Loạt bài viết này của chúng tôi, trước hết, xin được hiểu như 
một loạt bài điểm sách, bình luận nội dung sách, với tựa đề quyển sách 
liên hệ đã nêu ở trên, được tiếp thị đến tôi trong một hoàn cảnh khá đặc
biệt, như đã miêu tả ở bài trước.
 
Với những khía cạnh nội dung mà chúng ta đã bàn luận, quyển ““Ta là ai?” Thông tỏ sự hiểu lầm sau hàng ngàn năm”,
từ trang 108 trở đi, có một số ý lặp lại với những ý đã được nêu trong 
nội dung những đoạn đã trích làm dẫn chứng trong bài trước, thậm chí, có
khi lặp lại 2 lần trong một trang. Có thể hiểu đó là vì tác giả muốn 
nhấn mạnh đến điều đã nói. 
 
Vì vậy, chúng tôi vẫn trích dẫn đúng theo sách để việc tham khảo của bạn đọc được toàn vẹn.
 
Dưới đây là những đoạn được tiếp tục trích từ quyển sách nói trên, mang nội dung ghi nhận đánh giá khác thường về Phật giáo.
 
- Trang 122, đoạn trên: “Nếu Bát Chánh đạo giải quyết được sự 
thay đổi có tính hình tướng đó thì tại sao người ta, quý Phật tử và tăng
ni học mãi vẫn không giải quyết được”.
 
- Trang 122, đoạn dưới: “Nếu nói Bát Chánh Đạo là chìa khóa giải
quyết vấn đề khổ đau, thì tại sao mấy ngàn năm qua không phát huy tác 
dụng? Tám con đường đó là để giải quyết tình trạng của cái đầu mỗi 
người, chứ không phải lên thiên đàng hay về cõi Phật như kinh sách nói, 
nhưng tại sao không giải quyết được?”.
 
- Trang 124: “Ngày xưa người ta còn nghi ngờ, ít người hiểu nên 
người hiểu được gọi là chứng đắc. Ngày nay, ai cũng biết rồi thì không 
có chứng đắc nữa”.
 
- Trang 134: “CÓ CẦN ĐI TU NỮA KHÔNG? Nếu đã thấy 
rõ được như vậy, quý vị nghĩ xem có cần tu nữa không? Có cần tập trung 
hàng trăm hay ngàn người lại để tu không? Mà liệu tập trung vậy có đạt 
được kết quả gì không? Tôi nói vấn đề này để cứu quý vị và những người 
đang vô minh. Việc tập trung người lại trong một thời gian để tu chẳng 
mang lại hiệu quả gì hết. Đó là sự đóng kịch của những người ngu, vô 
minh. Tốn tiền, thời gian nhưng chắc chắn không có hiệu quả… Nhưng việc 
tập trung lại cho đông người trong khoảng thời gian tu học là làm việc 
khác, chứ không phải để thấy Phật của mình. Làm việc khác thì phải trả 
giá bằng tiền, sự phiền muộn, sức khỏe, thời gian. Phải bỏ nhà cửa, công
ăn việc làm, thậm chí còn làm phiền người khác. Tập trung như thế chỉ 
để mua sự an lạc tạm thời, rồi đâu lại vào đó”. Người trích dẫn nhấn mạnh câu “Tôi nói vấn đề này để cứu quý vị và những người đang vô minh”, “Đó là sự đóng kịch của những người ngu, vô minh”.
 
- Trang 182: “Phần một, hàng ngày nhiều người dùng khái niệm 
nhân quả mang tính tiêu cực nhiều hơn là tích cực. Ví dụ, khi họ bị ai 
đó lường gạt tình hay tiền thì nạn nhân hay đem luật nhân quả ra để an 
ủi mình bằng cách: “Đời trước mình gây khổ đau cho người ta bây giờ đời 
này mình phải trả.”. Hoặc trường hợp hiểu lầm khác là sao mình làm phước
mà cứ mang họa. Đem chuyện này hỏi các nhà sư, kể cả các sư ngoại mà 
tín đồ Phật giáo Việt Nam tin tưởng như sự linh thiêng, các sư ấy lại 
nói: “Họa là do nhân xấu kiếp trước gây ra bây giờ mới trổ.Còn phước 
mình tạo bây giờ kiếp sau phúc mới đến”. Việc giải thích và hiểu tiêu 
cực như vậy đã gây ra biết bao hoang mang cho người Phật tử.”.
 
- Trang 189: “Ví dụ, tôi nói: “Đức Phật chắc gì đã ra bốn cửa 
thành, chắc gì thấy người ta khổ mà đi tìm đường cứu khổ, biết đâu đức 
Phật lúc ấy đang có vấn đề gia đình nên bỏ đi thì sao?”. Điều đó có thể 
làm những người quá tôn vinh đức Phật bị “sốc”.
 
- Trang 206: “Quý vị thấy, sau khi đạt được sự an lạc thì đức 
Phật ngồi suy tư không biết có ai hiểu những điều mình muốn truyền trao 
hay không? Ở đây, tôi muốn nói đến sự nguy hiểm của suy nghĩ, bởi chính 
nó đã dẫn đến bế tắc khiến cho ông ấy muốn từ bỏ xác thân. Tuy nhiên, 
sau khi nghe chư thiên nói sẽ có người hiểu được thì ông ấy bắt đầu có 
niềm tin, ước mơ và cố gắng đi trao truyền”.
 
Những đoạn trích cho chúng ta cái nhìn khá rõ về những điều tác giả quyển ““Ta là ai?” Thông tỏ sự hiểu lầm sau hàng ngàn năm”
nói về Phật giáo, đặc biệt là một số hoạt động của Phật giáo Việt Nam 
hiện đại. Thái độ của tác giả đối với đạo Phật hiện hình với những nhìn 
nhận tiêu cực nhất, nặng nề nhất.
 
Tại Việt Nam, một cách tư duy như thế và phát biểu cực đoan như thế
về đạo Phật, có thể coi là lần đầu tiên, kể từ Alechxandre de Rhodes.
 
Nếu theo cái cách mà tác giả Duy Tuệ nhận định, qua những lượng từ 
và cụm từ chỉ lượng “đa số”, “không ít”, thì nói chung, Tăng Ni Phật tử 
Việt Nam, phần lớn đều là những kẻ “vô minh”, “hiểu sai”, thậm chí làm những việc phi pháp “cho vay nặng lãi”, “buôn bán kim cương, đô la, vàng bạc trong chùa”, “chỉ xuất gia bên ngoài chứ không xuất gia bên trong”… Riêng đối với xuất gia, thì tác giả Duy Tuệ cho rằng là việc sai lầm “hết đời này đến đời khác”, người trích dẫn nhấn mạnh.
 
Những lời nói như vậy, thiết tưởng, trước hết là sự lăng mạ đối với
hàng giáo phẩm Phật giáo Việt Nam, đối với Tăng Ni Phật  tử Việt Nam.
 
Nhưng mục tiêu của sự lăng mạ không chỉ là những người theo đạo 
Phật ở những vị trí khác nhau nói chung, mà trên hết gồm cả Đức Phật và 
giáo pháp.
 
Chúng ta xem qua những đoạn nói về đức Phật và giáo pháp của Phật dẫn lại từ sách của Duy Tuệ, với cách gọi nước đôi “đức Phật/ông ấy” thì quá rõ.
 
Cái nội dung xúc phạm Phật giáo, Đức Phật, Phật pháp đó là lần đầu 
tiên sau hơn nửa thiên niên kỷ, tức hơn năm trăm năm. Nhưng cái cách làm
như của tác giả Duy Tuệ, trước hết qua quyển sách ““Ta là ai?” Thông tỏ sự hiểu lầm sau hàng ngàn năm”,
chưa nói đến những lời trong các bài gọi là “pháp âm”, mà sự xúc phạm 
Phật giáo, Đức Phật, Phật pháp, hàng giáo phẩm Phật giáo Việt Nam lên 
đến mức nặng nề hơn rất nhiều, có thể nói là chưa từng có ai làm như 
thế: Vừa làm như giảng giải, quảng bá giáo pháp Đạo Phật, vừa lại hủy 
báng ở mức cao nhất có thể.
 
Alechxandre de Rhodes rõ ràng đứng ở vị trí người đi cải đạo tín đồ
Phật giáo, từ bên ngoài mà hủy báng Đạo Phật, nhổ tận gốc rễ văn hóa 
bản địa.
 
Còn ở đây, tác giả Duy Tuệ di chuyển qua lại một cách mâu thuẫn 
giữa 2 vị trí đối  lập nhau. Có nhiều chỗ, tưởng chừng ông nói như một 
người có đạo tâm thực sự, rồi bất ngờ, lại ngoặc ngược. Diễn biến như 
thế xảy ra như chúng ta đã thấy trong ““Ta là ai?” Thông tỏ sự hiểu lầm sau hàng ngàn năm”, cũng như xuyên suốt toàn bộ những gì ông ta nói và viết, quả là một kỹ thuật đặc biệt, với một cường độ đặc biệt!
 
Bà Thanh Hải, tuy cũng tự  phong chứng đắc, tự xưng Supreme Master –
Vô Thượng sư, có lúc mặc y phục hóa trang thành Phật Quan Âm để chụp 
ảnh, quay phim, đưa lên truyền hình, nhưng vẫn chưa có lời lẽ đến mức 
như tác giả Duy Tuệ. Đó là chỉ giới hạn trong quyển sách mà chúng ta 
đang bàn luận, còn trong những chương trình audio – video của “đạo sư” 
Duy Tuệ, thì bà Thanh Hải tuy là “Supreme Master” vẫn không nghĩa lý gì,
thấm tháp gì so với “Master” Duy Tuệ) trong việc xúc phạm Phật giáo.
 
Để vấn đề ngày càng sáng tỏ, mong bạn đọc cùng suy nghĩ, tìm hiểu 
xem tại sao Duy Tuệ lại công kích Phật giáo? Để làm gì? Và tại sao ông 
ta lại sử dụng các cách nước đôi như vậy?
Minh Thạnh
Phản hồi của độc giả