Phóng viên: Trong những ngày gần đây, một số tờ báo liên
tiếp cho đăng những bài viết phản ánh về tình trạng tiêu cực diễn ra
trong các lễ hội Phật giáo. Đại đức có nhận xét gì về những loạt bài báo
này?
Đại đức Thích Thanh Thắng: Trước tiên, chúng ta cần
bình tĩnh trước những bài báo phê bình đó, xem họ xuất phát từ động cơ
gì. Nếu là động cơ xây dựng thì đó là cơ hội tốt để chúng ta điều chỉnh,
nhưng với động cơ nhằm bôi nhọ lễ hội Phật giáo, chúng ta cần phải lên
tiếng phản biện.
Đặc biệt chúng ta cần có cái nhìn toàn diện hơn về vấn đề để không bị
cuốn theo một dư luận phiến diện. Đáng tiếc một số người đã bị “dư
luận” phiến diện đó định hướng cách suy nghĩ của mình dẫn đến những phản
ánh mang tính dây chuyền, hiểu sai và quy chụp đối với Phật giáo.
Trong xã hội không phải cái “tiêu cực” nào cũng “xấu” và cái “tích
cực” nào cũng “tốt”. Điều này, chúng ta phải nhìn ở một mức độ bao quát,
bởi “tôn giáo là một hiện tượng xã hội phức tạp” với những biểu hiện đa
dạng, đa diện và đa chức năng.
Cá nhân tôi nhận thấy một số bài báo phản ánh quá thiên về “bức xúc”
nên đánh mất phong cách của ngôn ngữ phản ánh, tức tính khách quan của
ngôn ngữ báo chí.
Ví dụ dùng những câu như “tiền lẻ rải kín không gian” (lấy đâu chỗ đi
lại và hít thở?), “lo lót chạy trọt thánh thần” (cụ thể là những ai?),
“biến thánh thần thành quan tham” (ai làm được việc này?), “rác ngập
rác” (chỗ nào cũng vậy, thời điểm nào trong ngày cũng vậy hay chỉ là
nhất thời?)…, trong khi những bức hình chụp trong bài viết chỉ diễn tả ở
một góc cận cảnh nào đó.
Nếu chúng ta cứ đưa góc kính cận cảnh đó thường ngày rồi dùng ngôn
ngữ phóng đại thì Việt Nam có lẽ không còn cảnh đẹp nào cả.
Vấn đề xả rác và vấn đề cúng tiền lẻ được phản ánh nhiều nhất?
Đúng như vậy. Việc cúng tiền lẻ của người dân là tuỳ tâm của họ,
không có pháp luật nào ngăn cấm điều đó. Việc quan trọng là những di
tích có các vị sư trụ trì phải giảng giải cho họ về điều này, tránh sự
tự phát làm mất trang nghiêm nơi thờ tự.
Tiền thường được bày nhiều ở những dãy tượng La Hán. Ở miền Bắc đầu
năm có tục “Bói Bụt”, họ đếm tuổi của mình cho đến khi dừng lại ở vị La
Hán nào thì tìm lời giải cho mình trong một năm, vì vậy những vị La Hán
thường được cúng khá nhiều tiền chung quanh ban thờ, thậm chí họ còn cài
tiền lên tay tượng.
Các chùa cần thiết kế những hình thức phù hợp để người dân có chỗ bỏ
tiền, vừa đáp ứng được niềm tin, vừa không gây phản cảm. Khó nhất là ở
những di tích mà chính quyền tham dự vào việc quản lý lễ hội, quản lý cả
thùng công đức và cả tiền lẻ mà người dân đi lễ cúng.
Còn xả rác là một vấn đề nhức nhối chung trong mọi lễ hội, không
riêng gì trong lễ hội Phật giáo. Quán tính đó đã ăn sâu, cần phải có
những hình thức giáo dục ở diện rộng.
Nếu người xả rác trong lễ hội là người từng quy y Tam bảo thì điều
này vô cùng đáng trách, và chúng ta cần phải xem lại cách thức giáo dục
người Phật tử. Còn nếu việc xả rác ở khách thập phương thì chúng ta phải
có biện pháp để hạn chế tối đa vấn đề này.
Thường thì những thắng tích nổi tiếng nhà chùa chỉ là thành viên của
Ban Tổ chức lễ hội, nên những can thiệp chỉ có mức độ.
Tình trạng hàng quán lộn xộn trong di tích, việc xứ lý tình trạng này
phải do các cấp chính quyền địa phương chủ động. Nhưng theo tôi được
biết, hàng quán được phép bán trong khu di tích là do bốc thăm và phải
đóng tiền rất cao và được mua đi bán lại để ăn chênh lệch.
Đây là một nguồn thu khổng lồ mà nhà chùa không có cách gì để can
thiệp.
Vậy trước tình trạng quản lý lễ hội còn nhiều bất cập này, Phật giáo
có thể làm được gì?
Ở những lễ hội lớn, một mình vị trụ trì không thể bao quát hết được.
Vì thế ở những lễ hội cấp quốc gia, Giáo hội cần chỉ đạo và thành lập
một ban chuyên trách về lễ hội, phối hợp với chính quyền địa phương để
bao quát và xử lý mọi tình huống khi cần. Tránh tình trạng khi xảy ra
vấn đề tiêu cực, lợi ích thì Ban Tổ chức hưởng còn tai tiếng thì thuộc
chung về Phật giáo.
Nhà chùa cũng không nên kỳ vọng quá nhiều vào Ban Tổ chức mà nên tổ
chức tập huấn các tình nguyện viên trong mùa lễ hội, đặc biệt là việc
thu gom rác thải, tiền lẻ song song với tuyên truyền trực quan nhằm giảm
bớt những hiện tượng này. Nói là “tình nguyện viên” nhưng cũng phải có
những chi phí thích hợp đủ để đảm bảo cuộc sống thường ngày của họ.
Tiền của khách thập phương cần phải được chi dùng một cách tương xứng
vào những việc làm đẹp, làm sạch, làm trang nghiêm cho môi trường cảnh
quan. Bằng không chúng ta đang kinh doanh lễ hội, và lỗi là người “chủ
kinh doanh” đã không sòng phẳng, thậm chí thiếu lương thiện khi đưa ra
một dịch vụ kém chất lượng.
Tuy nhiên họ làm lơ chuyện này vì thấy rằng dù có để xảy ra tình
trạng lộn xộn, bừa bãi, thiếu trang nghiêm như vậy thì nhu cầu tâm linh
của người dân vẫn tăng cao theo từng năm.
Chính cách suy nghĩ thiếu chuyên nghiệp này mà lễ hội truyền thống
tốt đẹp của ông cha ta ngày càng trở nên biến tướng, suy thoái và kém
chất lượng.
Xin Đại đức nói rõ hơn về vấn đề này?
Chúng ta hãy nhìn sang nước Campuchia. Người Campuchia quan niệm, di
sản văn hoá là do người Campuchia tạo ra, vì thế họ có quyền làm chủ mọi
thắng tích. Họ chỉ thu tiền đối với du khách có quốc tịch nước ngoài.
Trong khi ở Việt Nam, ngay cả người Phật tử khi đến thắng địa của
mình cũng phải chịu đủ mọi thứ tiền, từ tiền vé vào cổng đến tiền đò xe
qua lại…
Đây là một điều bất hợp lý. Vì cái gì đã là “kinh doanh”, “dịch vụ”
thì anh phải có trách nhiệm làm sạch đường đi, lối lại, làm trang nghiêm
nơi thờ tự, để du khách được hưởng đúng cái nhu cầu mà họ đã mất tiền
bỏ ra để “mua” nó. Nếu không làm được như vậy, thì chúng ta nên học theo
cách làm của người Campuchia, bởi khi di sản văn hoá tinh thần là ngôi
nhà thân thiết của mình thì không lý gì người ta lại vất rác vào chính
ngôi nhà của mình.
Tại sao chúng ta thu rất nhiều tiền từ du khách và chúng ta lại đổ
hết lỗi cho du khách. Nước ta cũng không giàu lên bao nhiêu từ việc thu
tiền vào di tích, vì vậy xin đừng tiếp tục biến thánh tích thành nơi
kiếm tiền, bất chấp thần thánh. Hệ luỵ đó chắc chắn sẽ diễn ra lâu dài.
Việc làm đó có phải không sòng phẳng và thiếu lương thiện không?
Trong tương lai, Chùa Hương, Yên Tử có thể được đệ trình lên UNESCO
để công nhận là di sản vật thể của nhân loại. Vì vậy, đã đến lúc xã hội
chúng ta nên tập chung vào việc lo làm đẹp văn hoá của chính dận tộc
mình.
Gần đây, trên báo Vietnamnet có đăng một bài phỏng vấn ông Nguyễn
Văn Huy, Nguyên Giám đốc Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam qua tựa đề “Đừng
biến tín ngưỡng tôn giáo thành cuồng si”, Đại đức có đồng tình với quan
điểm của bài viết?
Tôi đồng tình với tựa đề bài viết, vì Vietnamnet luôn biết cách “giật
tít” hay, nhưng tôi không đồng tình với một số so sánh liên hệ trong
bài viết.
Tôi không nói đến khía cạnh “tôn giáo là một hiện tượng xã hội phức
tạp” và có tính chất “đặc thù” để yêu cầu ai đó phải có những phương
pháp tiếp cận mang tính hệ thống, đa ngành, bởi giữa tín ngưỡng tôn giáo
và ranh giới “cuồng si” rất mong manh.
Khi niềm tin đi quá giới hạn thì con người rất dễ bị “cả tin”. Hiện
tượng “cả tin” đến mê muội không chỉ riêng đối với tôn giáo nào mà đến
với mọi tổ chức, đảng phái, cá nhân. Vì thế cái gọi là cuồng si ấy phải
dẫn đến thái độ mù quáng, hại người và hại cả mình.
Hiện tượng cúng tiền lẻ là cuồng si? Không chính xác. Vì đó là tuỳ
tâm của người cúng, không ai cưỡng ép. Trong vật phẩm dâng cúng của Phật
giáo bao gồm: kim ngân (vàng, bạc, tiền), hương, hoa, đăng, trà, quả,
thực. Việc dâng cúng đó càng không trái pháp luật.
Trong khi người dân mang tiền lẻ vào cúng chùa, thì ngoài xã hội,
đồng tiền xu, tiền lẻ lại không được coi trọng, có người mang tiền lẻ,
tiền xu đến ngân hàng, họ cũng không chịu đổi.
Cầu tài, cầu lộc, cầu quan chức là cuồng si? Không chính xác. Trong
kinh Dược sư mà các chùa thường tổ tụng đọc trong dịp cầu an
đầu năm có đoạn: “…Cầu giàu có được giàu có, cầu quan chức được quan
chức, cầu con cái được con cái…”.
Giàu có không xấu, quan chức không xấu, tài lộc không xấu, bởi nếu
người có tâm mà đạt được những mong ước như vậy thì rất tốt cho xã hội.
Nhưng cái đó tha hoá thì mới trở nên xấu. Anh chưa có thì anh phải cầu.
Anh cầu được nó rồi, anh có tha hoá hay không? Đây mới là vấn đề chính.
Vậy hà cớ gì chúng ta phê phán một sự cầu nguyện chính đáng. Vấn đề ở
đây là những người sau khi giàu có, có quan chức rồi thì họ làm gì tốt
đẹp (hay gây hại) cho xã hội, chứ không phải vấn đề thuộc về cầu nguyện.
Vào đầu năm, người Việt chúc nhau những gì? Tất cả đều không nằm
ngoài những lời cầu nguyện chính đáng kể trên. Còn việc ai đó nhìn vào
mấy đồng tiền lẻ mà cho rằng “lo lót chạy chọt thánh thần”, “biến thánh
thần thành quan tham” thì nên có một nghiên cứu xã hội học để định tính,
định lượng cho chính xác, đừng nói vo và suy diễn những điều mà người
đi lễ không làm.
Quan chức đến tham dự vào các nghi lễ Phật giáo là cuồng si? Không
chính xác. Phật giáo là một tôn giáo lâu đời ở Việt Nam, dung hội với
nhiều yếu tố tín ngưỡng bản địa, tạo nên một Phật giáo Việt Nam đặc thù
và có bản sắc. Sự hoà trộn đó được dân gian ví von “Đất vua, chùa làng,
phong cảnh Bụt”.
Không kể thời Lý – Trần, Phật giáo là quốc giáo, mà bước sang thời
Hồ, Lê, Mạc, Trịnh, Nguyễn, Phật giáo vẫn có ảnh hưởng xã hội rộng lớn.
Nhiều nghi lễ Phật giáo vẫn do nhà vua và các đại thần chủ trì, dần hình
thành trong xã hội cả một xu hướng sống “cư Nho, mộ Thích”.
Ngay thời Nho giáo thịnh hành, nhiều những ngôi chùa được tu bổ, xây
dựng vẫn chủ yếu là do nhà vua, hoàng phi, hoàng hậu, công chúa, quan
lại triều đình dâng cúng. Văn bia, sử liệu chỉ ra rất rõ điều này.
Khi tổ chức Đại lễ Phật đản Liên Hiệp Quốc tại Việt Nam, kế đây là
Hội nghị thượng đỉnh Phật giáo, thế giới nhìn nhận Việt Nam là một quốc
gia mà đạo Phật là tôn giáo chính và phổ biến.
Thủ tướng Nhật Bản khi sang thăm Việt Nam cũng nói Việt Nam và Nhật
Bản có yếu tố văn hoá tương đồng vì đều là quốc gia Phật giáo Đại thừa
có ảnh hưởng rộng. Thế thì việc quan chức tham dự trong các Đại lễ Phật
giáo không có gì là bất thường từ trong truyền thống lịch sử cho đến
hiện tại.
Hơn nữa, rất nhiều đại lễ cầu siêu anh hùng liệt sĩ, đại lễ tôn vinh
anh hùng dân tộc, Đại lễ Phật đản Liên Hiệp Quốc… chẳng lẽ nhà nước chỉ
đơn thuần là “khách mời”, “là người quan sát”?
Tôi không đánh giá cao bài viết này, vì nó có những chi tiết vụn vặt,
so sánh khập khiễng. Cụ thể là so sánh Phật giáo với Công giáo.
Phật giáo và Công giáo đều là tôn giáo (theo định nghĩa phương Tây),
nhưng có những yếu tố đặc thù riêng biệt không thể đồng nhất và không
nên so sánh.
Những “cơ sở lịch sử xã hội”, những bài học lịch sử còn để lại cho
mỗi tôn giáo trên mảnh đất này, điều đó chắc chắn sẽ có những ứng xử
nhân quả tương tự mà người dân Việt Nam dành cho mỗi tôn giáo. Không thể
cào bằng nhận thức cũng như các giá trị (khi trong cuộc sống, cái có ý
nghĩa với anh nhưng chẳng có ý nghĩa gì với tôi). Đó là sự khác biệt
trong hành trì, đặc thù tín ngưỡng, văn hoá, thậm chí là “tư cách chính
trị, xã hội” của mỗi tôn giáo trên mảnh đất Việt Nam.
Con hổ và con thỏ đều là động vật, nhưng con ăn thịt còn con thì ăn
cỏ, không thể nhốt chung hay đánh đồng nó với nhau được.
Đại đức cho biết thêm suy nghĩ của mình về một số bài báo phản
ánh việc rước xá lợi Đức Phật bằng chuyên cơ riêng vừa qua?
Quyền phản ánh thuộc về dư luận. Đó là điều tự nhiên và bình thường.
Tuy nhiên, bài báo có thuyết phục được độc giả không, hay chỉ gây thêm
những rối loạn trong dư luận xã hội thì còn phải xét về động cơ và không
ngoại trừ một sự “chỉ đạo” nào đó về mặt thông tin nhằm xuyên tạc và
bôi nhọ Phật giáo, gieo vào lòng người những suy nghĩ lệch lạc.
Việc rước Xá lợi Phật có ý nghĩa tâm linh đặc biệt với tín đồ Phật
tử. Ở những quốc gia đạo Phật làm quốc đạo, nghi thức này được tiến hành
ở tầm đại lễ quốc gia. Giáo hội Phật giáo Việt Nam đón rước Xá lợi Đức
Phật thông qua kênh ngoại giao của nhà nước, khi bà Phó Chủ tịch nước
Nguyễn Thị Doan sang thăm Ấn Độ năm 2009.
Tôi nghĩ mức độ đón rước như vậy là trang trọng mà không tốn kém.
Ngay thời Đức Phật còn tại thế Trưởng giả Cấp Cô Độc còn cúng dường Đức
Phật cả một khu vườn lát gạch bằng vàng ròng để tỏ lòng tôn kính. Nay
Đức Phật đã nhập diệt, Xá lợi là một phần sắc thân của Ngài, vị doanh
nhân giàu có nào đó cúng dường một chuyến chuyên cơ để trang trọng rước
Ngài về Việt Nam tôn thờ, chúng ta không hoan nghênh thì thôi, tại sao
ai đó lại phải tỏ ra khó chịu?
Cho dù cá nhân doanh nhân đó không cúng dường thì có rất nhiều Phật
tử cũng sẵng sàng cùng với Giáo hội tổ chức đón rước Xá lợi Đức Phật một
cách trang trọng nhất. Vui với niềm vui của người khác cũng là cách dẹp
đi những đố kỵ, những cái nhìn hạn hẹp của bản thân mình.
Còn nhớ, có năm người ta bàn tán xôn xao về việc chính quyền thành
phố nọ quyết định không tổ chức bắn pháo hoa để làm từ thiện. Nhưng sau
đó đã bị hầu hết người dân phản đối, vì hai việc có hai cách ứng xử khác
nhau, nói như ai đó, ở đời không chỉ cần đến bánh mì mà còn cần đến cả
hoa hồng.
Chúng ta cảm ơn những bài viết mang tính xây dựng, nhưng chúng ta
phải bày tỏ chính kiến của mình trước những bài viết mang chủ đích xuyên
tạc, bôi nhọ.
Thực tế đã xuất hiện những bài báo thiếu khách quan, mang tính suy
diễn, bôi nhọ Phật giáo. Phattuvietnam.net đã sớm có những bài
viết phản biện đối với những cách nhìn phiến diện đó.
Tôi nghĩ các cơ quan ngôn luận Phật giáo cần phải có định hướng rõ
ràng và thống nhất trong phản biện trước các vấn đề nóng này, thậm chí
có thể yêu cầu cải chính nếu bài viết gây tổn hại đến uy tín và danh dự
của Phật giáo Việt Nam.
Xin chân thành cảm ơn Đại đức