đã chứng được quả
Tu-đà-hoàn rồi, mà muốn chứng được quả Tư-đà-hàm, thì cũng phải tinh cần
tư duy năm thọ ấm này là bệnh, là ung nhọt, là gai nhọn, là sát hại, là vô
thường, khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì đây là chỗ cần tư duy. Nếu Tỳ-kheo
nào, đối với năm thọ ấm này mà tinh cần tư duy, thì sẽ chứng được quả
Tư-đà-hàm.”
Tôn giả Ma-ha Câu-hi-la lại hỏi:
“Xá-lợi-phất, khi đã chứng được quả
Tư-đà-hàm rồi, mà muốn chứng được quả A-na-hàm, thì phải tư duy những pháp
nào?”
Tôn giả Xá-lợi-phất nói:
“Câu-hi-la, khi đã chứng được quả
Tư-đà-hàm rồi, mà muốn chứng được quả A-na-hàm, thì phải tinh cần tư duy
năm pháp thọ ấm này là bệnh, là ung nhọt, là gai nhọn, là sát hại, là vô
thường, khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì đây là chỗ cần tư duy. Nếu Tỳ-kheo
nào, đối với năm thọ ấm này mà tinh cần tư duy, thì cũng sẽ chứng được quả
A-na-hàm. Sau khi đã chứng được quả A-na-hàm, mà muốn chứng được quả
A-la-hán, cần phải tinh tấn tư duy về năm pháp thọ ấm này là bệnh, là ung
nhọt, là gai nhọn, là sát hại, là vô thường, khổ, không, phi ngã. Vì sao?
Vì đây là chỗ cần tư duy. Nếu Tỳ-kheo nào, đối với năm thọ ấm này mà tinh
cần tư duy, thì cũng sẽ chứng được quả A-la-hán.”
Tôn giả Ma-ha Câu-hi-la lại hỏi Tôn
giả Xá-lợi-phất:
“Xá-lợi-phất, khi đã chứng được quả
A-la-hán rồi, thì còn phải tư duy những pháp nào nữa?”
Tôn giả Xá-lợi-phất nói:
“Ma-ha Câu-hi-la, A-la-hán lại cũng
tư duy năm thọ ấm này là bệnh, là ung nhọt, là gai nhọn, là sát hại, là vô
thường, khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì để được điều chưa được, để chứng
pháp chưa chứng, để có hiện pháp lạc trú[12].
Hai vị Chánh sĩ nghe lẫn nhau những
điều được nói, hoan hỷ ra về.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây
Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tôn giả Xá-lợi-phất đến chỗ Tôn giả A-nan,
cùng thăm hỏi nhau, rồi ngồi qua một bên. Tôn giả Xá-lợi-phất hỏi Tôn giả
A-nan:
“Tôi có điều muốn hỏi, Nhân giả có rảnh mà giải đáp
cho không?”
Tôn giả A-nan đáp:
“Nhân giả cứ hỏi, nếu tôi biết tôi sẽ trả lời.”
Tôn giả Xá-lợi-phất hỏi:
“A-nan, gọi là diệt. Thế nào là diệt? Ai có diệt
này?”
Tôn giả A-nan nói:
“Xá-lợi-phất, năm thọ ấm là cái được tạo tác bởi
hành trước kia, là cái được ước nguyện trước kia, là pháp vô thường, diệt.[13]
Pháp này diệt nên nói là diệt. Những gì là năm? Sắc thọ ấm là cái được tạo
tác bởi hành trước kia, là cái được ước nguyện trước kia, là pháp vô
thường, diệt. Pháp này diệt nên nói là diệt. Cũng vậy thọ, tưởng, hành,
thức là cái được tạo tác bởi hành trước kia, là cái được ước nguyện trước
kia, là pháp vô thường, diệt. Pháp này diệt nên nói là diệt.
Tôn giả Xá-lợi-phất nói:
“Đúng vậy! Đúng vậy! A-nan, như những gì Nhân giả
đã nói, năm thọ ấm này là cái được tạo tác bởi hành trước kia, là cái được
ước nguyện trước kia, là pháp vô thường, diệt. Pháp này diệt nên nói là
diệt. Những gì là năm? Sắc thọ ấm là cái được tạo tác bởi hành trước kia,
là cái được ước nguyện trước kia, là pháp vô thường, diệt. Pháp này diệt
nên nói là diệt. Cũng vậy thọ, tưởng, hành, thức là cái được tạo tác bởi
hành trước kia, là cái được ước nguyện trước kia, là pháp vô thường, diệt.
Pháp này diệt nên nói là diệt.
“Này A-nan, năm thọ ấm này, nếu không phải là cái
được tạo tác bởi hành trước kia, là cái được ước nguyện trước kia, làm sao
có thể bị diệt? Này A-nan, vì năm thọ ấm là cái được tạo tác bởi hành
trước kia, là cái được ước nguyện trước kia, là pháp vô thường, diệt. Pháp
này diệt nên nói là diệt.
Hai vị Chánh sĩ nghe lẫn nhau những điều được nói,
hoan hỷ ra về.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Tôn giả A-nan ở trong
vườn Cù-sư-la tại nước Câu-diệm-di[15],
bấy giờ Tôn giả A-nan nói với các Tỳ-kheo:
“Tôn giả Phú-lưu-na Di-đa-la-ni Tử[16],
khi tuổi niên thiếu, mới xuất gia[17],
thì thường hay nói pháp sâu xa như vầy:
“A-nan, đối với pháp đã sanh khởi
mà chấp là ngã, chứ không phải pháp không sanh khởi. A-nan, thế nào là đối
với pháp đã sanh khởi mà chấp là ta, chứ không phải pháp không sanh khởi[18]?
Sắc sanh khởi[19],
sanh khởi là ta chứ không phải không sanh. Thọ, tưởng, hành, thức sanh
khởi, sanh khởi là ta, chứ không phải không sanh. Giống như người tay cầm
tấm gương sáng, hay dùng mặt nước trong, tự nhìn vào xem thấy mặt mình
sanh ra. Vì có sanh nên thấy, chứ không phải không sanh[20].
Cho nên, A-nan, sắc sanh khởi, vì có sanh khởi nên chấp là ngã, chứ không
phải không sanh khởi. Cũng vậy, thọ, tưởng, hành, thức sanh khởi, vì có
sanh khởi nên chấp là ngã, chứ chẳng phải không sanh khởi. Thế nào A-nan,
sắc là thường hay vô thường?
“Đáp:
“Là vô thường.”
Lại hỏi:
“Vô thường là khổ phải không?”
Đáp:
“Là khổ.”
Lại hỏi:
“Nếu vô thường, khổ, là pháp biến
dịch, vậy thì Thánh đệ tử ở trong đó có chấp ngã, khác ngã, hay ở trong
nhau không?”
Đáp:
“Thưa không.”
Lại hỏi:
“Cũng vậy, thọ, tưởng, hành, thức
là thường hay vô thường?”
Đáp:
“Là vô thường.”
Lại hỏi:
“Vậy, vô thường là khổ phải không?”
Đáp:
“Là khổ.”
Lại hỏi:
“Nếu vô thường, khổ, là pháp biến
dịch, vậy thì là đa văn Thánh đệ tử ở trong đó có chấp ngã, khác ngã, hay
ở trong nhau không?”
Đáp:
“Thưa không.”
“A-nan, cho nên đối với sắc hoặc
quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô,
hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chúng đều chẳng
phải ngã, không khác ngã, chẳng ở trong nhau. Cũng vậy, thọ, tưởng, hành,
thức hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài;
hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chúng đều
chẳng phải ngã, không khác ngã, không ở trong nhau. Cần phải biết như
thật, quán sát như thật. Quán sát như vậy rồi, Thánh đệ tử đối với sắc sẽ
sanh ra nhàm chán, xa lìa dục, giải thoát: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh
đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau
nữa.’ Cũng vậy, đối với thọ, tưởng, hành, thức cũng sanh ra nhàm chán, xa
lìa dục, giải thoát: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những
gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’
“Các Tỳ-kheo nên biết, vị Tôn giả
này đối với tôi có rất nhiều lợi ích. Tôi nghe những gì từ Tôn giả ấy rồi,
liền xa lìa trần cấu, được mắt pháp thanh tịnh. Từ đó tới nay, tôi thường
thuyết pháp này cho bốn chúng, chứ không thuyết cho các người ngoại đạo
xuất gia, Sa-môn, Bà-la-môn.”
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, số đông Tỳ-kheo Thượng
tọa, trú ở Tiên nhân đọa xứ, trong vườn Lộc dã, nước Ba-la-nại[22].
Phật vào Niết-bàn không bao lâu.
Bấy giờ, vào sáng sớm, trưởng lão
Xiển-đà[23]
đắp y mang bát vào thành Ba-la-nại khất thực. Ăn xong, thu
dọn y bát, rửa chân, rồi cầm chìa khóa cửa, đi từ rừng này đến rừng khác,
từ phòng này đến phòng khác, từ chỗ kinh hành này đến chỗ kinh hành khác,
chỗ nào cũng yêu cầu các Tỳ-kheo:
“Xin chỉ dạy tôi, nói pháp cho tôi,
để cho tôi biết pháp, thấy pháp và tôi sẽ biết như pháp và quán như pháp[24].”
Bấy giờ, các Tỳ-kheo nói với
Xiển-đà:
“Sắc là vô thường. Thọ, tưởng,
hành, thức là vô thường. Tất cả các hành đều vô thường. Tất cả các pháp
đều vô ngã. Niết-bàn tịch diệt[25].
Xiển-đà thưa các Tỳ-kheo:
“Tôi đã biết sắc là vô thường. Thọ,
tưởng, hành, thức là vô thường. Tất cả các hành đều vô thường. Tất cả các
pháp đều vô ngã. Niết-bàn tịch diệt.”
Xiển-đà lại thưa:
“Nhưng tôi không thích nghe tất cả
các hành đều không tịch, bất khả đắc, ly dục, ái tận, Niết-bàn[26].
Ở trong đó làm sao có ngã mà nói là biết như vậy, thấy như vậy, đó gọi là
thấy pháp?”
Lần thứ hai, lần thứ ba cũng thưa
như vậy. Xiển-đà lại thưa:
“Ở đây, vị nào có khả năng nói pháp
cho tôi, khiến tôi biết pháp, thấy pháp?”
Xiển-đà lại nghĩ: ‘Tôn giả A-nan,
hiẹân nay đang ở trong vườn Cù-sư-la nước Câu-diệm-di, đã từng cúng dường
gần gũi Đức Thế Tôn và được Phật khen ngợi; những bậc Phạm hạnh tất cả đều
biết rõ. Tôn giả ắt có thể vì ta mà nói pháp, khiến cho ta biết pháp, thấy
pháp.”
Buổi sáng sớm hôm sau, Xiển-đà đắp
y mang bát vào thành Ba-la-nại khất thực. Ăn xong, thu cất ngọa cụ, rồi
mang y bát đến nước Câu-diệm-di. Người lần hồi du hành đến nước
Câu-diệm-di. Sau khi thu cất y bát và rửa chân xong, liền đến chỗ Tôn giả
A-nan, cùng nhau thăm hỏi và ngồi qua một bên.
Bấy giờ, Xiển-đà thưa Tôn giả
A-nan:
“Một thời, các Tỳ-kheo Thượng tọa,
trú ở Tiên nhân đọa xứ, trong vườn Lộc dã, nước Ba-la-nại. Bấy giờ, vào
sáng sớm, tôi đắp y mang bát vào thành Ba-la-nại khất thực. Ăn xong, thu
dọn y bát, rửa chân, rồi cầm chìa khóa cửa, đi từ rừng này đến rừng khác,
từ phòng này đến phòng khác, từ chỗ kinh hành này đến chỗ kinh hành khác,
chỗ nào cũng yêu cầu các Tỳ-kheo: ‘Xin chỉ dạy tôi, nói pháp cho tôi, để
cho tôi biết pháp, thấy pháp và tôi sẽ biết như pháp và quán như pháp.’
Khi ấy, các Tỳ-kheo nói pháp cho tôi rằng: ‘Sắc là vô thường. Thọ, tưởng,
hành, thức là vô thường. Tất cả các hành đều vô thường. Tất cả các pháp
đều vô ngã. Niết-bàn tịch diệt.’ Tôi bấy giờ thưa các Tỳ-kheo: ‘Tôi đã
biết sắc là vô thường. Thọ, tưởng, hành, thức là vô thường. Tất cả các
hành đều vô thường. Tất cả các pháp đều vô ngã. Niết-bàn tịch diệt. Nhưng
tôi không thích nghe tất cả các hành đều không tịch, bất khả đắc, ly dục,
ái tận, Niết-bàn. Ở trong đó làm sao có ngã mà nói là biết như vậy, thấy
như vậy, đó gọi là thấy pháp?’ Rồi suy nghĩ như vầy: ‘Ở đây, vị nào có khả
năng nói pháp cho tôi, khiến tôi biết pháp, thấy pháp?’ Tôi lại nghĩ: ‘Tôn
giả A-nan, hiẹân nay đang ở trong vườn Cù-sư-la nước Câu-diệm-di, đã từng
cúng dường gần gũi Đức Thế Tôn và được Phật khen ngợi; những bậc Phạm hạnh
tất cả đều biết rõ. Tôn giả ắt có thể vì ta mà nói pháp, khiến cho ta biết
pháp, thấy pháp.’
“Lành thay, Tôn giả A-nan, nay hãy
nói pháp cho tôi, khiến tôi biết pháp, thấy pháp.”
Bấy giờ, Tôn giả A-nan nói với
Xiển-đà:
“Lành thay! Xiển-đà, tôi rất hoan
hỷ. Tôi chúc mừng Nhân giả, có thể đối trước người phạm hạnh không che
giấu, phá bỏ gai nhọn giả dối. Này Xiển-đà, kẻ phàm phu ngu si không có
thể hiểu sắc là vô thường; thọ, tưởng, hành, thức cũng là vô thường; tất
cả các hành đều là vô thường, tất cả các pháp đều là vô ngã, Niết-bàn là
tịch diệt. Nay ngươi có thể nhận lãnh pháp vi diệu hơn hết này. Thầy hãy
lắng nghe. Tôi sẽ vì ngươi mà nói.”
Lúc này, Xiển-đà tự nghĩ: “Nay ta
rất vui mừng, có được cái tâm thù thắng vi diệu, được tâm phấn khởi hoan
hỷ. Nay ta có thể nhận lãnh được pháp vi diệu thù thắng này.”
Bấy giờ, Tôn giả A-nan nói với
Xiển-đà:
“Chính tôi đã từng trực tiếp nghe
từ Đức Phật dạy Tôn giả Ma-ha Ca-chiên-diên: ‘Người đời điên đảo nương
chấp vào hai bên: hoặc là hữu, hoặc là vô[27].
Người đời thủ các cảnh giới, tâm liền phân biệt chấp trước[28].
Này Ca-chiên-diên, nếu không thọ, không thủ, không trụ, không phân biệt
chấp trước ngã; khổ này khi sanh thì sanh, khi diệt thì diệt[29].
Này Ca-chiên-diên, đối với điều đó không nghi ngờ, không mê hoặc, không do
ai khác mà tự mình biết, đó gọi là chánh kiến mà Đức Như Lai đã giảng nói.
Vì sao? Này Ca-chiên-diên, vì nếu quán sát như thật về sự tập khởi của thế
gian, sẽ không sanh ra kiến chấp thế gian là vô. Quán sát như thật về sự
diệt tận của thế gian, sẽ không sanh ra kiến chấp thế gian là hữu[30].
Này Ca-chiên-diên, Như Lai đã xa lìa hai bên, thuyết ở Trung đạo, rằng:
cái này có nên cái kia có, cái này sanh nên cái kia sanh; nghĩa là duyên
vô minh nên có hành và, cho đến sự tập khởi của sanh, già, bệnh, chết, ưu,
bi, khổ, não. Và rằng, cái này không nên cái kia không, cái này diệt nên
cái kia diệt; có nghĩa là vô minh diệt thì hành diệt, cho đến sự diệt tận
của sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não.’”
Khi Tôn giả A-nan nói kinh này
xong, thì Tỳ-kheo Xiển-đà xa lìa trần cấu, được mắt pháp thanh tịnh. Khi
Tỳ-kheo Xiển-đà đã thấy pháp, đắc pháp, biết pháp, khởi pháp, vượt qua
khỏi mọi sự hồ nghi, không do ai khác, đối với giáo pháp của Bậc Đại Sư,
đạt được vô sở úy; rồi cung kính chắp tay bạch Tôn giả A-nan:
“Cần phải như vậy, bậc trí tuệ Phạm
hạnh, thiện tri thức, như vậy giáo thọ, giáo giới, nói pháp. Hôm nay tôi
từ chỗ Tôn giả A-nan nghe pháp như vầy: ‘Tất cả hành đều không, đều tịch
diệt, bất khả đắc, ái tận, ly dục, diệt tận, Niết-bàn, tâm an vui, hoàn
toàn an trụ giải thoát, không còn quay lại, không còn thấy ngã, chỉ thấy
chánh pháp.”
Bấy giờ, Tôn giả A-nan nói với
Xiển-đà:
“Nay, thầy đã được cái lợi tốt
nhất, ở trong pháp Phật sâu xa đã đạt được tuệ nhãn của bậc Thánh.”
Lúc này hai vị Chánh sĩ tùy hỷ lẫn
nhau, từ chỗ ngồi đứng dậy, họ trở về chỗ ở của mình.
Bài kệ tóm tắt:
Ba kinh Thâu-lũ-na,
Vô minh cũng có ba,
Vô gián đẳng và diệt,
Phú-lưu-na, Xiển-đà.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật trú trong xóm Tạp
sắc mục ngưu[32],
ở nước Câu-lưu[33].
Bấy giờ Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:
“Ta do tri kiến mà diệt tận các lậu[34],
chứ không phải không tri kiến. Thế nào là do tri kiến mà diệt tận các lậu,
chứ không phải không tri kiến? Nghĩa là: ‘Đây là sắc, đây là sự tập khởi
của sắc này, đây là sự diệt tận của sắc. Đây là thọ, tưởng, hành, thức;
đây là sự tập khởi của thức, đây là sự diệt tận của thức.’ Nếu không cần
phương tiện, tùy thuận thành tựu, mà dụng tâm cầu mong rằng: ‘Mong ta diệt
sạch được các lậu, tâm được giải thoát,’ nên biết, Tỳ-kheo kia cuối cùng
không thể diệt sạch được các lậu để giải thoát. Vì sao? Vì không tu tập.
Không tu tập những gì? Không tu tập niệm xứ, chánh cần, như ý túc, căn,
lực, giác, đạo.
“Giống như gà mái đẻ ra nhiều
trứng, nên không thể thường xuyên ấp, điều hòa nóng lạnh, mà lại mong cho
gà con dùng móng chân, dùng mỏ để mổ vỏ trứng chui ra an toàn. Nên biết,
gà con kia không đủ sức để dùng móng chân, dùng mỏ mổ vỏ trứng chui ra an
toàn. Vì sao? Vì gà mái kia không thể thường xuyên ấp, điều hòa nóng lạnh,
nuôi lớn gà con.
“Cũng vậy, Tỳ-kheo không tinh cần
tu tập, tùy thuạân thành tựu, mà lại mong diệt sạch hết các lậu để giải
thoát, thì việc này không thể có được. Vì sao? Vì không tu tập. Không tu
tập những gì? Không tu niệm xứ, chánh cần, như ý túc, căn, lực, giác, đạo.
“Nếu Tỳ-kheo tu tập, tùy thuận
thành tựu, thì tuy không muốn diệt sạch các lậu để giải thoát, nhưng với
Tỳ-kheo kia các lậu cũng tự diệt sạch, tâm được giải thoát. Vì sao? Vì nhờ
đã tu tập. Tu tập những gì? Tu niệm xứ, chánh cần, như ý túc, căn, lực,
giác, đạo.
“Giống như gà mái khéo nuôi dưỡng
con mình, thường xuyên ấp, điều hòa nóng lạnh, cho dù nó không muốn gà con
tìm cách tự mổ vỏ trứng để ra, nhưng các con của nó cũng tự tìm đủ cách để
thoát ra ngoài một cách an toàn. Vì sao? Vì gà mái thường xuyên ấp, điều
hòa nóng lạnh.
“Cũng vậy, Tỳ-kheo khéo cần phương
tiện, thì cho dù không muốn diệt sạch các lậu để giải thoát, nhưng với
Tỳ-kheo này các lậu tự hết, tâm được giải thoát. Vì sao? Vì đã nhờ vào sự
chuyên cần tu tập. Tu tập những gì? Tu tập niệm xứ, chánh cần, như ý túc,
căn, lực, giác, đạo.
“Giống như một người thợ khéo[35],
hay học trò của người thợ khéo, tay cầm cán búa, cầm mãi không rời, dần
dần trên cán búa mòn đi, hiện rõ chỗ ngón tay cầm, nhưng chỗ mòn hiện ra
vì quá vi tế nên người kia không biết cán búa bị mòn.
“Cũng vậy, Tỳ-kheo tinh cần tu tập,
tùy thuận thành tựu, thì sẽ không tự mình thấy biết là hôm nay lậu hết
chừng mức nào, hay ngày mai lậu hết chừng mức nào; nhưng Tỳ-kheo kia biết
là hữu lậu đã hết sạch. Vì sao? Vì nhờ đã tu tập. Tu tập những gì? Tu tập
niệm xứ, chánh cần, như ý túc, căn, lực, giác, đạo.
“Giống như chiếc thuyền lớn đậu bờ
biển; trải qua tháng sáu mùa hè[36]
bị gió xát, mặt trời nung, dây cột đứt từ từ[37].
Cũng vậy, Tỳ-kheo tinh cần tu tập, tùy thuận thành tựu, thì tất cả những
kết, sử, phiền não, triền[38]
dần dần sẽ được giải thoát. Vì sao? Vì nhờ khéo tu tập. Tu
tập những gì? Tu tập niệm xứ, chánh cần, như ý túc, căn, lực, giác, đạo.”
Khi nói pháp này, thì sáu mươi
Tỳ-kheo không khởi lên các lậu, tâm được giải thoát.
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo
nghe những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô
độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo nọ trong khi đang
thiền tọa tư duy, suy nghĩ như vầy: ‘Có sắc nào là thường trú, vĩnh hằng,
không biến dịch, tồn tại vĩnh cửu không? Cũng vậy, có thọ, tưởng, hành,
thức nào là thường trú, vĩnh hằng, không biến dịch, tồn tại vĩnh cửu
không?’
Vào buổi chiều, sau khi Tỳ-kheo này
từ thiền tọa dậy, đi đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân, rồi ngồi qua một
bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, trong khi con đang
thiền tọa tư duy, suy nghĩ như vầy: ‘Có sắc nào là thường trú, vĩnh hằng,
không biến dịch, tồn tại vĩnh cửu không? Cũng vậy, có thọ, tưởng, hành,
thức nào là thường trú, vĩnh hằng, không biến dịch, tồn tại vĩnh cửu
không?’ Nay bạch Thế Tôn: ‘Có sắc nào là thường trú, vĩnh hằng, không biến
dịch, tồn tại vĩnh cửu không? Và có thọ, tưởng, hành, thức nào là thường
trú, vĩnh hằng, không biến dịch, tồn tại vĩnh cửu không?’
Bấy giờ, Đức Thế Tôn tay cầm một
hòn đất nhỏ[40]
hỏi Tỳ-kheo kia:
“Ông có thấy hòn đất trong tay Ta
không?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, con đã thấy.”
Phật lại nói:
“Tỳ-kheo, ngã nhỏ bằng một ít đất
như vậy cũng là bất khả đắc. Nếu ngã là khả đắc, thì nó là pháp thường
hằng, không biến dịch, tồn tại mãi mãi.”
Phật nói với Tỳ-kheo:
“Ta nhớ lại đời trước, tu phước lâu
dài, đã được quả báo thù thắng vi diệu, khả ái. Ta đã từng trong bảy năm
tu tập tâm từ, trải qua bảy kiếp thành hoại, không tái sanh vào thế gian
này. Trong bảy kiếp hoại Ta sanh lên cõi trời Quang âm, trong bảy kiếp
thành Ta lại sanh vào trong cung điện trống không trong cõi Phạm, làm Đại
Phạm vương, thống lãnh ngàn thế giới, không ai hơn, không ai trên. Từ đó
trở về sau, ba mươi sáu lần Ta lại làm Thiên đế Thích, rồi lại trăm ngàn
lần làm Chuyển luân Thánh vương, thống lãnh bốn thiên hạ, dùng chánh pháp
để giáo hóa và cai trị; có đầy đủ bảy báu: báu xe, báu voi, báu ngựa, báu
ma-ni, báu ngọc nữ, báu đại thần chủ kho tàng, báu đại thần chủ binh. Ta
có đầy đủ ngàn người con tất cả đều dõng mãnh. Ở trong bốn biển, đất đai
bằng phẳng, không có những thứ gai độc; chỉ dùng chánh pháp để điều phục,
chứ không dùng oai thế, hay bức bách.
“Pháp vua Quán đảnh[41],
có tám vạn bốn ngàn long tượng đều được dùng các thứ báu để trang sức
trang nghiêm, lưới báu phủ lên, dựng cờ quý báu; ở đây tượng vương Bố-tát[42]
dẫn đầu, hai buổi sáng chiều tự động hội tụ trước điện.
Lúc ấy Ta nghĩ: ‘Bầy voi lớn này, mỗi ngày qua lại đạp chết chúng sanh vô
số. Ta ước sao bốn vạn hai ngàn voi, cứ một trăm năm trở lại một lần.’ và
sở nguyện của Ta liền được như ý. Trong tám vạn bốn ngàn voi đó, có bốn
vạn hai ngàn voi cứ trăm năm đến lại một lần.
“Pháp vua Quán đảnh lại có tám vạn
bốn ngàn con ngựa; cũng dùng hoàn toàn vàng ròng làm dụng cụ để cưỡi, lưới
vàng phủ lên. Ở đây mã vương Bà-la[43]
dẫn đầu chúng.
“Pháp vua Quán đảnh có tám vạn bốn
ngàn cỗ xe bằng bốn loại báu như xe vàng, xe bạc, xe lưu ly, xe pha lê;
dùng da sư tử, da cọp, da beo và vải tạp sắc khâm-ba-la[44]
phủ lên trên; đứng đầu là xe âm thanh Bạt-cầu
tỳ-xà-da-nan-đề[45].
“Pháp vua Quán đảnh thống lãnh tám
vạn bốn ngàn thành, nhân dân đông đúc, an lạc, phồn vinh. Đứng đầu là
thành Câu-xá-bà-đề[46].
“Pháp vua Quán đảnh có tám vạn bốn
ngàn cung điện bằng bốn loại báu vàng, bạc, lưu ly, pha lê, ma ni; Do-ha[47]
là trên hết.
“Này Tỳ-kheo, pháp vua Quán đảnh có
tám vạn bốn ngàn giường bằng bốn loại báu vàng, bạc, lưu ly, pha lê; cùng
các loại nệm bằng lụa quý, được trải lên trên nó bằng loại ngọa cụ
Ca-lăng-già[48]
và đặt lên những chiếc gối đỏ.
“Lại nữa, này Tỳ-kheo, pháp vua
quán đảnh lại có tám vạn bốn ngàn y phục, gồm bốn thứ như y ca-thi-tế[49],
y sô-ma[50],
y đầu-cưu-la[51],
y câu-triêm-bà[52].
“Lại nữa, này Tỳ-kheo, pháp vua
Quán đảnh có tám vạn bốn ngàn ngọc nữ, như nữ Sát-lợi, nữ tợ Sát-lợi,
huống chi là những người nữ khác.
“Lại nữa, này Tỳ-kheo, pháp vua
Quán đảnh có tám vạn bốn ngàn đồ ăn thức uống đủ các hương vị.
“Này Tỳ-kheo, trong tám vạn bốn
ngàn ngọc nữ, chỉ có một người được vua chọn để hầu hạ; trong tám vạn bốn
ngàn y phục báu, nhà vua chỉ mặc một y; trong tám vạn bốn ngàn giường báu,
nhà vua chỉ nằm một giường; trong tám vạn bốn ngàn cung điện, nhà vua chỉ
ở một cung; trong tám vạn bốn ngàn thành, nhà vua chỉ chọn ở một thành, đó
là Câu-xá-bà-đề; trong tám vạn bốn ngàn xe báu, nhà vua chỉ đi có một xe
đó là Tỳ-xà-da-nan-đề cù-sa[53],
để ra khỏi thành du lãm; trong tám vạn bốn ngàn ngựa báu, nhà vua chỉ cưỡi
có một con, đó là Bà-la-ha, lông đuôi màu xanh biếc; trong tám vạn bốn
ngàn long tượng, nhà vua chỉ cưỡi một voi, đó là Bố-tát-đà để ra khỏi
thành du quán.
“Này Tỳ-kheo, ở đây nhà vua nhờ
những nghiệp báo gì mà có được những oai đức tự tại như vậy? Ở đây nhờ vào
ba loại nghiệp báo. Những gì là ba? Một là bố thí, hai là điều phục, ba là
tu đạo. Tỳ-kheo nên biết, phàm phu vì quen đắm nhiễm ngũ dục nên không
biết chán và đủ; còn Thánh nhân vì đã thành tựu được trí tuệ đầy đủ nên
thường biết đủ.
“Này Tỳ-kheo, tất cả các hành, quá
khứ diệt tận, quá khứ biến dịch. Các vật dụng tự nhiên kia và tên gọi của
chúng, tất cả đều ma diệt. Cho nên này Tỳ-kheo, thôi hãy dừng lại với các
hành[54],
hãy nhàm chán, đoạn trừ dục, giải thoát.
“Tỳ-kheo, sắc là thường hay vô
thường?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, vô thường.”
“Nếu vô thường thì khổ phải không?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, là khổ.”
“Tỳ-kheo, nếu vô thường là khổ, là
pháp biến dịch, vậy Thánh đệ tử ở trong đó có chấp ngã, khác ngã, hay ở
trong nhau không?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, không.”
“Cũng vậy, thọ, tưởng, hành, thức
là thường hay là vô thường?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, vô thường.”
“Nếu vậy, vô thường là khổ phải
không?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, là khổ.”
“Tỳ-kheo, nếu vô thường là khổ, là
pháp biến dịch, vậy Thánh đệ tử ở trong đó có chấp ngã, khác ngã, hay ở
trong nhau không?”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, không.”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Những gì thuộc về hữu sắc, hoặc
quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô,
hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chúng đều chẳng
phải ngã, không khác ngã, không ở trong nhau. Cũng vậy, thọ, tưởng, hành,
thức, hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài;
hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chúng đều
chẳng phải ngã, không khác ngã, không ở trong nhau.
“Tỳ-kheo, đối với sắc nên sanh tâm
nhàm tởm. Do nhàm tởm mà ly dục, giải thoát. Cũng vậy, đối với thọ, tưởng,
hành, thức cũng nên sanh tâm nhàm tởm. Do nhàm tởm mà ly dục, giải thoát,
giải thoát tri kiến: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần
làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’”
Khi Tỳ-kheo kia nghe những gì Đức
Phật đã dạy, phấn khởi vui mừng, làm lễ mà lui. Sau đó luôn luôn nhớ về
những lời dạy với thí dụ nhúm đất, một mình ở chỗ vắng vẻ, tinh tấn siêng
năng tư duy, sống không buông lung. Sau khi sống không buông lung, vị ấy
tư duy về lý do mà một thiện nam tử xuất gia, cạo bỏ râu tóc, mình mặc
pháp y, có lòng tin, từ bỏ gia đình, sống không gia đình,… cho đến, tự
biết không còn tái sanh đời sau nữa.
Lúc ấy, Tôn giả này cũng tự biết
pháp, tâm đạt được giải thoát, thành bậc A-la-hán.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở trú xứ A-tỳ-đà,
bên bờ sông Hằng[56].
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
“Giống như nước lớn sông Hằng cuộn
lên, bọt nước theo dòng chảy mà tụ lại. Nếu như người nào có mắt sáng quán
sát, phân biệt thật kỹ, thì lúc quán sát, phân biệt thật kỹ đó, sẽ thấy
rằng không có gì cả, không gì là bền chắc, không gì là chắc thật, không gì
là kiên cố. Vì sao? Vì trong nhóm bọt nước nổi kia không có gì là chắc
thật. Cũng vậy những gì thuộc về sắc, hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện
tại; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc
xa, hoặc gần, Tỳ-kheo, hãy quán sát, tư duy, phân biệt thật kỹ, không gì
là có, không gì là bền chắc, không gì là chân thật, không có gì là kiên
cố; chúng như bệnh, như ung nhọt, như gai nhọn, như sát hại; là vô thường,
khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì sắc vốn không chắc thật.
“Này các Tỳ-kheo, giống như trời
mưa lớn, bong bóng nước chợt hiện chợt mất. Nếu người nào có mắt sáng quán
sát, tư duy, phân biệt thật kỹ, thì lúc quán sát tư duy, phân biệt thật kỹ
đó sẽ thấy rằng không có cả, không gì là bền chắc, không gì là chắc thật,
không gì là kiên cố. Vì sao? Vì trong bong bóng nước kia không có gì là
chắc thật. Cũng vậy những gì thuộc về thọ, hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc
hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu;
hoặc xa, hoặc gần, Tỳ-kheo, hãy quán sát, tư duy, phân biệt thật kỹ, không
gì là có, không gì là bền chắc, không gì là chân thật, không có gì là kiên
cố; chúng như bệnh, như ung nhọt, như gai nhọn, như sát hại; là vô thường,
khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì thọ vốn không chắc thật.
“Này các Tỳ-kheo, giống như cuối
xuân, đầu hạ, không mây, không mưa, giữa trưa trời nắng gắt, sóng nắng[57]
chập chờn, người nào sáng mắt quán sát, tư duy, phân biệt
kỹ càng và, khi quán sát, tư duy, phân biệt kỹ càng thì sẽ thấy rằng không
có gì cả, không gì là bền chắc, không gì là chắc thật, không gì là kiên
cố. Vì sao? Vì trong quáng nắng kia không có gì là chắc thật. Cũng vậy,
những gì thuộc về tưởng, hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc
trong, hoặc ngoài; hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc
gần, Tỳ-kheo, hãy quán sát, tư duy, phân biệt thật kỹ, không gì là có,
không gì là bền chắc, không gì là chân thật, không có gì là kiên cố; chúng
như bệnh, như ung nhọt, như gai nhọn, như sát hại; là vô thường, khổ,
không, phi ngã. Vì sao? Vì tưởng vốn không chắc thật.
“Này các Tỳ-kheo, giống như người
mắt sáng muốn tìm gỗ cứng chắc, nên cầm búa bén đi vào rừng núi. Thấy một
cây chuối lớn, thân dài lớn ngay thẳng, y liền đốn gốc, chặt đứt ngọn nó,
lột bỏ hết bẹ, cuối cùng không có gì là chắc thật. Nếu người nào có mắt
sáng thì sẽ quán sát, tư duy, phân biệt và khi đã quán sát, tư duy, phân
biệt rồi thì sẽ thấy rằng không gì có cả, không gì là bền chắc, không gì
là chắc thật, không gì là kiên cố. Vì sao? Vì trong cây chuối kia không có
gì là chắc thật. Cũng vậy những gì thuộc về hành, hoặc quá khứ, hoặc vị
lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt,
hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần, Tỳ-kheo, hãy quán sát, tư duy, phân biệt thật
kỹ, không gì là có, không gì là bền chắc, không gì là chân thật, không có
gì là kiên cố; chúng như bệnh, như ung nhọt, như gai nhọn, như sát hại; là
vô thường, khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì hành vốn không chắc thật.
“Này các Tỳ-kheo, giống như nhà ảo
thuật, hay là học trò của nhà ảo thuật, ở giữa ngã tư đường, huyễn hóa ra
binh voi, binh ngựa, binh xa, binh bộ. Lúc này có người trí mắt sáng, quán
sát, tư duy, phân biệt kỹ và khi họ đã quán sát, tư duy, phân biệt kỹ, thì
sẽ thấy rằng không gì là có, không gì là bền chặt, không gì là chân thật,
không có gì là chắc thật. Vì sao? Vì những hiện tượng huyễn hóa kia vốn
không chắc thật. Như vậy, này các Tỳ-kheo những gì thuộc về thức, hoặc quá
khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô, hoặc
tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần, thì Tỳ-kheo nên quán sát, tư
duy, phân biệt kỹ và khi đã quán sát, tư duy, phân biệt kỹ thì sẽ thấy
rằng không gì là có, không gì là bền chặt, không gì là chân thật, không có
gì là chắc thật; chúng như bệnh hoạn, như ung nhọt, như gai nhọn, như sát
hại; là vô thường, khổ, không, phi ngã. Vì sao? Vì thức vốn không chắc
thật.”
Bấy giờ, Đức Thế Tôn nói lại nghĩa
này, nên nói bài kệ:
Quán sắc như bọt nước,
Thọ như bong bóng nước,
Tưởng như quáng nắng xuân,
Các hành như cây chuối,
Các thức pháp như huyễn,
Đấng Nhật thân[58]
dạy vậy.
Tư duy kỹ khắp cả,
Chánh niệm khéo quán sát:
Không thật, chẳng kiên cố,
Không có ngã, ngã sở.
Đối thân khổ ấm này,
Đại Trí phân biệt dạy,
Xa lìa ba pháp này,
Thân thành vật vất bỏ:
Thọ, hơi ấm và thức.
Lìa chúng, phần thân khác,
Vĩnh viễn vùi gò hoang,
Như gỗ, không thức tưởng.
Thân này thường như vậy,
Huyễn dối dụ người ngu;
Như gai độc, như sát,
Không có gì chắc thật.
Tỳ-kheo siêng tu tập,
Quán sát thân ấm này,
Chuyên tinh luôn ngày đêm,
Chánh trí, buộc niệm lại,
Hành hữu vi ngừng nghỉ,
Vĩnh viễn chốn thanh lương.
Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe
những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô
độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Đối với sanh tử vô thỉ, vì bị vô
minh che khuất, ái kết[60]
buộc ràng, luân hồi trong đêm dài tăm tối, nên không biết
được biên tế tối sơ[61]
của khổ. Cũng như trăm thứ cỏ cây, lúa, thóc, mọc trên mặt
đất, tất cả đều bị khô héo vì lâu ngày không mưa. Này các Tỳ-kheo, vì bị
vô minh che khuất, ái kết buộc ràng, nên chúng sanh sống chết luân hồi. Ái
kết không dứt, không chấm dứt được khổ[62].
“Này các Tỳ-kheo, có khi nước trong
biển lớn cũng khô cạn vì lâu ngày trời không mưa. Cũng vậy, này các
Tỳ-kheo, vì vô minh che khuất, ái kết buộc ràng, nên chúng sanh sống chết
luân hồi. Ái kết không dứt, không chấm dứt được khổ.
“Này các Tỳ-kheo, có lúc, sau một
thời gian lâu dài, núi chúa Tu-di[63]
tất phải sụp đổ. Cũng vậy, này các Tỳ-kheo, vì vô minh che
khuất, ái kết buộc ràng, nên chúng sanh sống chết luân hồi. Ái kết không
dứt, không chấm dứt được khổ.
“Này các Tỳ-kheo, có lúc, sau một
thời gian lâu dài, quả đất này bị tan hoại. Cũng vậy, này các Tỳ-kheo, vì
vô minh che khuất, ái kết buộc ràng, nên chúng sanh sống chết luân hồi. Ái
kết không dứt, không chấm dứt được khổ.
“Này các Tỳ-kheo, giống như con chó
bị cột vào trụ. Khi sợi dây chưa bứt, nó lâu dài đi quanh cây trụ, chuyển
động luân hồi. Cũng vậy, này các Tỳ-kheo, vì chúng sanh ngu si không biết
như thật về sắc, về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về vị
ngọt của sắc, về sự tai hại của sắc, về sự xuất ly của sắc, nên mãi mãi bị
xoay vần qua lại, bị chuyển vần theo sắc. Cũng vậy, nếu không biết như
thật về thọ, tưởng, hành, thức; về sự tập khởi của thọ, tưởng, hành, thức;
về sự diệt tận của thọ, tưởng, hành, thức; về vị ngọt của thọ, tưởng,
hành, thức; về sự tai hại của thọ, tưởng, hành, thức; về sự xuất ly của
thọ, tưởng, hành, thức, thì sẽ mãi mãi bị xoay vần qua lại, bị chuyển vần
theo thọ, tưởng, hành, thức.
“Này các Tỳ-kheo, nó bị chuyển theo
sắc, chuyển theo thọ, chuyển theo tưởng, chuyển theo hành, chuyển theo
thức. Vì bị chuyển theo sắc nên không thoát khỏi sắc; vì bị chuyển theo
thọ, tưởng, hành, thức nên không thoát khỏi thọ, tưởng, hành, thức. Vì
không thoát, nên không thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não.
Đa văn Thánh đệ tử biết như thật về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận
của sắc, về vị ngọt của sắc, về sự tai hại của sắc, về sự xuất ly của sắc;
biết như thật về thọ, tưởng, hành, thức; về sự tập khởi của thọ, tưởng,
hành, thức; về sự diệt tận của thọ, tưởng, hành, thức; về vị ngọt của thọ,
tưởng, hành, thức; về sự tai hại của thọ, tưởng, hành, thức; về sự xuất ly
của thọ, tưởng, hành, thức, nên không bị chuyển theo thọ, tưởng, hành,
thức. Vì không bị chuyển theo, nên thoát khỏi sắc, thoát khỏi thọ, tưởng,
hành, thức. Ta nói vị ấy sẽ thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ,
não.”
Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe
những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô
độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Chúng sanh, đối với sanh tử vô
thỉ, vì bị vô minh che khuất, ái kết buộc ràng, luân hồi trong lâu dài, mà
không biết được biên tế tối sơ của khổ.
“Này các Tỳ-kheo, giống như con chó
bị dây cột vào trụ. Dây trói không đứt, nó xoay chuyển quanh cây trụ, khi
đứng, khi nằm, không rời khỏi trụ. Cũng vậy, chúng sanh phàm phu ngu muội,
đối với sắc không lìa tham dục, không xa lìa ái, không lìa niệm, không xa
lìa khát, luân hồi theo sắc, chuyển xoay theo sắc, khi đứng, khi ngồi,
không rời khỏi sắc. Đối với thọ, tưởng, hành, thức cũng vậy, theo thọ,
tưởng, hành, thức chuyển xoay, khi đứng, khi nằm không rời khỏi thức.
“Này các Tỳ-kheo, hãy khéo quán sát
tư duy tâm. Vì sao? Vì trong lâu đời tâm bị tham dục làm nhiễm ô, bị sân
nhuế, ngu si làm nhiễm uế. Này các Tỳ-kheo, vì tâm não nên chúng sanh não;
vì tâm thanh tịnh nên chúng sanh thanh tịnh[65].
“Này các Tỳ-kheo, Ta không thấy có
một sắc[66]
mà đa dạng như chim có sắc đốm[67],
tâm mình lại còn hơn thế nữa. Vì sao? Tâm chúng sanh kia đa dạng, nên sắc
cũng đa dạng. Cho nên này Tỳ-kheo, hãy tư duy quán sát rõ tâm mình. Này
các Tỳ-kheo, trong lâu đời tâm bị tham dục làm nhiễm ô, bị sân nhuế, ngu
si làm nhiễm uế. Này các Tỳ-kheo, vì tâm não nên chúng sanh não; vì tâm
thanh tịnh nên chúng sanh thanh tịnh.
“Tỳ-kheo, nên biết, ngươi có thấy
chim Ta-lan-na[68]
có nhiều màu sắc không?”
Đáp:
“Thế Tôn, đã từng thấy.”
Phật bảo các Tỳ-kheo:
“Này các Tỳ-kheo, như loài chim
Ta-lan-na có nhiều màu sắc, Ta nói tâm của chúng cũng có nhiều như vậy. Vì
sao? Vì tâm của chim Ta-lan-na đa dạng, nên màu sắc đa dạng[69].
Cho nên này Tỳ-kheo, hãy tư duy quán sát rõ tâm mình. Này các Tỳ-kheo,
trong lâu đời tâm bị tham dục làm nhiễm ô, bị sân nhuế, ngu si làm nhiễm
uế. Này các Tỳ-kheo, vì tâm não nên chúng sanh não; vì tâm thanh tịnh nên
chúng sanh thanh tịnh.
“Giống như người thợ vẽ, hay học
trò của người thợ vẽ, khéo dọn sạch đất, rồi dùng các thứ màu, theo ý mình
vẽ nên các loại hình tượng khác nhau.
“Cũng vậy Tỳ-kheo, chúng sanh phàm
phu ngu si, không biết như thật về sắc, về sự tập khởi của sắc, về sự diệt
tận của sắc, về vị ngọt của sắc, về sự tai hại của sắc, về sự xuất ly của
sắc. Không biết như thật về sắc nên thích thú đắm nhiễm sắc. Vì thích thú
đắm nhiễm sắc, nên lại sanh ra các sắc vị lai. Cũng vậy, phàm phu ngu si,
không biết như thật về thọ, tưởng, hành, thức; về sự tập khởi của thức, về
sự diệt tận của thức, về vị ngọt của thức, về sự tai hại của thức, về sự
xuất ly của thức. Không biết như thật nên thích thú đắm nhiễm thức. Thích
thú đắm nhiễm thức, nên lại sanh ra các thức vị lai. Vì sắc, thọ, tưởng,
hành, thức vị lai sẽ sanh nên đối với sắc không giải thoát; đối với thọ,
tưởng, hành, thức cũng không giải thoát. Ta nói người này không giải thoát
khỏi sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não.
“Có đa văn Thánh đệ tử biết như
thật về sắc, về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về vị ngọt
của sắc, về sự tai hại của sắc, về sự xuất ly của sắc. Biết như thật rồi
nên không đắm nhiễm sắc. Không đắm nhiễm nên không sanh ra sắc vị lai.
Biết như thật về thọ, tưởng, hành, thức; về sự tập khởi của thức, về sự
diệt tận của thức, về vị ngọt của thức, về sự tai hại của thức, về sự xuất
ly của thức. Biết như thật nên không nhiễm đắm thức, vì không đắm nhiễm
nên không sanh ra các thức vị lai. Không thích nhiễm sắc, thọ, tưởng,
hành, thức nên đối với sắc sẽ được giải thoát và đối với thọ, tưởng, hành,
thức cũng sẽ được giải thoát. Ta nói những người này sẽ giải thoát khỏi
sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não.”
Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe
những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô
độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Giống như nước sông phát xuất từ
khe núi, nước sâu chảy xiết, dòng nước cuồn cuộn cuốn trôi tất cả những
vật chìm nổi. Hai bên bờ sông mọc um tùm nhiều loại cỏ cây, bị dòng nước
lớn cuốn rạp cả hai bên bờ. Nhiều người lội qua, số lớn bị nước cuốn trôi,
theo dòng chìm đắm; gặp sóng đẩy vào gần bờ, dùng tay chộp lấy cỏ cây,
nhưng cây cỏ lại bị đứt và trở lại theo dòng nước cuốn trôi.
“Cũng vậy, này các Tỳ-kheo, nếu
chúng sanh phàm phu ngu muội nào không biết như thật về sắc, về sự tập
khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về vị ngọt của sắc, về sự tai hại
của sắc, về sự xuất ly sắc; và vì không biết như thật nên đắm nhiễm sắc, ở
nơi sắc, nói sắc là ngã[71],
nhưng rồi sắc kia theo đó mà đoạn. Cũng vậy, không biết như thật về thọ,
tưởng, hành, thức,... về sự tập khởi của thức, về sự diệt tận của thức, về
vị ngọt của thức, về sự tai hại của thức, về sự xuất ly thức. Vì không
biết như thật nên đắm nhiễm thức, nói thức là ngã, nhưng rồi thức kia lại
theo đó mà đoạn.
“Nếu đa văn Thánh đệ tử biết như
thật về sắc, về sự tập khởi của sắc, về sự diệt tận của sắc, về vị ngọt
của sắc, về sự tai hại của sắc, về sự xuất ly sắc; và vì đã biết như thật
nên không đắm nhiễm sắc. Biết như thật về thọ, tưởng, hành, thức; về sự
tập khởi của thọ, tưởng, hành, thức, về sự diệt tận của thọ, tưởng, hành,
thức, về vị ngọt của thọ, tưởng, hành, thức, về sự tai hại của thọ, tưởng,
hành, thức, về sự xuất ly thọ, tưởng, hành, thức; biết như thật nên không
đắm nhiễm thọ, tưởng, hành, thức. Không đắm nhiễm nên như vậy tự biết
chứng đắc Bát-niết-bàn: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì
cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’”
Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe
những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô
độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Những pháp không thích ứng của các
ông[73],
thì hãy nên lìa bỏ hết. Nếu buông bỏ những pháp này rồi, các ông sẽ được
an vui lâu dài.
“Tỳ-kheo, những pháp nào không
thích ứng của các ông, mà các ông phải nhanh chóng lìa bỏ? Sắc, thọ,
tưởng, hành, thức không phải là pháp thích ứng của các ông, hãy lìa bỏ
hết. Nếu dứt sạch pháp này rồi các ông sẽ được an vui lâu dài.
“Giống như cây cối trong rừng
Kỳ-hoàn[74];
có người đến chặt cành lá rồi đem đi, các ông cũng chẳng lấy làm lo buồn.
Vì sao? Vì những cây này chẳng phải ta, chẳng phải sở hữu của ta. Cũng
vậy, này các Tỳ-kheo, những gì không là thích ứng của các ông, hãy lìa bỏ
tất cả. Nếu xa lìa hết rồi, các ông sẽ được an vui lâu dài. Những gì không
phải thích ứng của các ông? Sắc không phải là thích ứng của các ông, phải
lìa bỏ hết. Nếu xa lìa rồi thì sẽ được an vui lâu dài. Cũng vậy, thọ,
tưởng, hành, thức không phải thích ứng của các ông, hãy nhanh chóng lìa
bỏ. Nếu buông bỏ các pháp này rồi, sẽ được an vui lâu dài.
“Tỳ-kheo, sắc là thường hay vô
thường?”
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, là vô thường.”
Phật dạy:
“Tỳ-kheo, vậy vô thường là khổ phải
không?”
Các Tỳ-kheo đáp:
“Thế Tôn, là khổ.”
Phật bảo:
“Nếu vô thường là khổ, là pháp biến
dịch, vậy đa văn Thánh đệ tử ở trong đó có thấy có ngã, khác ngã, hay ở
trong nhau không[75]?”
Các Tỳ-kheo đáp:
“Thế Tôn, không.”
“Cũng vậy, thọ, tưởng, hành, thức
là thường hay là vô thường?”
Đáp:
“Thế Tôn, là vô thường.”
Phật bảo:
“Vô thường là khổ chăng?”
Các Tỳ-kheo đáp:
“Thế Tôn, là khổ.”
Phật bảo:
“Nếu vô thường là khổ, là pháp biến
dịch, vậy đa văn Thánh đệ tử ở trong đó có thấy có ngã, khác ngã, hay ở
trong nhau không?”
Các Tỳ-kheo đáp:
“Thế Tôn, không.”
“Tỳ-kheo, cho nên, những gì thuộc
về sắc, hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài;
hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chúng đều
chẳng phải ngã, chẳng khác ngã, chẳng ở trong nhau. Cũng vậy, thọ, tưởng,
hành, thức hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc
ngoài; hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả
chúng đều chẳng phải ngã, chẳng phải khác ngã, chẳng ở trong nhau. Thánh
đệ tử phải quán sát năm thọ ấm này chẳng phải ngã, chẳng phải sở hữu của
ngã. Lúc quán sát như vậy, đối với thế gian không có gì để chấp thủ. Vì
không có gì để chấp thủ nên tự đạt Niết-bàn: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm
hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời
sau nữa.’”
Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe
những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô
độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói với các Tỳ-kheo:
“Tu tập tưởng vô thường[77],
tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất cả dục ái, sắc ái, vô sắc ái, trạo cử,
điệu mạn[78],
vô minh[79].
“Giống như người làm ruộng, cuối hạ
đầu thu, cày đất cho sâu, làm sạch hết cỏ. Cũng vậy, Tỳ-kheo, tu tập tưởng
vô thường, tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất cả dục ái, sắc ái, vô sắc ái,
điệu mạn, vô minh.
“Tỳ-kheo, như người cắt cỏ, tay cầm
ngọn cỏ, đưa lên và giũ sạch, tất cả cỏ khô héo đều rơi rớt hết và lấy
được những cọng cỏ dài. Cũng vậy, Tỳ-kheo tu tập tưởng vô thường, tu tập
nhiều, có thể dứt trừ tất cả dục ái, sắc ái, vô sắc ái, điệu mạn, vô minh.
“Giống như trái Am-la[80]
bám lơ lửng trên cây; một cơn gió mạnh thổi qua cành, quả
rụng xuống. Cũng vậy, tu tập tưởng vô thường, tu tập nhiều, có thể dứt trừ
tất cả dục ái, sắc ái, vô sắc ái, điệu mạn, vô minh.
“Giống như bên trong lầu gác là nơi
chứa các loại gỗ ván quí, bền chắc, để gìn giữ không cho thất lạc. Cũng
vậy, tu tập tưởng vô thường, tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất cả dục ái,
sắc ái, vô sắc ái, điệu mạn, vô minh.
“Giống như trong tất cả dấu chân
của chúng sanh, dấu chân voi là lớn hơn, vì nó có thể chứa nhiều dấu chân
khác. Cũng vậy, tu tập tưởng vô thường, tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất
cả dục ái, sắc ái, vô sắc ái, điệu mạn, vô minh.
“Giống như tất cả các sông ngòi ở
thế gian này đều đổ vào biển cả. Biển cả là hơn hết, vì nó dung nạp tất
cả. Cũng vậy, tu tập tưởng vô thường, tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất cả
dục ái, sắc ái, vô sắc ái, điệu mạn, vô minh.
“Giống như mặt trời xuất hiện, có
thể phá tan mọi sự tối tăm của thế gian. Cũng vậy, tu tập tưởng vô thường,
tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất cả dục ái, sắc ái, vô sắc ái, điệu mạn,
vô minh.
“Giống như Chuyển luân Thánh vương,
so với các tiểu vương là tối thượng, tối thắng. Cũng vậy, tu tập tưởng vô
thường, tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất cả dục ái, sắc ái, vô sắc ái,
điệu mạn, vô minh.
“Tỳ-kheo, làm thế nào để tu tập
tưởng vô thường, tu tập nhiều, có thể dứt trừ tất cả dục ái, sắc ái, vô
sắc ái, điệu mạn, vô minh?
“Nếu Tỳ-kheo ở chỗ đồng trống hay ở
trong rừng cây, mà khéo tư duy chân chánh, quán sát sắc là vô thường; thọ,
tưởng, hành, thức vô thường; tư duy như thế thì dứt hết tất cả dục ái, sắc
ái, vô sắc ái, điệu mạn, vô minh. Vì sao? Vì nếu người nào tu tập được
tưởng vô thường, thì có thể tu tập được tưởng vô ngã. Thánh đệ tử an trú ở
tưởng vô ngã, tâm lìa ngã mạn, tùy thuận chứng đắc Niết-bàn.”
Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe
những điều Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô
độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo tên là Đê-xá[82],
cùng với một số đông Tỳ-kheo khác tập hợp tại nhà ăn. Tỳ-kheo Đê-xá nói
với các Tỳ-kheo:
“Thưa các Tôn giả, đối với pháp tôi
không thể phân biệt[83].
Tôi không thích tu phạm hạnh nữa, chỉ thích ngủ nghỉ nhiều và nghi hoặc
đối với pháp.”
Bấy giờ trong chúng có một Tỳ-kheo
đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, rồi ngồi qua một bên, bạch Phật:
“Thế Tôn, Tỳ-kheo Đê-xá, nhân lúc
chúng tăng tập hợp tại nhà ăn, đã nói lên những lời như vầy: ‘Đối với pháp
tôi không thể phân biệt. Tôi không thích tu phạm hạnh nữa, chỉ thích ngủ
nghỉ nhiều và nghi hoặc đối với pháp.’”
Phật bảo Tỳ-kheo:
“Tỳ-kheo Đê-xá này là kẻ ngu si,
không gìn giữ các căn, ăn uống không có chừng mực; đầu đêm, cuối đêm, tâm
không tỉnh thức, giải đãi biếng nhác, không nỗ lực tinh tấn, không khéo
quán sát tư duy pháp thiện. Tỳ-kheo này mà đối với phân biệt pháp, tâm
thích tu phạm hạnh, xa lìa mọi sự ngủ nghỉ và ở trong chánh pháp mà xa lìa
mọi sự nghi hoặc, thì việc này không thể xảy ra. Nếu Tỳ-kheo giữ gìn các
căn, ăn uống chừng mực; đầu đêm, cuối đêm, tỉnh thức tinh tấn, quán sát
pháp lành; với Tỳ-kheo ấy, sự yêu thích pháp phân biệt, ưa tu phạm hạnh,
xa lìa mọi sự ngủ nghỉ, tâm không nghi ngờ pháp, điều này có thể xảy ra.”
Bấy giờ, Thế Tôn bảo một Tỳ-kheo:
“Ngươi hãy đến nói Tỳ-kheo Đê-xá
rằng Đạo Sư cho gọi.”
Tỳ-kheo bạch Phật:
“Thế Tôn, xin vâng.”
Sau khi lễ dưới chân Phật, Tỳ-kheo
kia đến chỗ Đê-xá bảo rằng:
“Trưởng lão Đê-xá, Đức Thế Tôn cho
gọi ông.”
Đê-xá vâng lời, đi đến chỗ Phật,
cúi đầu đảnh lễ dưới chân Phật, rồi ngồi qua một bên. Bấy giờ, Đức Thế Tôn
nói với Tỳ-kheo Đê-xá:
“Này Đê-xá, có thật ngươi cùng với
nhiều Tỳ-kheo tụ tập tại nhà ăn và tuyên bố những lời như vầy: ‘Thưa các
trưởng lão, đối với pháp, tôi không thể phân biệt, tôi không thích tu phạm
hạnh, mà chỉ thích ngủ nghỉ nhiều và đối với pháp còn nghi hoặc’?”
Đê-xá bạch Phật:
“Đúng như vậy, bạch Thế Tôn.”
Phật hỏi Đê-xá:
“Bây giờ Ta hỏi ngươi, hãy trả lời
tùy ý.
“Ý ngươi nghĩ sao? Nếu đối với sắc
mà không lìa tham, không lìa dục, không lìa ái, không lìa nhớ nghĩ, không
lìa khát vọng và sắc này nếu biến đổi hoặc khác đi thì ngươi nghĩ thế nào,
ngươi có sanh ra buồn lo, khổ não không?”
Đê-xá bạch Phật:
“Đúng vậy, bạch Thế Tôn. Nếu đối
với sắc mà chẳng lìa tham, chẳng lìa dục, chẳng lìa ái, chẳng lìa nhớ
nghĩ, chẳng lìa khát vọng và sắc này nếu biến đổi hoặc khác đi, thì quả
thật sẽ khởi lên buồn lo, khổ não. Thế Tôn, thật như vậy, không khác.”
Phật bảo Đê-xá:
“Lành thay! Lành thay! Đê-xá, cần
phải thuyết pháp như vậy, về sự không ly tham dục.
“Này Đê-xá đối với thọ, tưởng,
hành, thức mà chẳng lìa tham, chẳng lìa dục, chẳng lìa ái, chẳng lìa nhớ
nghĩ, chẳng lìa khát vọng và khi thức này nếu biến đổi hoặc khác đi, thì ý
ngươi nghĩ sao, ngươi có sanh ra buồn lo, khổ não không?”
Đê-xá bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, đúng như vậy, đối
với thức mà chẳng lìa tham, chẳng lìa dục, chẳng lìa nhớ nghĩ, chẳng lìa
khát vọng và khi thức này nếu biến đổi hoặc khác đi, thì thật sự sẽ khởi
lên buồn lo và khổ não. Bạch Thế Tôn, thật như vậy, không khác.”
Phật bảo Đê-xá:
“Lành thay! Lành thay! Đê-xá, cần
phải thuyết pháp như vậy, về sự không ly tham dục đối với thức.”
Phật nói với Đê-xá:
“Ý ngươi nghĩ sao? Nếu đối với sắc
mà lìa tham, lìa dục, lìa ái, lìa nhớ nghĩ, lìa khát vọng và sắc này nếu
biến đổi hoặc khác đi, thì có sanh ra buồn lo, khổ não không?”
Đê-xá bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, không. Thật như vậy,
không khác.”
“Ý ngươi nghĩ sao? đối với thọ,
tưởng, hành, thức lìa tham, lìa dục, lìa ái, lìa nhớ nghĩ, lìa khát vọng
và thức này nếu biến đổi hoặc khác đi, thì có sanh ra buồn lo, khổ não
không?”
Đê-xá bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, không. Thật như vậy,
chẳng khác.”
Phật bảo Đê-xá:
“Lành thay! Lành thay! Đê-xá, bây
giờ Ta sẽ nói thí dụ, người trí sẽ nhờ thí dụ mà hiểu được. Như hai người
bạn cùng đi trên một con đường, một người biết rành đường, một người không
rành đường. Người không biết nói với người biết như vầy: ‘Tôi muốn đến
thành phố kia, thôn ấp kia, làng xóm kia, hãy chỉ đường cho tôi đến đó.’
Khi ấy, người rành đường liền chỉ đường cho người kia, nói rằng: ‘Anh đi
theo con đường này và sẽ thấy hai con đường ở phía trước; bỏ bên trái đi
theo lối phải tới trước, sẽ gặp hầm hố và dòng sông. Lại bỏ bên trái, theo
lối phải, sẽ gặp một khu rừng. Lại bỏ bên trái, theo lối phải, cứ như vậy,
từ từ tiến bước về phía trước thì sẽ đến thành kia.’”
Phật bảo Đê-xá:
“Thí dụ này như vầy: người không
biết đường là ví cho kẻ phàm phu ngu si, còn người biết đường là ví cho
Như Lai, Ứng Cúng, Chánh Đẳng Chánh Giác. Hai con đường trước là chỉ cho
sự hồ nghi của chúng sanh. Con đường trái là chỉ cho ba pháp bất thiện:
tham, nhuế và hại giác[84].
Con đường bên phải là chỉ cho ba thiện giác: xuất yếu ly dục giác, bất sân
giác, bất hại giác[85].
Đi về đường bên trái là chỉ cho tà kiến, tà chí, tà ngữ, tà nghiệp, tà
mạng, tà phương tiện, tà niệm, tà định. Đi về đường bên phải là chỉ cho
chánh kiến, chánh chí, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh phương
tiện, chánh niệm, chánh định. Còn hầm hố và dòng nước là chỉ cho sân nhuế,
buồn lo, che lấp. Rừng cây là chỉ cho năm công đức của dục. Thành kia là
chỉ cho Niết-bàn.”
Phật bảo Đê-xá:
“Phật là vị Đạo Sư, vì các hàng
Thanh văn mà những gì cần làm đã làm xong. Như nay, vì lòng thương xót nên
đưa đến sự lợi ích, an vui; phận sự Ta đã làm xong. Hôm nay ngươi hãy làm
những việc phải làm. Hãy đến dưới bóng cây, hoặc chỗ đất trống, hoặc trong
hang núi, trải cỏ làm chỗ ngồi, khéo tư duy chánh niệm, tu tập không buông
lung, chớ để tâm hối hận về sau này. Nay Ta dạy ngươi như vậy.”
Bấy giờ, Đê-xá nghe những gì Phật
dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây
Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, trong chúng xảy ra một việc tranh cãi nhỏ. Thế
Tôn vì sự cố ấy quở trách các Tỳ-kheo. Vào lúc sáng sớm, Đức Phật đắp y
mang bát vào thành khất thực. Sau khi ăn xong, Ngài xếp y bát, rửa chân,
rồi đi vào rừng An-đà, ngồi dưới một bóng cây, một mình tĩnh tọa tư duy,
suy nghĩ như vầy: ‘Trong chúng vừa xảy ra một việc tranh cãi nhỏ, Ta đã
quở trách các Tỳ-kheo. Nhưng trong chúng này có nhiều Tỳ-kheo trẻ tuổi,
xuất gia chưa bao lâu, nếu không thấy Đại Sư, có thể họ sẽ khởi tâm hối,
buồn rầu không vui. Ta luôn luôn có lòng thương xót đối với các Tỳ-kheo;
nay cũng vì lòng thương xót, Ta nên trở về để nhiếp thủ đồ chúng này.”
Bấy giờ, vua Đại phạm biết được ý nghĩ của Phật,
như lực sĩ co duỗi cánh tay, trong khoảnh khắc đã biến mất khỏi cõi trời
Phạm thiên, đến trước Phật bạch:
“Thật vậy, Thế Tôn! Thật vậy, Thiện Thệ! Thế Tôn đã
quở trách các Tỳ-kheo vì một chút việc tranh cãi nhỏ. Ở trong chúng kia có
nhiều Tỳ-kheo trẻ tuổi, xuất gia chưa bao lâu, nếu không trông thấy Đại
Sư, có thể họ sẽ khởi tâm hối, buồn rầu không vui. Thế Tôn luôn luôn vì
lòng thương xót, nhiếp thọ chúng Tăng. Lành thay, Thế Tôn! Hôm nay xin
Ngài trở về để nhiếp thủ các Tỳ-kheo.”
Bấy giờ, Thế Tôn vì rủ lòng thương tưởng Phạm
thiên, Ngài im lặng nhận lời. Khi ấy, trời Đại phạm biết Thế Tôn đã im
lặng nhận lời rồi, đảnh lễ Phật và đi nhiễu bên phải ba vòng rồi biến mất.
Vua Đại phạm đi chưa bao lâu, Đức Thế Tôn trở về
vườn Cấp cô độc, trải tọa cụ ngồi ngay thẳng, biểu hiện ra bên ngoài các
tướng vi tế, khiến cho các Tỳ-kheo mới dám đến hầu gặp. Các Tỳ-kheo đi đến
chỗ Phật với vẻ mặt đầy hổ thẹn, sau khi đảnh lễ dưới chân Phật rồi, ngồi
qua một bên.
Bấy giờ, Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:
“Người xuất gia có cuộc sống thấp hèn[87];
cạo tóc, ôm bát, khất thực từng nhà, giống như bị cấm chú[88].
Sở dĩ như vậy, là vì muốn cầu mục đích cao thượng[89],
muốn thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não, tận cùng biên tế
của khổ.
“Này các Thiện nam, các ông không vì vua, giặc sai
sử, không vì mắc nợ người, không vì khủng bố, không vì mất mạng mà xuất
gia, mà chính vì muốn giải thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ,
não. Các ông há không vì mục đích ấy mà xuất gia chăng?”
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn, thật vậy.”
Phật bảo các Tỳ-kheo:
“Tỳ-kheo các ông, vì mục đích cao thượng như vậy mà
xuất gia, vậy tại sao ở đây lại còn có kẻ phàm phu ngu si khởi lòng tham
dục, sanh ra nhiễm đắm quá mức, sân nhuế, hung bạo, biếng nhác yếu hèn,
mất niệm, không định, các căn mê loạn?
“Giống như người từ tối tăm vào tối tăm; từ mờ mịt
vào mờ mịt; từ hầm phẩn ra rồi lại rơi vào hầm phẩn; dùng máu rửa máu; lìa
bỏ các việc ác, rồi trở lại nắm lấy các việc ác. Ta nói những thí dụ này,
Tỳ-kheo phàm phu cũng như vậy.
“Lại giống như củi thiêu tử thi, bị ném bỏ trên gò
mả, không bị tiều phu thu gom. Ta nói thí dụ này, thì đối với Tỳ-kheo phàm
phu ngu si khởi lòng tham dục, sanh ra đắm nhiễm quá mức, sân nhuế hung
bạo, biếng nhác yếu hèn, mất niệm không định, các căn tán loạn cũng lại
như vậy.
“Này các Tỳ-kheo, có ba pháp bất thiện giác[90],
đó là: tham giác, nhuế giác, hại giác. Ba giác này do tưởng mà sanh khởi.
Thế nào là tưởng? Tưởng có vô lượng thứ: Tham tưởng, nhuế tưởng, hại tưởng[91]…
Các pháp bất thiện giác từ đây sanh khởi. Này các Tỳ-kheo, tham tưởng,
nhuế tưởng, hại tưởng; tham giác, nhuế giác, hại giác và vô lượng thứ bất
thiện, làm sao để diệt sạch rốt ráo? Hãy buộc tâm vào bốn Niệm xứ, hãy an
trụ nơi vô tưởng tam-muội, tu tập, tu tập nhiều; pháp ác bất thiện từ đây
diệt hết, dứt sạch không còn sót, là chính nhờ ở pháp này.
“Người thiện nam, người thiện nữ có lòng tin vui
xuất gia, tu tập vô tướng tam-muội; tu tập, tu tập nhiều, sẽ trụ trong cửa
cam lộ, cho đến cứu cánh cam lộ Niết-bàn[92].
Ta không nói cam lộ Niết-bàn này y cứ vào ba kiến. Những gì là ba? Có một
hạng chủ trương như vầy, nói như vầy: ‘Mạng tức là thân.’ Lại có hạng chủ
trương như vầy: ‘Mạng khác thân khác.’ Lại nói như vầy: ‘Sắc là ngã, không
hai không khác, tồn tại mãi mãi, không biến đổi.’ Đa văn Thanh đệ tử tư
duy như vầy: ‘Thế gian có pháp nào đáng để chấp thủ mà không có sai lầm
tội lỗi?’ Khi tư duy rồi, họ không thấy một pháp nào khả thủ mà không có
sai lầm tội lỗi cả. Nếu ta chấp thủ sắc, tức là có sai lầm tội lỗi. Nếu
chấp thủ thọ, tưởng, hành, thức thì có sai lầm tội lỗi. Đã biết vậy rồi,
thì đối với các pháp thế gian không có gì để chấp thủ, vì không có gì để
chấp thủ nên tự mìmh giác ngộ Niết-bàn: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã
lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau
nữa.’”
Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều Phật
dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Bài kệ tóm tắt:
Ưng thuyết, tiểu thổ đoàn,
Bào mạt, hai vô tri,
Hà lưu, Kỳ lâm, thọ,
Đê-xá, trách chư tưởng.
*
[1].
Đại Chánh, quyển 10. Theo bài kệ tóm tắt
ở cuối kinh 262 quyển 10, thì các kinh từ số 256-262 là tiếp theo kinh
Thâu-lũ-na (Đại Chánh, kinh 32). Trưởng lão Ấn Thuận, Tạp A-hàm
Kinh Luận Hội Biên, đưa các kinh này lên quyển 2 (Tụng 1, 1 Tương
ưng Ấm) cho đúng với kệ tóm tắt. Phật Quang Đại Tạng, Quốc
Dịch Nhất Thiết Kinh (Nhật bản) cũng làm như vậy. Kinh 256, tương
đương Pāli, S. 22. 126-128. Amudayadhamma, 129-130. Assāda.
[2].
Hán: bất tri
不知.
Pāli: nappajānati,
không nhận thức sâu sắc.
[3].
Pāli:
samudayadhammaṃ rūpaṃ… vayadhammaṃ rūpaṃ,
sắc là pháp tập khởi, là pháp băng hoại.
[4].
Vô gián đẳng
無間等;
Xem cht.67, kinh 23 trên; kinh 259, 260 dưới.
[5].
Pāli, S.22.
133-135. Koṭṭhika.
[6].
Pāli, S. 22.
131-134. Samudaya.
[7].
Pāli, S. 22. 122.
Sīla.
[8].
Vô gián đẳng
無間等,
không rõ Pāli. Theo nội dung của kinh, đây chỉ giai đoạn tu tập trước
khi chứng Dự lưu; do đó, có thể gọi là giai đoạn hiện quán Thánh đế
(Pāli: sacca-abhisamaya).
Xem cht. 68, kinh 24 trên.
[9].
S. 22.122, Koṭṭhika hỏi:
sīlavātavuso sāriputta bhikkhunā
katame dhammā yoniso manasikātabbā,
Tỳ-kheo có giới cần tư duy như lý về những pháp nào?
[10].
Thị sở ưng xứ
是所應處.
Pāli: yoniso manasi
katabbā, Tỳ-kheo đã chứng quả Dự lưu cần
tư duy như lý những pháp nào?
[11].
Pāli: Koṭṭhika hỏi:
sotāpannena... bhikkhunā katame
dhammā yoniso katabbā, Tỳ-kheo đã chứng
quả Dự lưu cần tư duy như lý những pháp nào?
[12].
Bốn tư duy thắng tiến: 1. Để đắc pháp
chưa đắc, chỉ quả Tu-đà-hoàn; 2. Lãnh hội pháp chưa lãnh hội, chỉ
Tư-đà-hàm; 3. Chứng pháp chưa chứng, chỉ
A-la-hán; 4. Hiện pháp lạc trụ: A-la-hán không còn gì phải học nữa,
nhưng luôn luôn tu tập tứ thiền để có hiện pháp lạc trú. So sánh
Pāli:
ime dhammā bhāvitā bahulīkatā diṭṭhadhammasukhavihārā
ceva saṃvuattanti satisampajaññā cāti,
những pháp này được phát triển, được thực hiện thường xuyên sẽ đưa đến
hiện pháp lạc trú, có chánh niệm và chánh trí.
[13].
Pāli:
rūpamu kho ānanda aniccam sankhatam paṭiccasamuppadaṃ
khayadhammaṃ vayadhammaṃ virāgadhammaṃ nirodhadhammaṃ,
sắc là vô thường, được tạo tác, do duyên khởi, là pháp diệt tận, là
pháp hủy hoại, là pháp xả ly, là pháp tiêu diệt.
[14].
Pāli, S. 22. 83. Ānando.
[15].
Câu-diệm-di quốc Cù-sư-la viên
拘睒彌國瞿師羅園.
Pāli:
Kosambī Ghositārāma.
[16].
Phú-lưu-na Di-đa-la-ni Tử
富留那彌多羅尼子.
Pāli: Puṇṇa Mantā.
[17].
Văn Hán dịch hàm hồ, khiến có thể hiểu
đây nói về Phú-lưu-na. Bản Pāli: (...)
mantāniputto amhākaṃ navaṃ
bahūpakāro hoti, Mantāputta
giúp ích chúng tôi những người mới xuất gia rất nhiều.
[18].
Sanh pháp kế thị ngã, phi bất sanh
生法計是我,
非不生.
Pāli: kiṃ ca upādāya asmi
ti hoti, no anupādāya, do chấp thủ cái
gì mà nói rằng ‘tôi hiện hữu’, chứ không phải không chấp thủ? Bản Hán,
đọc là uppādāya (sanh khởi), thay vì upādāya (chấp thủ).
[19].
Hán: sắc sanh
色生.
Pāli: rūpaṃ upādāya,
do chấp thủ sắc. Xem cht. trên.
[20].
Pāli: (...)
upādāya passeyya no anupādāya,
(như người nhìn vào gương sáng), do chấp thủ mà thấy, không chấp thủ
thì không thấy.
[21].
Pāli, S. 22. 90. Channo.
[22].
Ba-la-nại quốc, Tiên nhân đọa xứ, Lộc dã
uyển
波羅奈國仙人住處鹿野苑.
Pāli: Bāṛaiasiyaṃ
Isipatane Migadāye.
[23].
Xiển-đà
闡陀.
Pāli: Channo;
cũng thường gọi là Xa-nặc.
[24].
Pāli:
yathāhaṃ dhammaṃ passeyyan ti,
tôi có thể như vậy mà quán sát pháp.
[25].
Pāli:
sabbe saṅkhārā aniccā, sabbe dhammā anattā,
không có câu chót như trong bản Hán.
[26].
Pāli:
atha ca me sabbasaṅkhārasamathe sabbūpadhipaṭinissage
taṇhakkhaye virāge nirodhe nibbāne cittaṃ na pakkandati nappasīdati na
satiṭṭhati nādhimuccati, nhưng, trong sự
tĩnh chỉ của hết thảy hành, trong sự xả bỏ sanh y, trong sự diệt tận
tham ái, trong ly dục, tịch diệt, Niết-bàn, tâm của tôi không thăng
tiến, không minh tịnh, không an trú, không được thắng giải thoát.
[27].
Hữu vô
有無.
Pāli: atthitā natthitā,
tồn tại, không tồn tại, hay hữu thể và vô thể.
[28].
Pāli:
upayupādānābhivinisesavinibandho,
bị buộc chặt vào thành kiến và chấp thủ phương tiện.
[29].
Pāli:
dukkham eva uppajjamānaṃ uppajjati, dukkham
niruṛṛhamānaṃ nirujjhati, na ka ṅkhati na vicikicchati,
khi có cái đang sanh thì khổ này sanh; khi có cái đang diệt thì khổ
diệt; vị ấy không hoài nghi, không do dự.
[30].
Pāli:
lokasamudayaṃ kho kaccāna yathābhūtaṃ sammappaññāya
passato yā loke natthitā sā na hoti; lokaniradhaṃ... yā loke atthitā
sā na hoti, nếu bằng trí tuệ chân chánh
mà quán sát như thực sự tập khởi của thế gian, thì đối với thế gian,
không có ý niệm về vô. Quán sát sự tịch diệt của thế gian... không có
ý niệm về hữu.
[31].
Pāli, S. 22. 101. Vāsijaṭa.
[32].
Tạp sắc mục ngưu tụ lạc
雜色牧牛聚落
nghĩa đen: xóm nuôi bò vện (đốm). Dịch
nghĩa từ Pāli:
Kammāsadhamma, một thị trấn ở nước Kuru
mà Phật hay dừng chân. Trên, kinh 245, dịch là Điều phục bác ngưu tụ
lạc.
[33].
Câu-lưu quốc
拘留國.
Pāli: Kuru.
[34].
Pāli:
jānato ahaṃ bhikkhave passato āsavānaṃ khyaṃ vadāmi,
“Ta nói, này các Tỳ-kheo, do biết, do thấy, các lậu bị diệt tận”.
[35].
Công xảo sư
工巧師.
Pāli: palagaṇḍa:
thợ đẽo đá, thợ xây dựng.
[36].
Hạ lục nguyệt
夏六月.
Pāli: vassamāsāni udake
pariyādāya, các tháng mùa mưa ở trên
nước.
[37].
Bản Pāli: mùa mưa thuyền ở trên nước, đến
mùa đông, thuyền mắc cạn. Dây nhợ các thứ dần dần bị đứt.
[38].
Các từ chỉ phiền não: kết hay kết phược
(Pāli: samyojana),
sử hay tùy miên (Pāli:
anusaya), phiền não (kilesa),
triền hay triền phược (Pāli:
pariyuṭṭhāna). Bản Pāli
chỉ kể samyojana.
[39].
Nắm đất nhỏ. Pāli,
S. 22. 96 Gomaya
(phân bò); 97. Nakkhasikhā
(móng tay).
[40].
Tiểu thổ đoàn
小土摶.
Pāli: S. 22. 96: gomaya: cục phân bò; S. 22.
97: parittaṃ nakkhasikhāya
paṃsuṃ, lấy một ít bụi bằng đầu móng
tay.
[41].
Chỉ vào một tiền kiếp của Phật. Quán đảnh vương
灌頂王
thấp hơn Chuyển luân vương một bậc.
Pāli: rājā
muddhāvasitto.
[42].
Bố-tát tượng vương
布薩象王 . Pāli:
Uposatha-nāgarāja.
[43].
Bà-la mã vương
婆羅馬王.
Pāli: Valāhaka-assa-rāja.
[44].
Khâm-bà-la
欽婆羅.
Pāli:
kambala, vải bằng lông
thú.
[45].
Bạt cầu tỳ-xà-da-nan-đề
跋求毗闍耶難提.
Pāli:
Vejatanta, cỗ xe Chiến
thắng của Đế-thích, phát ra âm thanh khủng khiếp (Pāli:
bakkula,
Hán âm là bạt-cầu). Xem thêm cht.53 dưới.
[46].
Câu-xá-bà-đề
拘舍婆提.
Pāli: Kusāvtī.
[47].
Do-ha
由訶
phiên âm của
byūha: trang nghiêm.
Pāli: Mahā-byūha-kūṭāgāra,
đại lâu các Trang nghiêm.
[48].
Ca-lăng-già
迦陵伽.
Pāli: kadaliṅga:
một loại sơn dương.
[49].
Ca-thi-tế y
迦尸細衣.
Pāli: koseyya,
vải lụa (quyến).
[50].
Sô-ma y
芻摩衣.
Pāli: khoma,
vải gai.
[51].
Đầu-cưu-la y
頭鳩羅衣.
Pāli: dukūla,
vải gai vàng (hoàng ma).
[52].
Câu-triêm-bà y
拘沾婆衣
không rõ vải gì. Bốn loại vải theo bản Pāli:
khoma, koseyya, kambala,
kappāsika.
[53].
Tỳ-xà-da-nan-đề cù-sa
毘闍耶難提瞿沙. Pāli:
Vejayanta-ghosa (? Âm
thanh Chiến thắng), xem cht.45 trên.
[54].
Vĩnh tức chư hành
永息諸行. Pāli:
alam eva sabbasaṅkhāresu nibbindatum,
thôi đủ rồi, hãy nhàm tởm hết thảy các hành.
[55].
Bọt nước. Pāli, S.
22. 95. Pheṇa.
[56].
A-tỳ-đề-đà xứ Hằng hà trắc
阿毘陀處恒河側.
Pāli: ayujjhāyaṃ viharati
gaṅgāya nadiyā tire.
[57].
Nguyên Hán: dã mã
野馬
(ngựa đồng); Pāli:
marīcikā, quáng nắng; chỉ ảo ảnh bất
thực, như lầu sò chợ biển.
[58].
Hán: Nhật chủng tánh tôn
日種姓尊.
Pāli: Ādiccabandhu,
bà con với Mặt trời, chỉ dòng họ Thích, được coi là có nguồn gốc từ
Mặt trời.
[59].
Pāli, S. 22. 99. Gaddula (dây trói) (1).
[60].
Ái kết
愛結.
Pāli: taṇhasaṃyojana.
[61].
Bản tế
本際.
Pāli: pubbā koṭi.
[62].
Bất tận khổ biên
不盡苦邊. Pāli:
na... dukkhassa antakiriyaṃ.
[63].
Tu-di sơn vương
須彌山王.
Pāli: Sineru pabbatarājā.
[64].
Pāli, S. 22. 100 Gaddula (2).
[65].
Pāli:
cittasaṃkilesā bhikkhave sattā saṃkilissanti;
cittavodānā sattā visujjhanti, tâm ô
nhiễm nên chúng sanh ô nhiễm; tâm thanh tịnh nên chúng sanh thanh
tịnh.
[66].
Nhất sắc chủng chủng
一色種種;
có lẽ Pāli: ekanikāyam
pi... evam cittaṃ, một bộ loại đa dạng
như vậy.
[67].
Ban sắc điểu
斑色鳥.
Bản Pāli nói:
tiracchānagatā pāṇā, các sinh vật thuộc
động vật.
[68].
Ta-lan-na
嗟蘭那
có lẽ phiên âm từ
caraṇa, một loại tranh
về đề tài “đức hạnh” (caraṇa),
vẽ để khuyên đời. Pāli: caraṇam nāma cittam; bức họa màu có tên là
caraṇa.
[69].
Pāli:
caraṇaṃ nāma cittaṃ cittena cittitaṃ,
bức họa caraṇa ấy do tâm nên có nhiều màu sắc. Trong bản Pāli, hai
citta với hai nghĩa khác nhau: tranh vẽ màu và tâm. Trong bản Hán hiểu
hai từ đều là tâm cả.
[70].
Dòng sông. Pāli,
S. 22. Nadī.
[71].
Pāli:
rūpaṃ attato samanupassati, rūpavantaṃ vā attānaṃ;
attāni vā rūpaṃ, rūpasmiṃ vā attānaṃ, nó
quán sắc là tự ngã, hay tự ngã của sắc, hay sắc trong tự ngã, hay tự
ngã trong sắc.
[72].
Pāli, S. 22. 33-34. Natuṃākaṃ (không phải
của các ông).
[73].
Phi nhữ sở ưng pháp
非汝所應法.
Pāli: na-tumhākaṃ,
không phải của các ông.
[74].
Kỳ-hoàn lâm
祇桓林
tức cũng thường nói là Kỳ thọ. Pāli:
Jetavana.
[75].
Xem cht.71 kinh 268 trên.
[76].
Pāli, S.22. 102 Aniccatā.
[77].
Hán: vô thường tưởng
無常想.
Pāli: anicca-saññā.
[78].
Điệu (trạo) mạn
掉慢.
Pāli: amismāna,
phúc cảm về cái tôi đang hiện hữu.
[79].
Pāli:
kāmarāga, rūparāga, bhavarāga, avijja, asmimāna,
dục ái, sắc ái, hữu ái, vô minh, ngã mạn.
[80].
Am-la quả
菴羅果.
Pāli: ambapiṇḍi,
quả xoài.
[81].
Pāli, S. 22. 84. Tisso.
[82].
Đê-xá
低舍.
Pāli: Tisso bhagavato
pitucchāputto, Tissa, con trai của bà cô
của Thế Tôn, tức em cô cậu.
[83].
Pāli:
dhammāpi maṃ na paṭibhanti,
các pháp không được hiểu rõ ràng đối với tôi.
[84].
Ba bất thiện giác
三不善覺
cũng nói là ba bất thiện tầm, tức ba sự trầm tư
hay suy tầm bất thiện. Xem Trường A-hàm,
kinh 9 Chúng tập. Pāli:
tayo akusala-vitakkā.
D. 33. Saṅgiti.
[85].
Ba thiện giác
三善覺
cũng nói là ba thiện tầm; xem Trường A-hàm,
kinh 9 Chúng tập; D. 33. Saṅgīti.
[86].
Pāli, S. 22. 80.
Piṇḍolyaṃ
(khất thực).
[87].
Hán: ti hạ hoạt mạng
卑下活命.
Pāli: anram idam jīvikānaṃ
yadidam piṇdolyaṃ, đây là nghề sinh sống
rất thấp, đó là nghề xin ăn.
[88].
Pāli:
abhisāpāyaṃ lokasmiṃ,
trong thế gian có lời nguyền rủa này.
[89].
Nguyên Hán: thắng nghĩa
勝義
[90].
Xem cht.84, kinh 271.
[91].
Ba bất thiện tưởng, xem Trường A-hàm,
kinh 9 Chúng tập. Pāli:
tisso akusala-saññā: kāma-saññā, vyāpāda-saññā, vihiṃsā-saññā;
D. 33. Saṅgīti.
[92].
Chỉ Niết-bàn bất tử.