Lời giới thiệu của người dịch
Tập san Hướng nhìn Phật giáo (Regard Bouddhique)
của Pháp số 9 (tháng ba và tháng tư năm 2015) với chuyên đề "Phật giáo
và việc chữa trị bệnh tật" có một bài của Tseudru Dorjé phỏng vấn nhà sư
Tây Tạng Kyabjé Thuksey Rinpoché về thái độ của người Phật giáo đối với
các vấn đề bệnh tật và ốm đau.
Kyabjé Thuksey Rinpoché sinh năm 1986 ở
Ladakh (Kashmir), là người được xem là biểu tượng của dòng truyền thừa
Drukpa của Phật Giáo Tây Tạng. Tuy còn trẻ nhưng ông là một vị Thầy uyên
bác và tinh thông về thiền định, trụ trì một ngôi chùa của dòng truyền
thừa Drukpa ở Darjeeling (miền bắc Ấn), và đồng thời cũng là chủ tịch
học viện Phật học Hoa Sen Trắng (Druk White Lotus) ở Ladakh, cũng như
nhiều trung tâm thiền định và nghiên cứu Phật học khác ở Âu Châu.
Nhà sư Kyabjé Thuksey Rinpoché
(ảnh Melanie Chereau)
*****
Báo Hướng nhìn Phật Giáo (HnPG): Phải làm thế nào để chăm sóc cho mình và kẻ khác?
Kyabjé Thuksey Rinpoché : Đức Phật có nói một câu thật quan trọng, dịch sang tiếng Tây Tạng là: "Rang Gi Lula Pè Long La, Shenla Neupa Ma Tchè Tchik" (Không nên làm điều gì cho kẻ khác mà mình không muốn kẻ khác làm cho mình).
Ý nghĩa của câu này là phải phân tích từng cảnh huống hầu một giúp mình
hành động một cách thích nghi. Mỗi khi giao tiếp với kẻ khác thì trước
hết phải tự đặt mình vào vị trí của kẻ ấy.
Chẳng hạn như mỗi khi [giận lên] muốn tát tai một người
nào đó, thì trước hết phải tự hỏi: "Nếu ngườì ấy là người sắp tát tai
mình, thì việc gì sẽ xảy ra? Phản ứng của mình sẽ ra sao và mình sẽ cảm
thấy như thế nào?".
Đấy là cách hành xử giúp mình biết kính trọng sự hiện hữu
của một con người. Bạn không sao biết được là mình sẽ sống đến già hay
sẽ chết ngày mai, thế nhưng sự hiện hữu của bạn dù trong trường hợp nào,
cũng đều quan trọng cả. Bạn không nên xúc phạm đến kẻ khác, lý do là vì
bạn cũng không muốn kẻ khác xúc phạm đến mình. Tất cả mọi sự hiện hữu
đều quý giá như nhau, dù sự hiện hữu ấy là một con người, một con chó
hay một con cá. Tuy nhiên sự hiện hữu của con người có thể là quý giá
hơn đôi chút, bởi vì chỉ có sự hiện hữu ấy mới có thể mang lại được sự
Giác Ngộ. Chúng ta được thừa hưởng sự hiện hữu ấy và nhờ đó chúng ta có
thể làm được rất nhiều việc [hữu ích].
Nếu ý thức được tầm quan trọng của cuộc sống của mình,
thì cũng phải hiểu rằng cuộc sống của kẻ khác cũng quan trọng như thế.
Nên hiểu rằng sự chi phối của quy luật nhân quả (karma) đưa đến vô số
các thể dạng tái sinh (thú vật, con người, v.v.) thì sự tái sinh dưới
thể dạng con người - mà mình hiện đang có - là cả một điều hết sức hiếm
hoi. Nếu so sánh con số dân chúng sinh sống trong các thành phố đông đảo
nhất với con số sinh vật trong một khu rừng (côn trùng, sâu bọ và vô số
các sinh vật khác trong lòng đất mà chúng ta không trông thấy được)
hoặc với hàng tỷ sinh vật trong đại dương, thì tỷ lệ con người quả chẳng
có nghĩa lý gì. Được làm người là cả một sự quý hiếm vô ngần!
HnPG: Tại sao người ta lại thường so sánh Đức Phật với một vị Đại Lương Y?
K.T.P.: Đức Phật thuyết giảng cách nay đã hơn 2.500 năm, [thế
nhưng] những lời thuyết pháp ấy của Ngài ngày nay vẫn còn được mang ra
giảng dạy và ứng dụng. Những lời thuyết giảng ấy vẫn đáp ứng dược những
đòi hỏi trong thâm tâm của những con người ngày nay, và hơn nữa còn
chinh phục được thế giới Tây Phương ngày càng rộng rãi hơn. Tôi nghĩ
rằng những lời thuyết giảng ấy của Đức Phật thật vô cùng thích đáng.
Ngài đưa ra hàng ngàn bài giảng thích nghi với các trình độ [hiểu biết]
khác nhau, phù hợp với từng người qua các lối sống khác nhau. Đức Phật
là một vị Đại Lương Y, Ngài không phải chỉ có một phương thuốc duy nhất
mà có cả hàng ngàn phương thuốc khác nhau! Phương pháp y khoa của Ngài
có thể chữa trị mọi trường hợp ốm đau.
HnPG: Việc chữa trị đó mang tính cách lâu dài hay ngắn hạn?
K.T.P. : Lâu dài hay ngắn hạn là tùy vào cách áp dụng
những lời giao huấn ấy của bạn. 100% là do bạn cả. Một cách vắn tắt,
việc chữa trị ấy quả vô cùng kỳ diệu: thí dụ bạn tìm tôi vì đang bị nhức
đầu, thế nhưng khi ra về thì bạn lại mang theo cả một phương thuốc giúp
mình ứng phó với tất cả mọi cảnh huống xảy ra trong suốt cuộc đời
mình!
HnPG: Giáo Huấn của Đức Phật là nhằm vào việc chữa trị tâm
thần với nhiều phép luyện tập thật kỷ cương, thế nhưng dường như không
thấy đề cập gì đến việc chữa trị bệnh tật trên thân xác. Tại sao?
K.T.P.: Đối với nền văn hóa Tây Phương, người ta cho rằng tâm
thức và thân xác vận hành tách biệt nhau. [Thế nhưng] theo Giáo Huấn
Phật giáo, thân xác không thật sự quan trọng. Cá thể con người là một sự
kết hợp giữa "thân xác - ngôn từ - tâm thức", trong sự kết hợp đó thân
xác và ngôn từ chỉ giữ chức năng phục vụ cho tâm thức. Tâm thức được xem
là quan trọng hơn cả. Tất cả những gì hiện ra chung quanh bạn chỉ là
các sáng tạo của tâm thức bạn mà thôi. Không có một ngoại lệ nào cả (xin liên tưởng đến học thuyết Duy Thức của Vô Trước). Vậy tầm quan trọng (vai trò) của thân xác là gì?
Bạn hãy tưởng tượng mình đang gặp phải tiết trời quá nóng
bức không sao chịu đựng nổi, bạn luôn miệng than vãn là trời quá sức oi
bức, mồ hôi nhễ nhại, phải mở máy điều hòa không khí thì mới mong chịu
nổi. Thế nhưng máy thì hỏng, bạn vô cùng bực tức, tuyệt vọng và phát cáu
vì nhiệt độ quá cao.
Đến đây, bạn lại tưởng tượng là mình đang bệnh và bác sĩ
thì lại khuyên mình phải tắm hơi (sauna) và xông hơi nóng. Bạn làm theo
lời bác sĩ bảo, mồ hôi tuôn ra đầm đìa, nhưng bạn lại cảm thấy sảng
khoái. Chẳng qua là vì bạn nghĩ rằng điều ấy tốt cho sức khỏe của mình!
Tất cả đều là do tâm thức mình tạo ra cả. Một khi bạn đã tin vào sự lợi
ích của hơi nóng, thì bạn sẽ chấp nhận sự nóng bức và việc vã mồ hôi dễ
dàng hơn. Thân xác chạy theo tâm thức là như thế.
HnPG: Thế thì trong khi thân xác ốm đau thì tâm thức có thể mang lại hạnh phúc cho mình hay không?
K.T.P.: Hầu hết bệnh tật đều do tâm thức mà ra.
Tâm thức tạo ra chứng căng thẳng thần kinh và các bệnh tim mạch, v.v.
Tôi nhận thấy sự kiện này thật rõ ràng khi so sánh giữa lối sống của
người phương Tây và các dân tộc trên dãy Hy-mã-lạp-sơn. Những người
chung quanh chúng ta (tức trong các xã hội Tây Phương),
thường lâm vào tình trạng tinh thần căng thẳng, họ sống trong một thế
giới lúc nào cũng phải tận lực và ganh đua, do đó đã khiến họ cảm thấy
kém hạnh phúc, căng thảng và thường … đau ốm hơn. Họ thường xuyên phải
khám bác sĩ và dùng nhiều thuốc hơn. Những người sống trong các vùng núi
cao của dãy Hy-mã-lạp-sơn tỏ ra thư giãn hơn, họ nào có lắm công việc
đến thế đâu. Buổi sáng thì lo chăm sóc cho vài con bò và trừu, vắt sữa,
lấy bơ. Chẳng cần ganh đua gì cả, cũng chẳng có gì để mà lo âu. Sức khỏe
của họ rất tốt, dù những gì họ ăn không được ngon như ở đây, và nước
sạch trong một vài nơi đôi khi cũng khó tìm. Thuốc chích ngừa cũng không
có, thế nhưng họ rất khỏe mạnh. Tất nhiên cũng có những người đau ốm
nặng, thế nhưng dù phải nằm nhà hay được chăm sóc ở bệnh viện, thì lúc
nào họ cũng mượn các bài kinh để hát hay tụng niệm. Nếu có một vị lạt-ma
hay một vị thầy đến thăm thì họ hết sức vui mừng và hớn hở, khiến họ
tạm quên đi những sự đau đớn trên thân xác. Tôi đoan chắc rằng ít ra một
nửa những thứ đớn đau trên thân xác là do tâm thức mà ra. Những kẻ luôn
cảm thấy mình hạnh phúc mà tôi được gặp, đều là những người thật bình
dị. Trái lại những người giàu có mà tôi biết lại là những người lúc nào
cũng lo lắng. Họ thường không sống lâu, dù thức ăn của họ bổ dưỡng, nước
uống tinh khiết, sức khỏe được các bác sĩ giỏi chăm lo, cuộc sống được
tổ chức quy củ. Chỉ tội cho tâm thức của họ... (nhà sư Kyabjé Thuksey thở ra). Chẳng có gì có thể giúp họ được.
HnPG: Phải chăng đấy là những kẻ bị chi phối bởi những thứ độc tố tâm thần là sự bám víu, tham lam và ghét bỏ?
K.T.P.: Đúng thế, khi nào còn bám víu quá mạnh vào của cải hay vào kẻ khác thì sẽ không sao tránh khỏi ốm đau.
HnPG: Đối với đám con cháu của mình thì sao, cứ mỗi khi nghĩ
đến những điều bất hạnh có thể xảy đến với chúng thì cũng đủ khiến mình
ốm đau?
K.T.P.: Phải tạo ra cho mình một tình trạng [tâm thần] thăng bằng (tức
là một thể dạng tâm thức thanh thản, an bình hay "buông xả"
(upeksa/equanimity). Thuật ngữ "buông xả" thường bị hiểu lầm là một sự
buông bỏ hay xả bỏ, nhưng thật ra ý nghĩa của chữ này nói lên một thể
dạng tâm thần an bình, thăng bằng, không phân biệt - trong trường hợp
này là không phân biệt giữa con cháu mình và những đứa trẻ khác). Nhằm giúp mình tránh khỏi tình trạng bám víu quá mạnh, chúng ta phải nghĩ đến quy luật vô thường (dù là con cháu mình hay những đứa trẻ khác thì tất cả không sao tránh khỏi bệnh tật, già nua và cái chết).
Hơn nữa chúng ta cũng phải phát huy lòng từ bi và tình thương yêu thật
đồng đều đối với tất cả chúng sinh. Tôi không có con, thế nhưng tôi lại
có đến hàng trăm đứa trẻ trong ngôi trường của tôi mà tôi xem chúng như
con tôi (một người tu hành chân chính
khi nhìn vào một đứa trẻ thì phải thương yêu nó như con mình, phát lộ
lòng từ bi của mình trước vô thường và những thứ khổ đau đang chờ đợi
nó, không nên nhìn vào một đứa bé để khơi động những xung năng phát sinh
từ bản năng dục tính bệnh hoạn của mình).
Tôi cảm thấy thương yêu chúng vô ngần! Cứ mỗi khi phải rời chúng để đi
xa, thì tôi đều cảm thấy thật buồn, cứ muốn sớm được quay về với chúng.
Quả thật khó tạo ra sự thăng bằng (buông xả)
khi mình đang bám víu. Điều này không thể thực hiện được trong giây
lát, thế nhưng nếu cố gắng từng chút một thì chúng ta cũng sẽ thành
công.
HnPG: Cuộc sống ngày nay thật bấp bênh và căng thẳng, người ta
có quá ít thì giờ, có thể nói là không còn một chút thì giờ nào cả, hầu
giúp mình tu tập hay bước theo một con đường tâm linh. Vậy phải làm thế
nào?
K.T.P.: Bước theo một con đường tâm linh không có nghĩa là bắt
buộc phải thiền định, thường xuyên tụng niệm và xướng lên những câu
man-tra (những câu chú mang tính cách thiêng liêng).
Theo tôi con đường tâm linh vượt lên trên các nghi thức tôn giáo. Con
đường tâm linh bên trong nội tâm mình quan trọng hơn, và mình phải phát
huy nó trong tâm thức mình. "Biến cải mình hầu giúp mình trở thành một
con người tốt, với một con tim biết thương yêu và nhiệt tình" mới đúng
là con đường tâm linh sâu kín nơi mỗi con người. Nếu muốn biến mình trở
thành một con người tốt, một vị thầy, bậc cha mẹ hay một người lãnh đạo,
thì phải đủ khả năng mang lại cho kẻ khác những lời khuyên bảo tốt
lành. Đấy là cách giúp chúng ta trở những con người nhu hòa, rộng lượng
và từ bi. Khi nào bạn phát huy được lòng thương yêu và nhiệt tình,
không tị hiềm và giận dữ, thì khi đó bạn sẽ tạo ra được nhiều hạnh phúc
hơn cho cuộc sống của mình.
HnPG: Phải chăng ngày nay sự nóng giận và ganh tị mang lại cho mình mọi thứ khó khăn trong cuộc sống…
K.T.P.: Có quá nhiều người nổi nóng với nhau, nhất là đối với
cuộc sống lứa đôi. Tất cả cũng chỉ vì thiếu hiểu biết và bám víu [vào
nhau] quá đáng. Sự hiểu biết giữa hai người thật hết sức cần thiết. Nếu
người chồng thích uống cà phê và người vợ thì chỉ thích uống trà, thì
thỉnh thoảng cũng nên uống một tách trà [với vợ] dù là mình không thích
tí nào. Đó là một cách cố gắng giúp mình hiểu người khác hơn. Dầu sao
phép luyện tập hiệu quả nhất vẫn là cách nghĩ đến hiện tượng vô thường (bất cứ một sự kết hợp nào rồi cũng sẽ chấm dứt),
Chúng ta cứ nghĩ rằng cuộc sống lứa đôi sẽ kéo dài tám thế hệ [con
cháu]. Thế nhưng, dù có kéo dài 100 năm thì cũng phải chấm dứt [một lúc
nào đó]. Kiếp người bao giờ cũng ngắn ngủi, vì thế nên tận dụng nó để
thực hiện một điều gì đó thật tốt đẹp, và tận hưởng những gì mà mình gặt
hái được. Biết lắng nghe, thấu hiểu được bản chất vô thường là gì và
đánh giá cao kẻ khác là chiếc chìa khóa chủ yếu nhất trong cuộc sống
giúp mình trợ giúp [hữu hiệu] những người thân thuộc chung quanh.
Saint Géniès de Malgoirès, 13.08.15
Hoang Phong chuyển ngữ