TẠP A-HÀM QUYỂN 8
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Hãy quán sát
chân chánh mắt là vô thường. Quán sát như vậy gọi là chánh kiến. Do chánh
quán nên sanh nhàm tởm. Do nhàm tởm nên lìa hỷ, lìa tham. Do lìa hỷ, lìa
tham, Ta nói là tâm chánh giải thoát[2].
Cũng vậy, tai, mũi, lưỡi, thân, ý lìa hỷ, lìa tham. Do lìa hỷ, lìa tham,
Ta nói là tâm chánh giải thoát. Tâm chánh giải thoát rồi, thì có thể tự
tuyên bố: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm
xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
]
Như kinh nói
về “vô thường”, cũng vậy, nói về “khổ, không, chẳng phải ngã”.
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Đối với mắt,
hãy tư duy chân chánh[4],
quán sát là vô thường. Vì sao? Đối với mắt mà tư duy chân chánh, quán sát
là vô thường thì ở nơi mắt dục tham được đoạn trừ. Do dục tham được đoạn
trừ, Ta nói là tâm chánh giải thoát. Cũng vậy, đối với tai, mũi, lưỡi,
thân, ý, do tư duy chân chánh, quán sát, nên dục tham được đoạn trừ. Do
dục tham đã được đoạn trừ, Ta nói là tâm chánh giải thoát. Như vậy, này
các Tỳ-kheo, người nào được tâm chánh giải thoát thì có thể ký thuyết:
‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự
biết không còn tái sanh đời sau nữa.’”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nếu đối với
mắt mà không phân biệt, không biết rõ, không đoạn trừ, không ly dục[6],
thì không thể có khả năng hoàn toàn diệt tận khổ. Đối với tai, mũi, lưỡi,
thân, ý cũng lại như vậy. Này các Tỳ-kheo, đối với mắt hoặc phân biệt,
hoặc biết rõ, hoặc đoạn trừ, hoặc ly dục, thì có thể chân chánh diệt tận
khổ. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý hoặc phân biệt, hoặc biết rõ, hoặc
đoạn trừ, hoặc xa lìa dục, thì có thể có khả năng hoàn toàn diệt tận khổ.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nếu đối với
mắt mà không phân biệt, không biết rõ, không đoạn trừ, không ly dục[8],
thì không thể có khả năng vượt qua khỏi cái khổ của sanh, già, bệnh, chết.
Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng lại như vậy. Này các Tỳ-kheo, đối với
mắt hoặc phân biệt, hoặc biết rõ, hoặc đoạn trừ, hoặc ly dục, thì có thể
vượt qua khỏi cái khổ của sanh, già, bệnh, chết. Đối với tai, mũi, lưỡi,
thân, ý hoặc phân biệt, hoặc biết rõ, hoặc đoạn trừ, hoặc xa lìa dục, thì
có thể có khả năng vượt qua khỏi cái khổ của sanh, già, bệnh, chết.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Đối với mắt mà
không ly dục, tâm không giải thoát, thì không thể có khả năng hoàn toàn
diệt tận khổ. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà không ly dục, tâm không
giải thoát, thì không thể có khả năng hoàn toàn diệt tận khổ. Này các
Tỳ-kheo, đối với mắt nếu ly dục, tâm giải thoát, thì có khả năng hoàn toàn
diệt tận khổ. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà ly dục, tâm giải thoát,
thì có thể có khả năng hoàn toàn diệt tận khổ.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Đối với mắt và
sắc mà không ly dục, tâm không giải thoát, thì không thể có khả năng vượt
qua cái khổ của sanh, già, bệnh, chết. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà
không ly dục, tâm không giải thoát, thì không thể có khả vượt qua cái khổ
của sanh, già, bệnh, chết. Này các Tỳ-kheo, đối với mắt và sắc nếu ly dục,
tâm giải thoát, thì có khả năng vượt qua cái khổ của sanh, già, bệnh,
chết. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà ly dục, tâm giải thoát, thì có
thể có khả năng vượt qua cái khổ của sanh, già, bệnh, chết.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Ai ở nơi mắt
mà sanh hỷ, thì đối với khổ cũng sanh hỷ[12].
Ai đối với khổ mà sanh hỷ, Ta nói người đó không thể giải thoát khổ. Đối
với tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà sanh hỷ, thì đối với khổ cũng sẽ sanh hỷ.
Ai đối với khổ mà sanh hỷ, Ta nói người đó không thể giải thoát khổ.
“Này các
Tỳ-kheo, ai đối với mắt mà không sanh hỷ, thì đối với khổ cũng không sanh
hỷ. Ai đối với khổ mà không sanh hỷ, Ta nói người đó có thể giải thoát
khổ. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý mà không sanh hỷ, thì đối với khổ
cũng không sanh hỷ. Ai đối với khổ mà không sanh hỷ, Ta nói người đó có
thể giải thoát khổ.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Tất cả đều vô
thường. Thế nào là tất cả đều vô thường? Mắt là vô thường. Sắc, nhãn thức,
nhãn xúc và thọ với cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ không
lạc, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc, tất cả chúng đều là vô thường.
Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.
“Đa văn Thánh
đệ tử quán sát như vậy thì đối với mắt sẽ sanh nhàm tởm. Đối với sắc, nhãn
thức, nhãn xúc và thọ với cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ
không lạc, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc, đối với chúng cũng sanh
nhàm tởm. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý và thanh, hương, vị, xúc, pháp,
ý thức, ý xúc và thọ với cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ
không lạc, phát sanh bởi nhân duyên là ý xúc, đối với tất cả chúng cũng
sanh nhàm tởm. Do nhàm tởm nên không ái lạc, do không ái lạc nên được giải
thoát, giải thoát tri kiến, biết rằng: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã
lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau
nữa.’”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
]
Như kinh nói
về “vô thường,” các kinh nói về “khổ, không, phi ngã” cũng nói như trên
vậy.
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Tất cả đều là
vô thường[15].
Cái gì là tất cả? Mắt là vô thường. Sắc, nhãn thức, nhãn xúc[16]
và thọ với cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ không lạc, phát
sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc[17],
tất cả chúng đều là vô thường. Cũng vậy, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, pháp, ý
thức, ý xúc và thọ với cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ
không lạc, phát sanh bởi nhân duyên là ý xúc, thì chúng cũng vô thường.
“Đa văn Thánh
đệ tử quán sát như vậy, đối với mắt được giải thoát. Đối với sắc, nhãn
thức, nhãn xúc và thọ với cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ
không lạc, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc, cũng được giải thoát.
Cũng vậy, đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý, pháp, ý thức, ý xúc và thọ với
cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ không lạc, phát sanh bởi
nhân duyên là ý xúc, cũng được giải thoát. Ta nói, người này giải thoát
khỏi sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
Như kinh nói
“Tất cả là vô thường”, cũng vậy, các kinh nói:
-
Tất cả là khổ.[18]
-
Tất cả là không.[19]
-
Tất cả chẳng phải ngã.[20]
-
Tất cả là pháp nghiệp hư dối.[21]
-
Tất cả là pháp phá hoại.[22]
-
Tất cả pháp sanh.[23]
-
Tất cả pháp già.[24]
-
Tất cả pháp bệnh.[25]
-
Tất cả pháp chết.[26]
-
Tất cả pháp sầu lo.[27]
-
Tất cả pháp phiền não.[28]
-
Tất cả pháp tập khởi.[29]
-
Tất cả pháp diệt tận.[30]
-
Tất cả pháp biết.[31]
-
Tất cả pháp phân biệt.[32]
-
Tất cả pháp dứt trừ.[33]
-
Tất cả pháp giác.[34]
-
Tất cả pháp chứng.[35]
-
Tất cả ma.
-
Tất cả thế lực ma.
-
Tất cả khí cụ ma.
-
Tất cả đang cháy.
-
Tất cả cháy bùng.
-
Tất cả thiêu cháy.[36]
Cũng đều nói
chi tiết như hai kinh trên như vậy.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
trú trong Chi-đề Thị-lợi-sa, tại Già-xà[38],
cùng với một ngàn vị Tỳ-kheo mà trước kia là những Bà-la-môn bện tóc.
Bấy giờ Đức Thế
Tôn vì một ngàn vị Tỳ-kheo thị hiện ba sự giáo hóa[39].
Những gì là ba? Đó là, thị hiện thần túc biến hóa, thị hiện tha tâm, thị
hiện giáo giới.
Thị hiện thần
túc là, Đức Thế Tôn tùy theo sự thích hợpï mà thị hiện nhập thiền định
chánh thọ[40];
vượt qua hư không đến phương Đông hiện bốn oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi;
vào hỏa tam-muội[41],
rồi cho ra ánh lửa màu xanh, vàng, đỏ, trắng, hồng, pha lê; cả nước, lửa
đều hiện; hoặc dưới thân ra lửa, trên thân ra nước, hoặc trên thân ra lửa,
dưới thân ra nước, bốn phía chung quanh lại cũng như vậy. Thế Tôn sau khi
thị hiện thần biến rồi, trở lại ngồi giữa đại chúng, đó gọi là thị hiện
thần túc.
Thị hiện tha
tâm là, như tâm người kia, tự thân an trú và chứng nghiệm, biết rằng ý của
người kia như vậy, thức của người kia như vậy, người kia đang nghĩ như
vậy, hay không đang nghĩ như vậy, đang xả như vậy. Đó gọi là thị hiện tha
tâm.
Thị hiện giáo
giới là, như Thế Tôn nói: ‘Này các Tỳ-kheo, tất cả bị thiêu đốt[42].
Thế nào tất cả bị thiêu đốt? Mắt bị thiêu đốt. Sắc, nhãn thức, nhãn xúc và
thọ với cảm thọ khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ không lạc, phát
sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc, tất cả đều bị thiêu đốt. Cũng vậy, tai,
mũi, lưỡi, thân, ý, bị thiêu đốt; pháp, ý thức, ý xúc và thọ với cảm thọ
khổ, cảm thọ lạc, hay cảm thọ không khổ không lạc, phát sanh bởi nhân
duyên là ý xúc tất cả cũng bị thiêu đốt. Bị cái gì thiêu đốt? Bị lửa tham
thiêu đốt, lửa nhuế thiêu đốt, lửa si thiêu đốt, lửa sanh, già, bệnh,
chết, ưu, bi, khổ, não thiêu đốt.”
Bấy giờ, một
ngàn vị Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật đã dạy, không còn khởi lên các lậu
hoặc, tâm được giải thoát.
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật ở trên núi Kỳ-xà-quật, thành Vương
xá.
Bấy giờ Tôn giả La-hầu-la đi đến chỗ Phật, đảnh lễ
dưới chân Phật, rồi ngồi lui qua một bên, bạch Phật:
“Biết như thế nào, thấy như thế nào, để nơi nội
thức thân của con[44]
cùng ở nơi tất cả những tướng bên ngoài không sanh ngã, ngã mạn, ngã sở và
ngã mạn kết sử[45]?”
Bấy giờ, Đức Thế Tôn bảo La-hầu-la:
“Lành thay, La-hầu-la! Ông đã có thể hỏi Như Lai về
ý nghĩa sâu xa này.”
Phật bảo La-hầu-la tiếp:
“Mắt hoặc quá
khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài; hoặc thô, hoặc
tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chẳng phải ngã, chẳng
phải khác ngã, chẳng phải ở trong nhau, hãy biết như thật như vậy. Đối với
tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.
“Này La-hầu-la,
biết như vậy, thấy như vậy thì nơi nội thức thân của ta cùng ở nơi tất cả
những tướng bên ngoài không sanh ngã, ngã mạn, ngã sở và ngã mạn kết sử.
“Này La-hầu-la,
như vậy, ngã, ngã sở, ngã mạn kết sử không sanh, thì này La-hầu-la, đó gọi
là đoạn trừ kiến chấp ái trược, đắc chánh vô gián đẳng[46],
cứu cánh biên tế của khổ.”
Phật nói kinh
này xong, Tôn giả La-hầu-la nghe những gì Đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng
hành.
*
Cũng như nói
về “nội nhập xứ,” cũng vậy, “ngoại nhập xứ: sắc, thanh, hương, vị, xúc,
pháp; nhãn thức, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý thức; nhãn xúc, nhĩ, tỷ, thiệt,
thân, ý xúc; thọ phát sanh bởi nhãn xúc, thọ phát sanh bởi nhĩ, tỷ, thiệt,
thân, ý xúc; tưởng phát sanh bởi nhãn xúc, tưởng phát sanh bởi nhĩ, tỷ,
thiệt, thân, ý xúc; tư phát sanh bởi nhãn xúc, tư phát sanh bởi nhĩ, tỷ,
thiệt, thân, ý xúc; ái phát sanh bởi nhãn xúc, ái phát sanh bởi nhĩ, tỷ,
thiệt, thân, ý xúc” đều nói như trên.[47]
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Trúc, khu Ca-lan-đà, tại thành Vương xá.
Bấy giờ Đức Thế
Tôn bảo La-hầu-la:
“Biết như thế
nào, thấy như thế nào, để nơi nội thức thân này cùng ở nơi tất cả những
tướng bên ngoài không sanh ngã, ngã mạn, ngã sở và ngã mạn kết sử?”
La-hầu-la bạch
Phật:
“Thế Tôn là căn
bản của pháp, là con mắt của pháp, là sở y của pháp. Lành thay, Thế Tôn!
Xin vì các Tỳ-kheo mà dạy đầy đủ nghĩa này. Các Tỳ-kheo sau khi nghe xong
sẽ vâng lời thực hành.”
Phật bảo
La-hầu-la:
“Lành thay! Hãy
lắng nghe cho kỹ, Ta sẽ vì các ông mà nói.
“Những gì thuộc
về mắt, hoặc quá khứ, hoặc vị lai, hoặc hiện tại; hoặc trong, hoặc ngoài;
hoặc thô, hoặc tế; hoặc tốt, hoặc xấu; hoặc xa, hoặc gần; tất cả chúng đều
chẳng phải ngã, chẳng phải khác ngã, chẳng ở trong nhau, hãy quán sát chân
chánh như vậy.
“Này La-hầu-la,
đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.
“Này La-hầu-la,
biết như vậy, thấy như vậy, nơi nội thức thân này cùng ở nơi tất cả những
tướng bên ngoài không sanh ngã, ngã mạn, ngã sở và ngã mạn kết sử.”
“Này La-hầu-la,
Tỳ-kheo như vậy vượt cả hai[49],
xa lìa các tướng, tịch diệt, giải thoát.
“Này La-hầu-la,
Tỳ-kheo như vậy đoạn trừ các ái dục, chuyển kết sử, cứu cánh biên tế khổ.”
Phật nói kinh
này xong, Tôn giả La-hầu-la nghe những gì Đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng
hành.
*
Cũng như nói
về “nội nhập,” cũng vậy, “ngoại nhập,” cho đến “ái[50]
phát sanh bởi nhân duyên là ý xúc,” cũng nói chi tiết như vậy.
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tôn giả
La-hầu-la đi đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, rồi ngồi lui qua một
bên, bạch Phật:
“Lành thay, Thế
Tôn! Xin vì con mà nói pháp. Sau khi con nghe pháp, một mình con ở nơi
thanh vắng, chuyên tinh tư duy, không buông lung. Sau khi sống một mình ở
nơi thanh vắng, chuyên tinh tư duy, sống không buông lung, con sẽ tư duy
về mục đích mà một thiện gia nam tử[52]
cạo bỏ râu tóc, chánh tín xuất gia học đạo, sống không gia đình, tu trì
phạm hạnh, ngay trong đời này, tự tri tự tác chứng, biết rằng: ‘Ta, sự
sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không
còn tái sanh đời sau nữa.’”
Bấy giờ, Đức
Thế Tôn xét thấy tâm của La-hầu-la tuệ giải thoát chưa thuần thục, chưa có
thể nhận lãnh pháp tăng thượng được[53],
nên hỏi La-hầu-la:
“Ngươi đã từng
truyền dạy năm thọ ấm cho người chưa?”
La-hầu-la bạch
Phật:
“Bạch Thế Tôn,
chưa.”
Phật bảo
La-hầu-la:
“Ngươi nên vì
người khác mà diễn nói năm thọ ấm.”
Khi La-hầu-la
nghe lời dạy của Phật rồi, sau đó vì người khác diễn nói về năm thọ ấm.
Nói xong trở lại chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, rồi đứng lui qua một
bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn
con đã vì người khác nói về năm thọ ấm rồi, xin Thế Tôn vì con mà nói
pháp. Sau khi con nghe pháp xong rồi sẽ ở một mình chuyên tinh suy nghĩ,
sống không buông lung và… cho đến ‘tự biết không còn tái sanh đời sau
nữa.’”
Bấy giờ, Đức
Thế Tôn lại xét thấy tâm của La-hầu-la Tuệ giải thoát chưa thuần thục,
chưa có thể nhận lãnh pháp tăng thượng được, nên hỏi La-hầu-la:
“Ngươi đã vì
người khác nói về sáu nhập xứ chưa?”
La-hầu-la bạch
Phật:
“Bạch Thế Tôn,
chưa.”
Phật bảo
La-hầu-la:
“Ngươi nên vì
người khác diễn nói về sáu nhập xứ.”
Rồi, vào một
lúc khác, La-hầu-la lại diễn nói sáu nhập xứ cho người khác nghe. Sau khi
nói sáu nhập xứ xong, đi đến chỗ Đức Phật, đảnh lễ dưới chân, rồi đứng lui
qua một bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn,
con đã vì người khác mà diễn nói sáu nhập xứ rồi. Xin Đức Thế Tôn vì con
mà nói pháp. Sau khi con nghe pháp xong sẽ ở một mình nơi vắng vẻ, chuyên
tinh suy nghĩ, sống không buông lung, … cho đến ‘tự biết không còn tái
sanh đời sau nữa.’”
Bấy giờ, Đức
Thế Tôn xét thấy tâm của La-hầu-la tuệ giải thoát chưa thuần thục, chưa có
thể nhận lãnh pháp tăng thượng được, nên hỏi La-hầu-la:
“Ngươi đã vì
người khác nói pháp Ni-đà-na[54]
chưa?”
La-hầu-la bạch
Phật:
“Bạch Thế Tôn,
chưa.”
Phật bảo
La-hầu-la:
“Ngươi nên vì
người khác mà diễn nói pháp Ni-đà-na đi.”
Rồi, vào môt
lúc khác, La-hầu-la lại vì người khác nói đầy đủ pháp Ni-đà-na xong, đi
đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân, rồi đứng lui sang một bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn
vì con mà nói pháp, sau khi con nghe pháp xong, sẽ ở một mình nơi chỗ vắng
chuyên tinh suy nghĩ, sống không buông lung, … cho đến ‘tự biết không còn
tái sanh đời sau nữa.’”
Bấy giờ, Đức
Thế Tôn xét thấy tâm của La-hầu-la tuệ giải thoát vẫn chưa thuần thục, …
cho đến bảo La-hầu-la:
“Ngươi nên đối
với những pháp đã nói ở trên, ở một mình nơi vắng vẻ chuyên tinh suy nghĩ,
mà quán sát nghĩa lý của chúng.”
Bấy giờ,
La-hầu-la vâng lời Phật dạy, như pháp đã nói, như pháp đã được nghe, suy
nghĩ cân nhắc, quán sát nghĩa lý của chúng, tự nghĩ: “Các pháp này, tất cả
đều thuận hướng Niết-bàn, lưu nhập Niết-bàn, cuối cùng an trụ[55]
Niết-bàn.
Rồi, một lúc
khác, La-hầu-la đi đến chỗ Đức Phật, đảnh lễ dưới chân, rồi lui đứng sang
một bên, bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn,
đối với pháp đã được nói, pháp con đã được nghe như trên, con đã ở một
mình nơi vắng vẻ, tư duy cân nhắc và quán sát nghĩa lý của chúng, thì biết
những pháp này tất cả đều thuận hướng Niết-bàn, lưu nhập Niết-bàn, cuối
cùng an trụ Niết-bàn.
Bấy giờ, Đức
Thế Tôn xét thấy tâm của La-hầu-la tuệ giải thoát đã được thuần thục, có
thể nhận lãnh được pháp tăng thượng, nên bảo La-hầu-la[56]:
“Tất cả đều vô
thường. Những pháp nào là vô thường? Mắt là vô thường. Sắc, nhãn thức,
nhãn xúc v.v… đều vô thường (chi tiết như các kinh trước).”
Tôn giả
La-hầu-la sau khi nghe những gì Phật nói, hoan hỷ, làm lễ mà lui.
Sau khi
La-hầu-la đã vâng theo lời Phật dạy rồi, một mình ở nơi vắng vẻ, sống
không buông lung, chuyên tinh tư duy về mục đích mà một thiện gia nam tử
cạo bỏ râu tóc, mặc áo ca-sa, chánh tín xuất gia học đạo, sống không gia
đình, chuyên tu phạm hạnh cho đến… ngay trong đời này, tự tri tự tác
chứng: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm
xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’ Thành bậc A-la-hán, tâm
khéo giải thoát.
Phật nói kinh
này xong, La-hầu-la nghe những gì Đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có một Tỳ-kheo
đi đến chỗ Phật, làm lễ dưới chân Phật, rồi đứng lui qua một bên, bạch
Phật:
“Bạch Thế Tôn,
biết thế nào, thấy thế nào, để lần lượt nhanh chóng chứng đắc lậu tận?”[58]
Đức Thế Tôn bảo
Tỳ-kheo kia:
“Hãy quán sát
chân chánh về vô thường. Những pháp nào là vô thường? Mắt là vô thường.
Sắc, nhãn thức, nhãn xúc, cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ, không khổ không
lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc, hãy quán sát là vô thường.
Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý hãy quán sát là vô thường. Pháp, ý thức, ý
xúc, cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi
nhân duyên là ý xúc, tất cả chúng cũng đều là vô thường. Này Tỳ-kheo, biết
như vậy, thấy như vậy thì để lần lượt nhanh chóng chứng đắc lậu tận.”
Khi Tỳ-kheo kia
đã nghe những gì Đức Phật đã dạy, vui mừng làm lễ mà lui.
Như kinh Đức
Phật đã dạy cho Tỳ-kheo trên, nhưng có điểm sai biệt ở chỗ:
-
Biết thế nào, thấy thế nào, để lần lượt dứt sạch các kết sử[59],
-
Đoạn trừ tất cả những hệ phược[60],
-
Đoạn trừ tất cả những sử[61],
-
Đoạn trừ tất cả những tùy phiền não[62],
-
Đoạn trừ tất cả những kết[63],
-
Đoạn trừ những lưu[64],
-
Đoạn trừ những ách[65],
-
Đoạn trừ những thủ[66],
-
Đoạn trừ những xúc,
-
Những ngăn che (cái) được đoạn trừ,
-
Đoạn trừ các triền phược,
-
Đoạn trừ những cấu uế,
-
Đoạn trừ những ái,
-
Đoạn trừ những ý,
-
Đoạn trừ những tà kiến, sanh chánh kiến,
-
Đoạn trừ vô minh sanh minh. (… )
“Này Tỳ-kheo,
quán sát mắt là vô thường như vậy, cho đến… biết như vậy, thấy như vậy lần
lượt vô minh được đoạn trừ để sanh ra minh.”
Khi Tỳ-kheo kia
nghe những gì Đức Phật đã dạy rồi vui mừng, làm lễ mà lui.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, có Tỳ-kheo đi
đến chỗ Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, rồi bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn,
biết thế nào, thấy thế nào để lần lượt ngã kiến được đoạn trừ, vô ngã kiến
phát sanh?”
Phật bảo
Tỳ-kheo kia:
“Đối với mắt mà
chánh quán vô thường. Sắc, nhãn thức, nhãn xúc, cảm thọ với khổ thọ, lạc
thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc, kia
cũng chánh quán là vô ngã. Cũng vậy, cho đến, cảm thọ với khổ thọ, lạc
thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là ý xúc, kia cũng
chánh quán là vô ngã.
“Này Tỳ-kheo,
biết như vậy, thấy như vậy, thì sẽ lần lượt ngã kiến được đoạn trừ, vô ngã
kiến phát sanh. Khi Tỳ-kheo kia nghe những gì Đức Phật đã dạy, vui mừng
làm lễ mà lui.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la[69]
tại Tỳ-xá-ly. Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Nếu có Tỳ-kheo
nào, đoạn trừ được một pháp, thì sẽ đạt được chánh trí[70]
và có thể tự tuyên bố: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần
làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’”
Các Tỳ-kheo
bạch Phật:
“Thế Tôn là căn
bản của pháp, là con mắt của pháp, là sở y của pháp. Cúi xin diễn nói. Các
Tỳ-kheo sau khi nghe xong sẽ vâng theo lời chỉ dạy mà thực hành.”
Phật bảo các
Tỳ-kheo:
“Hãy lắng nghe
và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì các ông mà nói.
“Này các
Tỳ-kheo, thế nào là đoạn trừ một pháp cho đến… không còn tái sanh đời sau
nữa? Đó là vô minh, ly dục, minh phát sanh, đạt được chánh trí và có thể
tự tuyên bố: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần làm đã
làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa’.”
Lúc ấy có
Tỳ-kheo từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa lại y phục, trịch áo vai hữu, đảnh lễ
Phật, gối phải quỳ sát đất, chắp tay bạch Phật:
“Bạch Thế Tôn,
biết thế nào, thấy thế nào để vô minh ly dục, minh phát sanh?”[71]
Phật bảo các
Tỳ-kheo:
“Hãy quán sát
chân chánh mắt là vô thường. Sắc, nhãn thức, nhãn xúc, cảm thọ với khổ
thọ, lạc thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn
xúc, hãy quán sát là vô thường. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý, cũng như
vậy. Tỳ-kheo nào biết như vậy, thấy như vậy đối với vô minh ly dục, minh
phát sanh.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la[73]
tại Tỳ-xá-ly. Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo Tôn giả A-nan:
“Đối với mắt,
hãy biết như thật, thấy như thật. Hoặc sắc, nhãn thức, nhãn xúc, cảm thọ
với khổ thọ, lạc thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là
nhãn xúc, hãy biết như thật, thấy như thật. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân,
ý cũng lại như vậy. Khi đã biết như thật về chúng, đã thấy như thật về
chúng rồi, đối với mắt sanh ra nhàm tởm. Đối với sắc, nhãn thức, nhãn xúc,
cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân
duyên là nhãn xúc, cũng sanh ra nhàm tởm. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý
cũng lại như vậy. Do nhàm tởm mà không ái lạc. Do không ái lạc mà được
giải thoát, giải thoát tri kiến: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập,
những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la[75]
tại Tỳ-xá-ly. Bấy giờ Đức Thế Tôn nói những bài kệ Ưu-đà-na rồi, bảo Tôn
giả A-nan:
“Mắt là vô
thường, khổ, là pháp biến dịch, dễ phân[76];
sắc, nhãn thức, nhãn xúc, cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ, không khổ không
lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc; chúng cũng vô thường, khổ,
là pháp biến dịch, dễ phân. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như
vậy. Đa văn Thánh đệ tử nên quán sát như vậy, đối với mắt sẽ được giải
thoát; đối với sắc, nhãn thức, nhãn xúc, cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ,
không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc cũng được
giải thoát. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý, pháp, ý, ý thức, ý xúc, cảm
thọ với khổ thọ, lạc thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân
duyên là ý xúc, cũng sẽ được giải thoát. Ta bảo người này sẽ giải thoát
được sanh, già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não.”
Phật nói kinh
này xong, Tôn giả A-nan nghe những gì Đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la tại Tỳ-xá-ly[78].
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Hãy chuyên cần
phương tiện thiền tư[79]
để được nội tâm tịch tĩnh.Vì sao? Này các Tỳ-kheo, do phương tiện thiền
tư, được nội tâm tịch tĩnh, nên tri kiến như thật, như vậy được hiển hiện[80].
Hiển hiện như thật tri về cái gì? Hiển hiện như thật tri đối với mắt. Hiển
hiện như thật tri đối với sắc, nhãn thức, nhãn xúc, cảm thọ với khổ thọ,
lạc thọ, không khổ không lạc thọ, phát sanh bởi nhân duyên là nhãn xúc.
Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy. Các pháp này là vô
thường, hữu vi cũng được hiển hiện như thật tri như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la tại Tỳ-xá-ly[82].
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Hãy tu tập vô
lượng Tam-ma-đề, chuyên cần tập trung ý nghĩ. Vì sao? Vì do tu tập vô
lượng Tam-ma-đề, chuyên cần tập trung ý nghĩ mà được như thật hiển hiện[83].
Như thật hiển hiện cái gì? Như thật hiển hiện đối với mắt.”
Chi tiết như
trên... cho đến:
“Các pháp này
là vô thường, hữu vi, cũng được hiển hiện như thật như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la tại Tỳ-xá-ly[85].
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Mắt quá khứ,
vị lai là vô thường, huống chi là mắt hiện tại. Đa văn Thánh đệ tử quán
sát như vậy, sẽ không hoài niệm mắt quá khứ, không ham cầu mắt vị lai và
đối với mắt hiện tại thì nhàm tởm, không ham muốn, ly dục, hướng đến chán
bỏ[86].
Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng lại như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
]
Như vô thường,
đối với khổ, không, vô ngã cũng thuyết như vậy[87].
Như bốn kinh
nội nhập xứ, thì bốn kinh ngoại nhập xứ, sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp
và bốn kinh nội ngoại nhập xứ cũng thuyết như vậy[88].
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la tại Tỳ-xá-ly[90].
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Có sáu xúc
nhập xứ. Những gì là sáu? Đó là, nhãn xúc nhập xứ nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý
xúc nhập xứ. Nếu Sa-môn, Bà-la-môn nào đối với sáu xúc nhập xứ này mà
không biết như thật về sự tập khởi, sự diệt tận, vị ngọt, sự tai hại và sự
xuất ly, thì biết rằng Sa-môn, Bà-la-môn này cách xa pháp, luật của Ta như
trời và đất.”
Lúc ấy, có
Tỳ-kheo từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa lại y phục đảnh lễ Phật, rồi chắp tay
bạch Phật:
“Con có đầy đủ
tri kiến như thật về sự tập khởi, sự diệt tận, vị ngọt, sự tai hại và sự
xuất ly của sáu nhập xứ này.”
Phật bảo
Tỳ-kheo:
“Bây giờ, Ta
hỏi ngươi, hãy theo câu hỏi của Ta mà trả lời. Này Tỳ-kheo, ngươi có thấy
nhãn xúc nhập xứ là ngã, khác ngã, hay ở trong nhau không?”
Đáp:
“Bạch Thế Tôn,
không.”
Phật bảo
Tỳ-kheo:
“Lành thay!
Lành thay! Đối với nhãn xúc nhập xứ này là chẳng phải ngã, chẳng phải khác
ngã, chẳng ở trong nhau, người nào thấy, biết như thật, thì sẽ không khởi
lên các lậu hoặc, tâm sẽ không nhiễm đắm, tâm được giải thoát. Đó gọi là
xúc nhập xứ đầu tiên đã đoạn trừ, đã biết rõ, đã đoạn trừ cội gốc của nó
như chặt ngọn cây đa-la, đối với pháp vị lai, nhãn thức và sắc vĩnh viễn
không khởi lên lại.
“Ngươi có thấy
tai, mũi, lưỡi, thân, ý xúc nhập xứ là ngã, khác ngã, ở trong nhau không?”
Đáp:
“Bạch Thế Tôn,
không.”
Phật bảo
Tỳ-kheo:
“Lành thay!
Lành thay! Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý xúc nhập xứ, chẳng phải là ngã,
chẳng phải khác ngã, chẳng ở trong nhau, người nào biết, thấy như thật như
vậy, thì sẽ không khởi lên các lậu hoặc, tâm không đắm nhiễm, tâm đạt được
giải thoát. Đó gọi là Tỳ-kheo đối với sáu xúc nhập xứ, đã đoạn trừ được,
đã biết rõ, đã đoạn trừ được cội gốc này như chặt ngọn cây đa-la, ý thức
và pháp sẽ không còn sanh trở lại ở đời vị lai nữa.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la tại Tỳ-xá-ly[92].
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Chớ lạc, chớ
khổ[93].
Vì sao? Có địa ngục gọi là Sáu xúc nhập xứ[94].
Chúng sanh sanh ở trong địa ngục này, mắt chỉ thấy sắc không đáng ưa, chứ
không thấy sắc đáng ưa; chỉ thấy sắc không đáng tưởng nhớ, chứ không thấy
sắc đáng được tưởng nhớ; chỉ thấy sắc không lành, chứ không thấy sắc lành.
Vì những nhân duyên này nên chỉ một mực nhận lãnh buồn khổ mà thôi. Tai
đối với âm thanh, mũi đối với mùi, lưỡi đối với vị, thân đối với xúc, ý
thức đối pháp cũng chỉ thấy không đáng yêu, chứ không thấy đáng yêu; chỉ
thấy việc không đáng nhớ, chứ không thấy đáng nhớ; chỉ thấy pháp không
lành, chứ không thấy pháp lành. Vì những nguyên nhân này nên luôn luôn
phải chịu buồn khổ.
“Này các
Tỳ-kheo, có cõi trời gọi là Sáu xúc nhập xứ[95].
Chúng sanh sanh vào nơi này, mắt chỉ thấy sắc đáng yêu, chứ không thấy sắc
không đáng yêu; chỉ thấy sắc đáng nhớ, chứ không thấy sắc không đáng nhớ;
chỉ thấy sắc lành, chứ không thấy sắc không lành. Vì những nguyên nhân
này, nên luôn luôn chỉ cảm nhận vui thích mà thôi. Và tai đối với âm
thanh, mũi đối với mùi, lưỡi đối với vị, thân đối với xúc, ý thức đối với
pháp là đáng yêu, chứ không phải không đáng yêu; là đáng nhớ, chứ không
phải không đáng nhớ; là lành, chứ không phải là không lành.
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở trong vườn Am-la của thầy thuốc Kỳ-bà Câu-ma-la tại Tỳ-xá-ly[97].
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
“Xưa kia, khi
Ta chưa thành Chánh giác, ở một mình nơi thanh vắng, thiền định tư duy,
quán sát xem tự tâm phần nhiều hướng đến nơi nào? Tự tâm phần nhiều chạy
theo năm công đức của dục quá khứ, phần ít chạy theo năm công đức của dục
hiện tại, lại càng rất ít chạy theo đời vị lai. Khi Ta quán sát thấy tâm
phần nhiều chạy theo năm dục quá khứ, bèn nỗ lực tìm phương tiện, tinh cần
tự giữ gìn, không để chạy theo năm công đức của dục quá khứ nữa.
“Do tinh cần tự
giữ, nên Ta dần dần tiếp cận được Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác[98].
“Này các
Tỳ-kheo, các ông cũng phần nhiều chạy theo năm công đức của dục quá khứ,
còn đối với hiện tại, vị lai thì lại cũng rất ít. Hiện tại, các ông cũng
nên vì tâm phần nhiều chạy theo năm công đức của dục quá khứ đó, tăng
cường tự phòng hộ, không bao lâu cũng sẽ chứng đắc lậu tận, vô lậu tâm
giải thoát, tuệ giải thoát, ngay trong đời này tự tri tự tác chứng: ‘Ta,
sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết
không còn tái sanh đời sau nữa.’
Vì sao? Vì mắt
thấy sắc làm nhân duyên sanh ra nội cảm thọ, hoặc khổ, hoặc vui, hoặc
không khổ không vui; tai, mũi, lưỡi, thân, ý tiếp xúc với pháp làm nhân
duyên sanh ra nội cảm thọ, hoặc khổ, hoặc vui, hoặc không khổ không vui.
Cho nên, các Tỳ-kheo, đối với những nhập xứ này cần phải giác tri[99],
khi mắt kia diệt, sắc tưởng sẽ lìa[100];
tai, mũi, lưỡi, thân, ý diệt thì pháp tưởng sẽ lìa.”
Phật nói cần
phải nhận biết sáu nhập xứ rồi, liền vào thất tọa thiền.
Bấy giờ, có số
đông Tỳ-kheo, sau khi Đức Thế Tôn đi rồi, bàn luận như vầy:
“Thế Tôn đã vì
chúng ta nói gọn pháp yếu, nhưng không phân tích đầy đủ mà đã vào thất tọa
thiền. Thế Tôn bảo rằng: ‘Sáu nhập xứ cần phải giác tri; khi mắt kia diệt
thì sắc tưởng sẽ lìa; tai, mũi, lưỡi, thân, ý diệt thì pháp tưởng sẽ lìa.’
“Hiện tại, đối
với pháp do Đức Thế Tôn đã nói gọn, chúng ta vẫn còn chưa hiểu. Nay ở
trong chúng này, ai là người có trí tuệ có thể vì chúng ta, đối với pháp
đã được Đức Thế Tôn nói gọn đó, mà vì chúng ta diễn nói đầy đủ nghĩa của
nó?
“Họ lại nghĩ:
‘Chỉ có Tôn giả A-nan, luôn luôn hầu Đức Thế Tôn, thường được Thế Tôn và
các vị phạm hạnh có trí khen ngợi. Chỉ có Tôn giả A-nan mới có thể vì
chúng ta diễn nói lại nghĩa pháp đã được Đức Thế Tôn nói gọn đó. Nay,
chúng ta cùng nhau đến chỗ Tôn giả A-nan hỏi về ý nghĩa quan trọng của
chúng và theo những gì Tôn giả A-nan nói tất cả chúng ta sẽ phụng hành.’”
Bấy giờ, số
đông chúng Tỳ-kheo, đi đến chỗ Tôn giả A-nan, cùng nhau thăm hỏi rồi ngồi
qua một bên, bạch Tôn giả A-nan:
“Tôn giả, nên
biết cho, Đức Thế Tôn vì chúng tôi đã nói gọn pháp yếu, (chi tiết như
đã nói ở trên), xin Tôn giả vì chúng tôi nói đầy đủ nghĩa của chúng.”
Tôn giả A-nan
nói với các Tỳ-kheo:
“Hãy lắng nghe
và suy nghĩ kỹ, tôi sẽ vì các thầy mà nói về pháp đã được Đức Thế Tôn nói
gọn một cách đầy đủ nghĩa của chúng. Đức Thế Tôn đã nói tóm gọn chỉ cho
việc diệt sáu nhập xứ, còn những điều khác sẽ nói là nhãn xứ diệt thì sắc
tưởng sẽ lìa; và tai, mũi, lưỡi, thân, ý nhập xứ diệt, thì pháp tưởng sẽ
lìa. Đức Thế Tôn nói gọn pháp này xong vào thất thiền định. Nay tôi đã vì
các ông phân tích nghĩa này.”
Tôn giả A-nan
nói nghĩa này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Tôn giả đã nói, hoan hỷ
phụng hành.
*
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Ta không vì
tất cả các Tỳ-kheo mà nói hành không buông lung[102],
cũng chẳng phải không vì tất cả các Tỳ-kheo mà nói hành không buông lung.
“Ta không nhắm
đến những hạng Tỳ-kheo nào để nói hành không buông lung? Nếu Tỳ-kheo đã
chứng đắc A-la-hán, đã diệt tận các lậu, đã rời bỏ các gánh nặng, đã đạt
được mục đích của mình, đã tận trừ các kết sử hữu[103],
tâm chánh giải thoát; đối với hạng Tỳ-kheo như vậy, Ta không vì họ nói
hạnh không buông lung. Vì sao? Vì các hàng Tỳ-kheo này đã hành không buông
lung, nên không thể nào hành buông lung nữa. Nay Ta thấy các Tôn giả kia
đã đạt được quả không buông lung, cho nên không phải vì họ mà nói hành
không buông lung.
“Vì những hạng
Tỳ-kheo nào mà nói hành không buông lung? Đó là hàng Tỳ-kheo còn ở học
địa, tâm, ý chưa được tăng thượng an ổn, hướng đến an trụ Niết-bàn. Đối
với những hàng Tỳ-kheo như vậy, Ta vì họ mà nói hành không buông lung. Vì
sao? Vì hàng Tỳ-kheo này đang tập học các căn, tâm còn ái lạc theo các
phương tiện sinh sống, gần gũi bạn lành, chẳng bao lâu các lậu được đoạn
trừ, được vô lậu tâm giải thoát, tuệ giải thoát; ngay trong hiện tại tự
tri tự tác chứng: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã lập, những gì cần làm
đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.’
“Vì sao? Vị
kia, sau khi thấy sắc đáng được yêu thích và đắm trước được nhận thức bởi
mắt; Tỳ-kheo này thấy rồi, không vui, không khen ngợi, không nhiễm, không
trói đắm vào. Vì không vui, không khen ngợi, không nhiễm, không bị trói
đắm vào, nên nỗ lực tinh tấn, thân tâm an chỉ, tịch tĩnh, tâm tuyệt đối an
trụ không quên, thường định nhất tâm, pháp hỷ không lường, sớm được
tam-muội Chánh thọ đệ nhất, không bao giờ bị thoái thất theo nơi mắt và
sắc. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý và pháp cũng lại như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Ta sẽ vì các
ông diễn nói hai pháp. Hãy lắng nghe và suy nghĩ kỹ. Hai pháp đó là gì?
Nhãn và sắc là hai: tai và âm thanh, mũi và mùi, lưỡi và vị, thân và xúc,
ý và pháp là hai. Đó gọi là hai pháp.
“Nếu có Sa-môn,
Bà-la-môn nào nói như vầy: ‘Đây chẳng phải là hai. Hai pháp mà Sa-môn
Cù-đàm nói, đó thật sự không phải là hai[105].’
Người kia nói hai pháp theo ý của mình, đấy chỉ có trên ngôn thuyết; khi
hỏi đến thì sẽ không biết, khiến sẽ tăng thêm nghi hoặc cho họ, vì đây
chẳng phải là cảnh giới của họ. Vì sao? Vì duyên vào mắt và sắc sanh ra
nhãn thức, cả ba hòa hợp duyên lại thành xúc, duyên vào xúc sanh ra cảm
thọ, hoặc khổ, hoặc vui, hoặc không khổ không vui. Nếu không biết như thật
về sự tập khởi của cảm thọ, về sự diệt tận của cảm thọ, về vị ngọt của cảm
thọ, về sự tai hại của cảm thọ, về sự xuất ly cảm thọ này, thì sẽ gieo
trồng tham dục nơi thân xúc, sẽ gieo trồng sân nhuế nơi thân xúc, sẽ gieo
trồng giới thủ về thân xúc, sẽ gieo trồng ngã kiến nơi thân xúc; cũng gieo
trồng và làm tăng trưởng các ác pháp bất thiện. Thuần một tụ khổ lớn như
vậy, đều từ sự tập khởi mà sanh ra. Cũng vậy, tai, mũi, lưỡi, thân, ý và
pháp làm nhân duyên sanh ra ý thức. Cả ba chúng hòa hợp sanh ra xúc,
nói chi tiết như trên.
“Lại nữa, khi
nhãn duyên vào sắc sanh ra nhãn thức, cả ba chúng hòa hợp sanh ra xúc và
xúc làm duyên sanh ra cảm thọ, hoặc khổ, hoặc vui, hoặc không khổ không
vui. Khi đã biết về sự tập khởi của cảm thọ, về sự diệt tận của cảm thọ,
về vị ngọt của cảm thọ, về sự tai hại của cảm thọ, về sự xuất ly của cảm
thọ như vậy rồi, thì sẽ không gieo trồng tham dục nơi thân xúc, sẽ không
gieo trồng sân nhuế nơi thân xúc, sẽ không gieo trồng giới thủ nơi thân
xúc, sẽ không gieo trồng ngã kiến về thân xúc, sẽ không gieo trồng các
pháp ác bất thiện. Như vậy các pháp ác bất thiện sẽ bị tiêu diệt và thuần
một tụ khổ lớn cũng bị tiêu diệt. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý và pháp
lại cũng như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Có hai nhân
duyên sanh ra thức. Những gì là hai? Đó là: mắt và sắc; tai và mũi; lưỡi
và vị; thân và xúc; ý và pháp. Nói chi tiết như trên, cho đến… chẳng phải
là cảnh giới của thọ.
“Vì sao? Vì mắt
và sắc làm nhân duyên sanh ra nhãn thức, chúng là pháp hữu vi, vô thường,
tâm duyên mà sanh; ba pháp này hòa hợp sanh ra xúc, xúc rồi sanh cảm thọ,
cảm thọ rồi sanh tư, tư rồi sanh tưởng. Tất cả những pháp này là pháp hữu
vi, vô thường, tâm duyên mà sanh, tức là: xúc, tưởng, tư. Đối với tai,
mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Tôn giả
Phú-lưu-na cùng các Tỳ-kheo đến chỗ Đức Phật, đảnh lễ dưới chân Phật, rồi
đứng lui qua một bên, bạch Phật:
“Thế Tôn nói
pháp hiện thấy, nói dập tắt sự rực cháy, nói không đợi thời, nói hướng đạo
chân chánh, nói chính nơi đây mà thấy, nói duyên tự tâm mà giác ngộ[108].
Vậy, bạch Thế Tôn thế nào là pháp hiện thấy, cho đến duyên tự tâm mà giác
ngộ?
Phật bảo
Phú-lưu-na:
“Lành thay!
Phú-lưu-na có thể hỏi những điều này. Này Phú-lưu-na, hãy lắng nghe và suy
nghĩ kỹ, Ta sẽ vì ngươi mà nói.
“Này
Phú-lưu-na, mắt thấy sắc rồi giác tri[109]
sắc, giác tri sắc tham. Nếu bên trong ta có sự tham ái đối với sắc được
nhận thức bởi mắt, thì biết như thật rằng bên trong ta có sự tham ái đối
với sắc được nhận thức bởi mắt. Này Phú-lưu-na, nếu mắt thấy sắc rồi giác
tri sắc, giác tri sắc tham, biết như thật rằng bên trong ta có sự tham ái
đối với sắc được nhận thức bởi mắt. Đó gọi là pháp được hiện thấy[110].
“Thế nào là dập
tắt sự rực cháy? Thế nào là không đợi thời? Thế nào là hướng đạo chân
chánh? Thế nào là chính nơi đây mà thấy? Thế nào là duyên tự tâm mà giác
ngộ?
“Này
Phú-lưu-na, mắt thấy sắc rồi giác tri sắc, nhưng không khởi giác tri sắc
tham; biết như thật rằng bên trong ta có sự tham ái đối với sắc được nhận
thức nhưng không khởi giác tri sắc tham. Nếu Tỳ-kheo, Phú-lưu-na, khi mắt
thấy sắc, rồi giác tri sắc, không khởi giác tri sắc tham và biết như thật
về sắc, biết như thật là không khởi giác tri sắc tham; gọi đó là dập tắt
sự rực cháy, không đợi thời, hướng đạo chân chánh, chính nơi đây mà thấy,
duyên tự tâm mà giác ngộ. Tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, Tỳ-kheo Phú-lưu-na nghe những gì Đức Phật đã dạy, hoan hỷ phụng
hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nói biển lớn,
đó là lời nói của người ngu nói, chứ không phải là lời nói của bậc Thánh.
Biển lớn này chỉ là một ít nước thôi. Biển mà Thánh nói là cái gì? Đó là,
sắc được nhận thức bởi mắt, đáng mong muốn, đáng yêu thích, chìm đắm tham
lạc liên hệ nghiệp thân, khẩu, ý[112];
đó gọi là biển. Tất cả thế gian bao gồm chúng A-tu-la, cho đến trời, người
tham lạc chìm đắm trong đó. Như trong ruột chó, như đống cỏ loạn[113];
đời này và đời khác được nối kết chằng chịt lại cũng như vậy. Đối với
tiếng được nhận thức bởi tai, mùi được nhận thức bởi mũi, vị được nhận
thức bởi lưỡi, xúc được nhận thức bởi thân, đời này và đời khác được nối
kết chằng chịt lại cũng như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
]
Như nói về
nghiệp thân, miệng, ý; tham, nhuế, si, già, bệnh, chết cũng nói chi tiết
như vậy.
Giống như ba
kinh nói về năm căn, ba kinh nói về sáu căn cũng như vậy.
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nói biển lớn,
đó là lời nói của người ngu nói, chứ không phải là lời nói của bậc Thánh.
Bậc Thánh nói mắt là biển lớn của con người và sắc kia là sóng cả[115].
Nếu người nào chịu nổi sắc ba đào, thì sẽ vượt qua bờ bên kia của biển cả
của mắt, với các sóng cả, các dòng xoáy, sâu trùng độc hại và nữ quỷ
La-sát. Tai, mũi, lưỡi, thân, ý; chúng là biển cả của con người, âm thanh,
mùi hương, vị, xúc chạm và pháp là sóng cả. Nếu ai kham chịu nổi pháp ba
đào này, thì sẽ vượt qua bờ bên kia của biển cả của mắt, với các sóng cả,
các dòng xoáy, sâu trùng độc hại và nữ quỷ La-sát.”
Bấy giờ, Đức
Thế Tôn đọc bài kệ:
Biển cả sóng
cuồn cuộn,
Quỷ, ác trùng,
ghê sợ.
Khó vượt nhưng
vượt được;
Vĩnh viễn đoạn
tập khởi,
Dứt trừ tất cả
khổ,
Không tái sanh
đời khác.
Vĩnh viễn trụ
Niết-bàn,
Không còn
buông lung nữa.
Phật
nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng
hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nay Ta sẽ vì
các ông mà nói về con đường dẫn đến tập khởi của khổ và con đường dẫn đến
diệt tận khổ[117].
Hãy lắng nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì các ông mà nói.
“Thế nào là con
đường dẫn đến tập khởi khổ? Do duyên con mắt và sắc, nhãn thức phát sanh;
ba sự hòa hợp sanh ra xúc; xúc duyên thọ, thọ duyên ái, ái duyên thủ, thủ
duyên hữu, hữu duyên sanh, sanh duyên già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não.
Khổ tập khởi như vậy. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy. Đó
gọi là con đường tập khởi của khổ.
“Thế nào là con
đường dẫn đến diệt tận khổ? Do duyên con mắt và sắc, nhãn thức phát sanh;
ba sự hòa hợp sanh ra xúc. Xúc diệt thì thọ diệt, thọ diệt thì ái diệt, ái
diệt thì thủ diệt, thủ diệt thì hữu diệt, hữu diệt thì sanh diệt, sanh
diệt thì già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não cũng diệt luôn, thuần một tụ
khổ lớn như vậy bị tiêu diệt. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng như
vậy. Đó gọi là con đường đưa đến sự diệt tận của khổ.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nay Ta sẽ nói
về con đường đưa đến Niết-bàn[119].
Vậy, thế nào là con đường đưa đến Niết-bàn? Quán sát mắt là vô thường.
Quán sát sắc, nhãn thức và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc
thọ được cảm thọ bên trong phát sanh bởi nhân duyên nhãn xúc; chúng cũng
đều là vô thường. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng lại như vậy. Đó gọi
là con đường đưa đến Niết-bàn.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Có con đường
tương tợ đưa đến Niết-bàn. Vậy, thế nào là con đường tương tợ đưa đến
Niết-bàn? Quán sát mắt chẳng phải ngã. Quán sát sắc, nhãn thức và cảm thọ
với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ được cảm thọ bên trong phát
sanh bởi nhân duyên nhãn xúc, chúng cũng được quán sát là vô thường[121].
Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng lại như vậy. Đó gọi là con đường
tương tợ đưa đến Niết-bàn.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Có con đường
đưa đến tất cả thủ. Vậy, thế nào là con đường đưa đến tất cả thủ? Duyên
con mắt và sắc mà nhãn thức phát sanh; cả ba hòa hợp sanh ra xúc. Xúc làm
duyên sanh ra cảm thọ, thọ duyên ái, ái duyên thủ, vì được chấp thủ bởi
thủ. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý, cũng vậy, vì được chấp thủ bởi thủ.
Đó gọi là con đường đưa đến tất cả thủ.
“Thế nào là con
đường đoạn tận tất cả thủ? Duyên con mắt và sắc mà nhãn thức phát sanh; cả
ba hòa hợp nhau sanh ra xúc. Nếu xúc diệt thì thọ diệt, thọ diệt thì ái
diệt, ái diệt thì thủ diệt. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng lại như
vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nên biết tất
cả pháp được liễu tri, tất cả pháp được nhận thức[123].
Hãy lắng nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì các ông mà nói.
Thế nào là tất
cả pháp được liễu tri? Tất cả pháp được nhận thức? Này các Tỳ-kheo, mắt là
pháp được liễu tri, được nhận thức. Sắc, nhãn thức và cảm thọ với khổ thọ,
lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ được cảm thọ bên trong phát sanh bởi nhân
duyên nhãn xúc, tất cả chúng đều là pháp được liễu tri, được nhận thức.
Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng lại như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Ta không nói
có một pháp không được liễu tri, không được nhận thức, mà có thể cứu cánh
biên tế khổ. Thế nào là không nói có một pháp không được liễu tri, không
được nhận thức, mà cứu cánh biên tế khổ? Ta không nói, đối với mắt không
được liễu tri, không được nhận thức, mà có thể cứu cánh biên tế khổ. Sắc,
nhãn thức và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ được cảm
thọ bên trong phát sanh bởi nhân duyên nhãn xúc, Ta không nói không được
liễu tri, không được nhận thức, mà có thể cứu cánh biên tế khổ. Đối với
tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Tất cả pháp
dục cần phải đoạn trừ[126].
Vậy, thế nào là tất cả pháp dục cần phải đoạn trừ? Mắt là tất cả pháp dục
cần phải đoạn trừ. Sắc, nhãn thức và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi
khổ phi lạc thọ được cảm thọ bên trong phát sanh bởi nhân duyên nhãn xúc,
chúng là tất cả pháp dục cần phải đoạn trừ. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân,
ý lại cũng như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Ta không nói
rằng một pháp không được biết rõ, không bị đoạn trừ mà có thể cứu cánh
biên tế khổ. Vậy, thế nào là không nói rằng một pháp không được biết rõ,
không bị đoạn trừ mà có thể cứu cánh biên tế khổ? Ta không nói mắt không
được biết rõ, không bị đoạn trừ mà có thể cứu cánh biên tế khổ. Sắc, nhãn
thức và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ được cảm thọ
bên trong phát sanh bởi nhân duyên nhãn xúc, tất cả chúng, Ta không nói,
không được biết rõ, không bị đoạn trừ mà có thể cứu cánh biên tế khổ. Đối
với tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nay Ta sẽ nói
về sự đoạn trừ tất cả kế chấp[129].
Hãy lắng nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ vì các ông mà nói.
“Thế nào là
không kế chấp? Không chấp sắc thấy là ngã, không chấp mắt là ngã sở, không
chấp lệ thuộc vào nhau. Sắc, nhãn thức và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và
phi khổ phi lạc thọ được cảm thọ bên trong phát sanh bởi nhân duyên nhãn
xúc, đối với chúng cũng không mê chấp lạc là ngã, là ngã sở, không chấp là
tương thuộc[130].
Không chấp tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như vậy.
“Người nào
không chấp như vậy, đối với các pháp thế gian thường không có gì để chấp
giữ. Vì không có gì để chấp giữ nên không có gì để đắm nhiễm. Vì không có
gì để đắm nhiễm nên tự mình giác ngộ Niết-bàn: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm
hạnh đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời
sau nữa’.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Kế chấp là
bệnh, kế chấp là ung nhọt, kế chấp là gai nhọn[132].
Như Lai vì không trụ kế chấp nên xa lìa bệnh, xa lìa ung nhọt, xa lìa gai
nhọn. Cho nên này các Tỳ-kheo, nếu muốn cầu không trụ kế chấp, để xa lìa
bệnh, xa lìa ung nhọt, xa lìa gai nhọn, thì Tỳ-kheo các ông chớ kế chấp
mắt là ngã, là ngã sở, chớ kế chấp tương thuộc của mắt; chớ chấp sắc, nhãn
thức và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ được cảm thọ
bên trong phát sanh bởi nhân duyên nhãn xúc, cũng không chấp cho là ngã,
là ngã sở, hay ở trong nhau. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý lại cũng như
vậy.
Này các
Tỳ-kheo, người nào không chấp như vậy, đối với mắt sẽ không có gì để chấp
giữ. Vì không có gì để giữ, nên không có gì để đắm nhiễm. Vì không có gì
để đắm nhiễm nên tự mình giác ngộ Niết-bàn: ‘Ta, sự sanh đã dứt, phạm hạnh
đã lập, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau
nữa.’”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
]
Như mắt… đã
nói trên, còn tất cả những nội dung khác cũng như vậy.
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nay Ta sẽ nói
về pháp tăng trưởng và pháp tổn diệt. Thế nào là pháp tăng trưởng? Duyên
con mắt và sắc mà nhãn thức phát sanh; cả ba hòa hợp nhau sanh ra xúc. Xúc
làm duyên sanh ra cảm thọ... (nói chi tiết đầy đủ cho đến…), thuần
một tụ khổ lớn. Đó gọi là pháp tăng trưởng. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân,
ý lại cũng như vậy, đó gọi là pháp tăng trưởng.
“Thế nào là
pháp tổn diệt? Duyên con mắt và sắc mà nhãn thức phát sanh, cả ba hòa hợp
nhau sanh ra xúc. Xúc diệt thì thọ diệt, chi tiết cho đến… thuần một tụ
khổ lớn bị diệt tận. Đối với tai, mũi, lưỡi, thân, ý cũng lại như vậy, đó
gọi là pháp tổn diệt.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
]
Như pháp tăng
trưởng và tổn diệt, thì pháp khởi, pháp xứ, pháp biến dịch, pháp tập khởi,
pháp diệt tận cũng dạy như trên.
Tôi nghe như
vầy:
Một thời, Phật
ở tại vườn Cấp cô độc, rừng cây Kỳ-đà, nước Xá-vệ. Bấy giờ, Thế Tôn nói
với các Tỳ-kheo:
“Nay Ta sẽ nói
về pháp hữu lậu và pháp vô lậu. Vậy, thế nào là pháp hữu lậu? Sắc, nhãn
thức và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ được cảm thọ
bên trong phát sanh bởi nhân duyên nhãn xúc. Tai, mũi, lưỡi, thân, ý,
pháp, ý thức, ý xúc và cảm thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ
được cảm thọ bên trong phát sanh bởi nhân duyên ý xúc; thuộc thế tục, nên
gọi là pháp hữu lậu.
“Thế nào là
pháp vô lậu? Là vượt ra ngoài thế gian ý, hoặc pháp, ý thức, ý xúc và cảm
thọ với khổ thọ, lạc thọ và phi khổ phi lạc thọ được cảm thọ bên trong
phát sanh bởi nhân duyên ý xúc, thuộc xuất thế gian, nên gọi là pháp vô
lậu.”
Phật nói kinh
này xong, các Tỳ-kheo nghe những gì Đức Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
*
[1].
Ấn Thuận, tụng 2: Lục nhập xứ, một tương
ưng duy nhất: “2 Tương ưng Nhập xứ”, gồm hai trăm tám mươi lăm (285)
kinh (Đại Chánh hai trăm năm mươi sáu (256) kinh: 188-342). Phần lớn
tương đương Pāli, S. 35. Salāyatana-samyutta. Đại Chánh, quyển 8, kinh
188, tương đương Pāli, S. 35. 157-158 Nandikkhaya; S. 35. 170-81.
Yadanicca; 35. 185 Ajjhata.
[2].
Pāli:
nandirāgakkhayā cittaṃ suvimuttan ti vuccati,
do hỷ tham bị đoạn tận nên tâm được nói là hoàn toàn giải thoát.
[3].
Pāli, S. 35. 157-158. Nandikkhaya.
[4].
Pāli: yoniso
manasikāro, như lý tác ý.
[5].
Pāli, S. 35. 26-27. Parijānanā.
[6].
Bất thức, bất tri, bất đoạn, bất ly dục
不識,不知,不斷,不離欲.
Pāli: anabhijānaṃ
aparijānaṃ avirājayaṃ appajahaṃ, không
thắng tri, không biến tri, không ly dục, không đoạn trừ.
[7].
Nội dung gần với kinh trên.
[9].
Pāli, S. 35. 21-22. Uppādena.
[10].
Tham chiếu kinh 194.
[11].
Pāli, S. 35. 19-20. Abhinandena.
[12].
Pāli: yo bhikkhave
cakkhuṃ abhinandati dukkhaṃ so abhinandati, ai thích sắc thì
người đó thích khổ.
[13].
Pāli, S. 35. 1-12. Anicca v.v...
[14].
Pāli, S. 35. 43. Anicca.
[15].
Trong bản Pāli:
sabbaṃ bhikkhave aniccam.
[16].
Pāli: cakkhusam
phasso anicco, xúc của con mắt là vô thường.
[17].
Pāli: cakkhusam
phassa paccayā, do bởi duyên là xúc của con mắt.
[18].
Cf. S. 35. 44. Dukkha.
[21].
S. 35. 40. Vaya; Pāli:
sabbam bhikkhave vaya-dhammam: tất cả đều
là pháp hoại diệt. Bản Hán hiểu là mayakammam
(nghiệp hư vọng).
[28].
S. 35. 38. Saṃkilesa.
[29].
S. 35. 41. Samudaya.
[30].
S. 35. 42. Nirodha.
[31].
S. 35. 46. Abhiññeyya (cần được thắng
tri).
[32].
S. 35. 49. 47. Pariññeyya
(Biến tri).
[33].
S. 35. 48. Pahātabba.
[34].
S. 35. 50. Abhiññāpariññeyya.
[35].
S. 35. 49. Sacchikātabba.
[37].
Pāli, S. 35. 28. Āditta.
[38].
Già-xà Thị-lợi-sa chi-đề. Pāli:
gayāyaṃ viharati gayāsīse, trú tại thôn
Gāya, trên núi Gàyasìsa (Tượng đầu sơn).
[39].
Tam chủng thị hiện giáo hóa
三種示現教化; cũng gọi là tam thị đạo
三示道,
Xem Tập Dị Môn Túc Luận 3: thần biến thị đạo, ký tâm thị đạo,
giáo giới thị đạo; xem Trường A-hàm kinh 24. Xem D. 11. Kevaddha, tīṇi
pāṭihāriyāni: iddhi-pāṭihāriyaṃ, ādesanā-pāṭihāriyaṃ,
anusāsani-pāṭihāriyaṃ.
[40].
Thiền định chánh thọ
禪定正受, hay tam-muội chánh thọ, tam-muội đẳng
chí, chỉ năng lực thiền định. Pāli:
samādhi-samāpatti.
[41].
Hỏa tam-muội
火三昧,
năng lực thiền định làm thân thể bốc lửa.
[42].
Pāli: sabbaṃ
bhikkhave ādittaṃ.
[43].
Pāli, S. 18. 21. Anusaya (tùy miên); 22.
91. Rāhula.
[44].
Pāli: imasmiṃ
savīññāṇahe kāye, trong thân có thức này.
[45].
Ngã ngã sở ngã mạn sử hệ trước,
我我所我慢使繫著. Pāli:
ahaṃkā-mamaṃkāra-mānānusayā,
các tùy miên tác thành ý tưởng về tôi, về của tôi.
[46].
Vô gián đẳng
正無間等.
Pāli: abhisamaya, hiện
quán hay hiện chứng; xem cht.67, kinh 23.
[47].
Gồm bảy kinh: 1. Ngoại nhập xứ; 2. Nhãn
thức v.v...; 3. Nhãn xúc v.v...; 4. Thọ sanh bởi nhãn xúc v.v...; 5.
Tưởng sanh bởi nhãn xúc v.v...; 6. Tư sanh bởi nhãn xúc v.v...; 7. Ái
sanh bởi nhãn xúc v.v...
[48].
Pāli, S. 18. 22. Apagata; 22. 92. Rāhula.
[49].
Việt ư nhị
越於二;
đây chỉ vượt qua hai mạn tùy miên: ngã mạn và ngã sở mạn. Pāli:
ahaṃkāra-mamaṃakāra-mānāpagtaṃ
mānasaṃ hoti vidhā samatikkantaṃ santaṃ suvimuttnti,
ý thoát ly ngã mạn và ngã sở mạn, vượt ngoài các tướng trạng sai biệt,
an tĩnh, giải thoát.
[50].
Trong để bản: thọ
受
. Theo kinh 198 trên, sửa lại cho đủ bảy kinh.
[51].
Pāli, S. 35. 121. Rāhula.
[53].
Trong bản Pāli (S. 35. 121), Phật nhận
xét: paripakkā kho rāhulassa vimuttaparipācaniyā
dhammā; yaṃ nūnāhaṃ rāhulaṃ uttariṃ āsavānaṃ khaye vineyyan ti,
đối với Rāhula, các pháp cần thành thục đã được thành thục; vậy Ta hãy
hướng dẫn Rāhula vào trong lậu tận vô thượng.
[54].
Ni-đà-na
尼陀那.
Pāli: nidāna, nhân duyên, hay nguyên nhân,
mối quan hệ, hay nguồn gốc phát sanh của một cái gì.
[55].
Nguyên bản: hậu trụ
後住,
Ấn Thuận sửa lại tuấn thâu
浚收
chảy rót vào.
[57].
Pāli, S. 35. 53-59. Avijjā v.v…
[58].
Pāli, S. 35. 56: āsāva pahīyantīti, các
lậu bị đoạn trừ.
[59].
Pāli, S. 35. 54. Saṃyojana-pahānaṃ, đoạn
trừ kết sử.
[60].
Pāli, S. 35. 55. Saṃyojana-samugghātaṃ,
đoạn triệt kết sử.
[61].
Sử
使,
hay tùy miên 隨眠,
Pāli: anusaya.
[62].
Tùy phiền não,
隨煩惱
, nguyên Hán: thượng phiền não
上煩惱.
Pāli: upakilesa.
[63].
Kết,
結
đây chỉ bốn phược hay bốn thân hệ; Trường
A-hàm, kinh 9, Tập Dị Môn Túc Luận: tham thân hệ, sân thân
hệ, giới cấm thủ thân hệ (ràng buộc với thân), thử thật chấp thủ thân
hệ (chấp thủ cái này là có thật); D. 33. Saṅgiti:
cattā āro
ganthā, abhijjhā-kāya-ganho, vyāpādo kāya-gantho, sīlabbata-parāmāso
kāyagantho, idaṃcābhiniveso kāyagantho.
[64].
Chư lưu
諸流
có lẽ chỉ bốn bộc lưu (dòng xoáy), Trường
A-hàm kinh 9: “Chúng tập”: dục bộc lưu, hữu bộc lưu, kiến
bộc lưu, vô minh bộc lưu. Pāli, D. 33. Saṅgitī:
cattāro oghā, kāmogho bhavogho
diṭṭhogho avijjogho.
[65].
Có bốn ách: dục ách, hữu ách, kiến ách,
vô minh ách. Pāli: cattāro
yogā, kāma-yogo, bhava-yogo, diṭṭhi-yogo, avijja-yogo.
[66].
Bốn thủ: dục thủ, kiến thủ, giới cấm thủ,
ngã ngữ thủ. Pāli: cattāri
upādānāni, kāmūpādānaṃ, diṭṭhūpādānaṃ, sīlabbatūpādānaṃ,
attavādūpādānaṃ.
[67].
Pāli, S. 35. 166. Attano.
[68].
Có thể đoạn một pháp. Pāli, S. 35. 79-80:
Avijjāpahāna.
[69].
Kỳ-bà Câu-ma-la dược sư
耆婆拘摩羅藥師.
Pāli: Jīvaka-Komāra-bhaccambavana,
vườn xoài của nhi khoa y sư Jīvaka.
[70].
Pāli: atthi... eko
dhammo yassa pahānā bhikkhuno avijjā pahīyati, có một pháp mà
Tỳ-kheo nào đoạn trừ, vô minh bị đoạn trừ.
[71].
Pāli, S. 35. 79:
avijjā pahīyati, vijjā uppajjati, vô minh bị đoạn trừ, minh
sinh khởi. Bản Hán đọc là: avijjāvirago,
ly tham đối với vô minh.
[73].
Xem cht.69, kinh 203.
[74].
Pāli: udāna, cảm hưởng, tự thuyết.
[75].
Xem cht.69, kinh 203.
[76].
Dị phần
異分.
Pāli: aññathābhāvi (biến thái).
[77].
Pāli, S. 35. 160. Jīvakambavane; 35. 100.
Paṭisallānā.
[78].
Trong bản Pāli, khu vườn này tại thành
Vương xá: Rājagahe... Jīvakambavane.
[79].
Phương tiện thiền tư,
方便禪思
chuyên cần tu tập ở nơi thanh vắng, chuyên tâm
tu tập trầm tư mặc tưởng. Pāli: paṭisallāne bhikkhave yogam āpajjatha.
[80].
Như thật tri hiển hiện
如實知顯現.
Pāli: yathābhūtaṃ pakkhayati, được hiển hiển một cách trung thực (như
thực).
[81].
Pāli, S. 35. 159. Jīvakambavane; 35. 99.
Samādhi.
[82].
Xem cht.69, kinh 203.
[83].
Pāli: samāhito bhikkhave bhikkhu
yathābhūtaṃ pajānāti, Tỳ-kheo tập trung tư tưởng, thì nhận thức một
cách như thật.
[84].
Pāli, S. 35. 10-12. Anicca,v.v…
[85].
Xem cht.69, kinh 203.
[86].
Hán: hướng yếm
向厭,
Ấn Thuận sửa lại: hướng diệt
向滅,
hướng đến diệt tận.
[87].
Pāli, hai kinh: S. 35. 8: Dukkham, 35. 9:
Anattā.
[88].
Pāli, ba kinh: S. 35. 10: Bāhirāniccā;
35. 11: Bāhirādukkhā; 35. 12: Bāhirānattā.
[89].
Pāli, S. 35. 71-73. Chaphassāyatanikā
(Sáu xúc xứ).
[90].
Xem cht.69, kinh 203.
[91].
Pāli, S. 35. 135. Saṅgayha (Chấp trước).
[92].
Xem cht.69, kinh 203.
[93].
Pāli: lābhā vo,
bhikkhave, suladdhaṃ vo, bhikkhave, khaṇo vo paṭiladdho
brahmacariyavāsāya, các Tỳ-kheo, đây là điều lợi đắc của các
ngươi; đây là điều thiện lợi của các ngươi. Các Tỳ-kheo, các ngươi có
cơ hội để sống cuộc đời phạm hạnh.
[94].
Lục xúc nhập xứ,
六觸入處, tên gọi một địa ngục. Pāli:
diṭṭhā mayā bhikkhave
chaphassāyatanikā nāma nirayā. Này các
Tỳ-kheo, Ta thấy có địa ngục tên là Sáu xúc xứ.
[95].
Pāli:
chaphassāyatanikā nāma saggā.
[96].
Pāli, S. 35. 117. Lokakāmaguṇa.
[97].
Xem cht.69, kinh 203.
[98].
Trong nguyên bản, a-nậu-đa-la
tam-miệu-tam-bồ-đề
阿耨多羅三藐三菩提.
[99].
Pāli: se āyatane
veditabbe, các xứ này cần được biết rõ.
[100].
Pāli: cakkhu ca nirujjhati,
rūpasaññā ca nirujjhati, mắt bị diệt và sắc tưởng bị diệt.
[101].
Không buông lung. Pāli, S. 35. 134. Devadahakhaṇa.
[102].
Pāli: nāhaṃ, bhikkhave,
sabbesaṃyeva bhikkhūnaṃ chasu phassāyatanesu appamādena karaṇīyanti
vadāmi, các Tỳ-kheo, Ta không nói rằng hết thảy các Tỳ-kheo cần
phải thực hành không buông lung nơi sáu xúc xứ.
[103].
Hán: hữu kết,
有結
chỉ các phiền não dẫn đến tái sanh. Pāli:
bhavasaṃyojana.
[104].
Pāli, S. 35. 92. Dvayaṃ.
[105].
Pāli: aham
etaṃ dvayaṃ paccakhāya aññaṃ dvayaṃ paññapessamī ti,
“Tôi loại bỏ qua hai pháp này mà sẽ công bố hai pháp khác”.
[106].
Pāli, S. 35. 93. Dvayaṃ.
[107].
Pāli, S. 35. 88. Puṇṇa.
[108].
Hán: hiện pháp, xí nhiên, bất đãi thời, chánh hướng,
tức thử kiến, duyên tự giác
現法,
熾然,
不待時,
正向,
即此見,
緣自覺;
các phẩm tính của Chánh pháp; định cú theo Pāli:
svākkhāto bhagavatā dhammo
sandiṭṭhikio akāliko ehi-passiko opnayiko paccattaṃ veditabbo viññuhī
ti. Hán dịch, Phẩm Loại Túc Luận
2: thiện thuyết, hiện kiến, vô nhiệt, ứng thời, dẫn đạo, cận quán, trí
giả nội chứng; tham chiếu Du-già Sư Địa Luận 8 (Đại 30,
tr.766c): hiện kiến, vô xí nhiên, ứng thời, dẫn đạo, duy thử kiến, nội
sở chứng.
[109].
Giác tri
覺知,
tức được cảm thọ, cảm nhận. Pāli:
vedayita.
[110].
Hiện kiến pháp
現見法,
ở trên Hán dịch là hiện pháp. Pāli:
sandiṭṭhiko.
[111].
Pāli, S. 35. 188. Samudda.
[112].
Pāli: cakkhuviññeyyā rūpā iṭṭhā
(...) kāmūpasaṃhitā, sắc được nhận thức
bởi mắt, khả ái... liên hệ đến dục. Bản Hán đọc:
kammūpasaṃhitā, liên hệ nghiệp.
[113].
Pāli:
tantākulakajātā kulagaṇṭhikajātā muñjapabbajabhutā,
giống như cuộn chỉ rối, như vật sình thối được che đậy, như cỏ muñja,
cỏ pabbaja.
[114].
Pāli, S. 35. 187. Samudda.
[115].
Pāli: tassa rūpamayo vego,
dòng nước chảy xiết của nó được tạo thành bởi sắc.
[116].
Pāli, S. 35. 106. Dukkha.
[117].
Khổ tập đạo tích, khổ diệt đạo tích
苦集道跡,
苦滅道跡.
Pāli: dukkhassa bhikkhave
samadayañ ca atthaṅgamañ ca dessāmi, Ta
sẽ nói về sự nổi lên và sự chìm xuống (sanh khởi và diệt tận) của khổ.
[118].
Pāli, S. 35. 146. Sappāya (thể nghiệm).
[119].
Niết-bàn đạo tích
涅槃道跡.
Pāli: nibbānasappāyaṃ vo
bhikkhace paṭipadaṃ dessāmi, Ta sẽ nói
về con đường dẫn đến thể nghiệm Niết-bàn.
[120].
Con đường tương tợ (gần giống) dẫn đến Niết-bàn. Pāli,
S. 35. 147-149. Sappāya.
[121].
Trong nguyên bản: vô thường
無常,
Ấn Thuận sửa lại là phi ngã
非我
[122].
Pāli, S. 35. 26-27. Parijāna.
[123].
Tri pháp, thức pháp,
知法,
識法.
Bản Pāli: anabhijānaṃ,
aparijānaṃ: không được thắng tri (nhận
thức rõ ràng), không được biến tri (nhận thức toàn diện).
[124].
Pāli, xem kinh 222.
[125].
Pāli, S. 35. 24-25. Pahāna.
[126].
Hán: nhất thiết dục pháp
一切欲法.
Bản Pāli: sabbappahānāya
vo bhikkhave dhammaṃ dessāmi, Ta sẽ nói
cho các ngươi pháp cần để đoạn trừ triệt để.
[127].
Pāli, xem kinh 224.
[128].
Tức phân biệt chấp trước. Pāli, S. 35. 90-91. Eja (dao
động, bị kích thích bởi sự dụ hoặc).
[129].
Pāli: ejā, sự dao động. Sớ
giải Pāli nói, ejā tức taṇhā (khát ái).
[130].
Hán: bất kế lạc tương lạc
不計樂相樂,
xem kinh 227. Pāli: tasmimpi na maññeyya taṃ meti
na maññeyya: không ở nơi đây (khổ, lạc) mà tư duy; không y theo
đây mà tư duy; cũng không tư duy nó là của tôi.
[131].
Pāli, xem kinh 226.
[132].
Kế giả thị bệnh
計者是病.
Pāli: ejā bhikkhave rogo
ejā gaiḍo ejā sallaṃ, động tham (kích
thích bởi tham dục) là bệnh; động tham là gai nhọn; động tham là mũi
tên độc. Xem cht.129, kinh 226 trên.