Như tôi đã nói trên, có một ý nghĩa mà cả hai tạng kinh Nguyên thủy và
Đại thừa đều sử dụng trong các công trình của họ để chứng minh rằng một
người cần phải đáp ứng được những yêu cầu gì nếu 'muốn đi theo bước chân
bậc Đạo sư'. Nhưng họ thực hiện công trình này theo hai lập trường khác
nhau. Tôi sẽ giải thích lập trường của kinh tạng Nguyên thủy trước, rồi
sẽ đến lập trường của kinh điển Đại thừa.
Kinh tạng Nguyên
thủy bắt đầu bằng thân phận bình thường của con người chúng ta và mô tả
Đức Phật cũng khởi đầu từ thân phận con người giống như vậy. Nghĩa là,
đối với kinh Nguyên thủy, Đức Phật khởi đầu như một con người bình
thường chia sẻ đầy đủ mọi hệ lụy của kiếp người. Ngài sinh ra giữa chúng
ta như một con người và phải chấp nhận những giới hạn của kiếp người.
Khi Ngài lớn lên, Ngài cũng phải đương đầu với tuổi già, bệnh tật và cái
chết không thể tránh được, tất cả đã hé lộ cho Ngài thấy nỗi đau khổ
sâu xa vẫn tiềm ẩn đằng sau tuổi trẻ, sức khỏe và đời sống, nỗi khổ ấy
như đang chế riễu những niềm vui sướng rạng rỡ nhất của chúng ta. Cũng
giống như những nhà tư tưởng Ấn độ đương thời, Ngài tìm kiếm một con
đường giải thoát những đau khổ của kiếp người – và như Ngài nói, Ngài
tìm con đường giải thoát trước tiên là cho chính Ngài, chứ không phải
mang trong tâm tư hoài bão vĩ đại muốn cứu rỗi toàn thể giới. Ngài đã ra
đi, trở thành một nhà tu hành khổ hạnh và đã dấn thân vào cuộc đấu
tranh khắc nghiệt để tìm đường giải thoát. Cuối cùng Ngài đã tìm ra con
đường đúng đắn và đạt đến hạnh phúc Niết bàn. Sau khi giác ngộ, Ngài suy
nghĩ không biết có nên truyền bá con đường tu tập này cho quần chúng
không, và khuynh hướng đầu tiên của Ngài là giữ im lặng. Cần ghi nhận ở
đây là Ngài hầu như muốn theo đuổi con đường của một vi Độc giác Phật.
Chỉ sau khi vị Phạm thiên Sahampati năn nỉ Ngài, Ngài mới nhận trách
nhiệm giảng dạy con đường giải thoát cho chúng sanh. Thành tựu lớn lao
của Ngài là đã chứng đắc Niết bàn, một trạng thái hoàn toàn giải thoát
mọi hệ lụy và khổ đau. Đây là mục tiêu vĩ đại, là cứu cánh của tất cả nỗ
lực tâm linh, là niềm an lạc vượt qua tất cả mọi lo âu, phiền muộn bất
an của thân phận con người bình thường. Bằng cách giảng dạy con đường
giải thoát, Ngài đã chỉ rõ cứu cánh này cho mọi người biết, và những ai
đi theo con đường này cũng sẽ đạt đến cứu cánh tối thượng giống như
Ngài.
Đức Phật là vị A-la-hán đầu tiên của tất cả các vị
A-la-hán, trong lúc đó những ai đạt đến mục tiêu ấy bằng cách đi theo
con đường của Ngài cũng trở thành A-la-hán. Trong các bài kệ tán thán
Đức Phật có nói rằng : "Thế Tôn là bậc A-la-hán…" Chỉ một thời gian ngắn
sau khi đắc đạo, trong lúc đi đến thành Ba-la-nại để gặp năm vị tu sĩ,
một du sĩ chận Đức Phật lại và hỏi " Ngài là ai ?" . Đức Phật trả lời : "
Ta là bậc A-la-hán trong đời này, ta là bậc thầy tối thượng". Như vậy,
Đức Phật trước tiên tuyên bố chính Ngài là một vị A-la-hán. Dấu hiệu để
xác định một vị A-la-hán là sự chứng đắc Niết bàn trong đời sống hiện
tại. Danh từ " A-la-hán" không phải do đức Phật sáng chế ra, nhưng là
một danh từ đã lưu hành trước khi Ngài xuất hiện trong bối cảnh tôn giáo
ở Ấn độ đương thời. Danh từ này xuất phát từ động từ arahati , có nghĩa
là " xứng đáng", như vậy có nghĩa là một vị thật sự xứng đáng được cung
kính và cúng dường. Trong số những vị đi tìm kiếm chân lý tâm linh thời
Đức Phật, danh từ này được dùng để chỉ một người đã đạt đến cứu cánh
tối thượng, vì chính điểm này đã làm cho vị ấy xứng đáng được cung kính
và cúng dường. Theo quan điểm của kinh Nguyên thủy, cứu cánh tối thượng -
theo ý nghĩa chặt chẽ của giáo lý – là Niết bàn, và cứu cánh theo ý
nghĩa của con người là quả vị A-la-hán, một trạng thái của một người đã
chứng đắc Niết bàn trong hiện tại. Sự thành đạo của Đức Phật là đầy ý
nghĩa vì điều này đánh dấu việc chứng đắc Niết bàn đầu tiên trong thời
đại lịch sử ấy. Chúng ta có thể nói Đức Phật đã vươn lên chân trời lịch
sử như một vị A-la-hán, trong sự biểu hiện lịch sử này, Ngài đã soi sáng
tâm thức con người như một vị A-la-hán.
Sau khi thành đạo, Đức
Phật đã phổ biến con đường giác ngộ cho nhiều người. Giác ngộ là rất
quí báu vì đó là con đường đưa đến sự giải thoát tối thượng của Niết
bàn. Trong kinh tạng Nguyên thủy, chúng ta tìm thấy nhiều bài mô tả về
tiến trình giải thoát của Đức Phật, và có những bài kinh tương tự mô tả
sự giải thoát của các vị đệ tử với lời lẽ giống như vậy. Trong Trung Bộ
Kinh bài 26, Đức Phật nói rằng "từ bản thân ta phải chịu sinh, già,
bệnh, chết, ta đã đạt được trạng thái không sanh, không già, không bệnh,
không chết, an ổn tuyệt đối vượt khỏi hệ lụy, đó là Niết bàn".(Trung Bộ
Kinh 1, trang 167 ). Vài tháng sau, khi Ngài giảng pháp cho năm vị đệ
tử đầu tiên, Ngài nói về các vị đệ tử ấy như sau: "Khi những vị tỷ kheo
ấy được ta giảng dạy và hướng dẫn, từ chỗ phải chịu sanh, già, bệnh,
chết, họ đã đạt được không sanh, không già, không bệnh, không chết, một
trạng thái an ổn tuyệt đối, đó là Niết bàn"( TBK 1, tr 173). Như vậy, sự
chứng đắc của các vị tỳ kheo ấy cũng được mô tả bằng những từ ngữ giống
hệt như những từ ngữ mà Đức Phật đã dùng để mô tả sự chứng đắc của
Ngài. Lại nữa, trong nhiều bài kinh – Trung Bộ Kinh 4, 19, 36 - Đức Phật
mô tả sự thành đạo của Ngài gồm có hai giai đoạn. Trước tiên là Ngài
đắc Tứ thiền. Thứ hai, trong canh ba của đêm ấy, Ngài đắc Tam minh :
Ngài nhớ lại được các đời sống trong quá khứ (túc mạng minh) , Ngài thấy
được sự sống chết của chúng sanh tùy theo nghiệp của họ (thiên nhãn
minh), và biết được sự đoạn diệt các lậu hoặc (lậu tận minh). Nhiều bài
kinh trong Trung bộ Kinh mô tả sự đắc quả giác ngộ của các vị đệ tử cũng
giống như vậy: trước tiên là đắc tứ thiền, rồi đạt được tam minh (TBK
27, 51,53)
Trong Tương Ưng Bộ Kinh số 22:58, Đức Phật nói rằng
cả Như Lai và các vị đệ tử A-la-hán giống nhau ở chỗ đã giải thoát khỏi
sự ràng buộc của ngũ uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Như vậy, sự khác
nhau giữa các vị này như thế nào? Câu trả lời của Đức Phật đưa ra đã chỉ
rõ ưu tiên về thời gian chính là điểm khác biệt: Như Lai là vị đầu tiên
đã khởi xướng con đường, là người tìm ra con đường, là người tuyên bố
về con đường giải thoát. Ngài là vị đã biết rõ đạo, khám phá ra đạo và
tuyên thuyết về đạo giải thoát. Đệ tử của Ngài cũng đi theo con đường ấy
và sau đó cũng đắc đạo. Cả hai đều cùng đi một con đường và cùng đắc
đạo giống nhau.
Như vậy, Đức Phật nổi bật giữa các vị đệ tử
A-La-Hán, không phải vì sự khác biệt trong phạm trù chứng đắc, mà là sự
khác biệt trong vai trò của Ngài: Ngài là vị đầu tiên trong thời đại
lịch sử ấy đã đắc quả giải thoát, và Ngài đã phục vụ như một người dẫn
đạo không ai sánh kịp khi Ngài phổ biến con đường giải thoát cho mọi
người biết. Ngài có những kỹ năng khéo léo trong việc giảng dạy mà ngay
cả những đệ tử xuất sắc nhất của Ngài cũng không thể sánh kịp, nhưng về
việc chứng ngộ siêu xuất thế gian thì cả Đức Phật và các vị A-La-Hán đệ
tử của Ngài đều là nhưng vị 'Phật', những"bậc giác ngộ", ở chỗ các ngài
đã hiểu rõ thực tướng của vạn pháp. Các ngài đã đoạn trừ các lậu hoặc và
từ đó đã đạt đến hạnh phúc an lạc của Niết bàn. Các ngài là những vị đã
được giải thoát trọn vẹn. Các ngài đã thấu hiểu trọn vẹn chân lý của
khổ; đã đoạn trừ tham ái, là nguồn gốc của khổ; đã chứng đắc Niết bàn,
là sự đoạn tận mọi khổ đau; và các ngài đã hoàn thành viên mãn việc hành
trì Bát Chánh Đạo, là con đường đưa đến sự chấm dứt mọi khổ đau.
Là
người đầu tiên đã thành tựu viên mãn tất cả những thánh quả ấy, đức
Phật đã hoàn thành hai chức năng. Trước tiên, Ngài là một mẫu mực, một
gương mẫu tối thượng; tất cả mọi khía cạnh của cuộc đời Ngài đều là mẫu
mực, nhưng trên hết, chính bản thân Ngài đã chứng minh khả năng đạt được
giải thoát hoàn toàn mọi trói buộc của tâm, hoàn toàn thoát khỏi khổ
đau, thoát khỏi những cạm bẫy của vòng luân hồi sinh tử. Thứ hai, như đã
nói ở trên, Ngài phục vụ như một người chỉ đường, một người hiểu rõ con
đường và có thể giảng dạy con đường trong từng chi tiết phức tạp nhất.
Là người dẫn đạo, Ngài luôn luôn thúc đẩy đệ tử tận tâm tận lực để đạt
được cứu cánh tối thượng là Niết bàn. Ngài căn dặn họ phải nỗ lực tinh
tấn tu tập giống như một người có khăn đội đầu bị cháy đang nỗ lực dập
tắt ngọn lữa. Những ngọn lữa trong tâm chúng sanh là lữa tham, sân, si,
và dập tắt những ngọn lữa ấy là đạt đến Niết bàn. Những người đã dập tắt
được lữa tham, sân, si, là những vị A-la-hán.