Có một con cá đang bơi thong thả thì gặp
một bầy cá khác đang chạy hoảng loạn và kêu lớn rằng: “ Hãy cứu chúng
tôi với, vì con người đang tìm cách bắt chúng tôi dưới nhiều hình thức”.
Con cá kia lại bảo: “Các bạn hãy bình
tĩnh lặn sâu xuống đáy”. Nói xong cá kia liền thong thả trầm mình lặn
sâu xuống đáy.Bầy cá bây giờ đã có chỗ trú ẩn an ổn nên lại hỏi: “Tại
sao hồi nãy anh không chạy cuống lên như chúng tôi vậy?”
Con cá kia trả lời: “Khi có sự cố xãy ra
con nào chạy trong hoảng loạn là sẽ bị mắc vào lưới. Chúng ta là những
loài ở trong biển lúc nào cũng gặp sóng gió và biến cố do loài người gây
ra, nếu không biết giữ bình tĩnh thì sẽ mắc lưới của họ.
Trong khi đó ông ngư dân kéo lưới lên,
bắt được một số cá và bỏ hết chúng vô một cái lu lớn. Lúc này trong lu
có hai con cá đang nói chuyện với nhau: “Mày biết không? Lúc nãy do mình
hốt hoảng nên mới chạy loạn mà bị dính vào lưới, còn mấy con cá kia nó
bình tĩnh nên thoát được.
Bây giờ chúng ta đã bị bắt rồi, đành
phải chịu thôi, con kia mới hỏi bây giờ chị còn sợ không? Con này nói:
Bây giờ tôi đã hết sợ, nhưng đã bị loài người bắt rồi.
Chuyện ngụ ngôn trên là một ẩn dụ sâu
sắc để nói lên sự tu hành của chúng ta, cần phải có hàng rào giới luật,
cây cung thiền định và lưỡi kiếm trí tuệ.
Quý vị thấy không? Thế gian rất nhiều
cái bẫy, nếu mình không bình tĩnh và sáng suốt thì sẽ bị dòng đời cuốn
trôi bởi cái bẫy tiền tài, bẫy sắc đẹp, bẫy danh vọng, bẫy ăn ngon mặc
đẹp, quyền lực và khủng bố.
Giới luật là hàng rào có công năng giúp
cho chúng ta không rơi vào hố sâu của tội lỗi. Thiền định giúp ta dừng
lắng các vọng niệm xấu ác mà sống với tâm Phật sáng suốt.
Thiền quán và soi xét để chúng ta phát
sinh trí tuệ mà biết rõ thật giả thân tâm hoàn cảnh, nhằm biết cách
buông xả các tham ái chấp trước ở đời.
Một hômcó hai huynh đệ muốn thoát tục
lìa trần nên quyết tâm tiếp nối con đường của Phật. Họ thấy thế gian vui
ít, khổ nhiều, nên sớm xuất gia học đạo. Trên đường tầm sư, hai người
đi ngang qua một dòng sông, thấy người trên ghe đang kéo chiếc lưới lên,
và một con cá nhảy vọt ra khỏi lưới.
Vị sư huynh thấy thế, liền vỗ tay khen, “hay quá, hay quá! Con cá giống người tu.
Tiểu sư đệ mới nói, “có gì đâu mà hay.Cá ở ngoài lưới mới hay”.
Vị sư huynh nói, “sư đệ chưa hiểu hết thâm ý của ta”.
Câu chuyện trên là bài học đạo lý
sống thiết thực trong cuộc đời. Ta học chuyện xưa để cùng nhau suy ngẫm,
thấy được sự đam mê luyến ái dục vọng làm ta buồn rầu, lo lắng, khổ
đau. Ai trong cuộc đời chưa một lần nếm trải trái đắng của khổ đau?Vậy
cá ở ngoài lưới mới hay, hay là cá bị mắc lưới mà nhảy ra được mới hay?
Nếu cá ở ngoài lưới thì còn gì để
bàn cãi ở đây nữa, cá đã vào lưới mà còn biết cách nhảy ra được mới thật
là hay. Đạo lý nhà Phật dạy cho chúng ta ngay nơi vòng lẫn quẫn của sự
luyến ái buộc ràng, bởi vợ chồng, con cái, gia đình, người thân, mà ta
thoát ra được quả là điều phi thường hiếm có.
Ta đang sống trong sự cám dỗ của tiền
tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn sung, mặc sướng, bởi chiếc lưới ái ân và dục
vọng; nó làm cho ta mê muội, đắm say, giống như cục nam châm gặp sắt tự
động hít vào. Ái dục cũng lại như thế.Từ vô thủy kiếp đến nay, con
người lúc nào cũng khao khát, thèm muốn, quyến luyến giống như dòng nước
đã thấm ướt.
Dù không ai chỉ dạy mà con người vẫn tự
cảm biết, nên khi gặp người khác phái thì trái tim ta xao xuyến, rung
động, thổn thức, làm ta rạo rực trong lòng dẫn đến hò hẹn yêu thương và
kết tình chồng vợ. Cứ như thế, từ đời này sang kiếp nọ, nghiệp nhân tình
ái luyến mến yêu thương được phát triển mạnh mẽ ngày thêm sâu kín, đậm
đà, khó rời xa.
Phật dạy, trong đời này, có hai hạng
người đáng được tán thán, ca ngợi và cung kính cúng dường. Hạng người
thứ nhất từ nhỏ đến lớn chưa từng vi phạm lỗi lầm, lại hay thương yêu,
bình đẳng, giúp đỡ mọi người. Hạng người thứ hai đam mê hưởng thụ dính
mắc hay làm các điều xấu xa tội lỗi, để làm tổn hại cho người và vật.
Nhưng họ nhờ gặp các thiện hữu tri thức hướng dẫn chỉ dạy, biết ăn năn
sám hối chừa bỏ những thói quen tật xấu, mà làm mới lại chính mình, để
vươn lên, vượt qua số phận tối tăm.
Hình ảnh cá nhảy khỏi lưới là chỉ
cho hạng người thứ hai, đã vào lưới, mắc lưới rồi, mà còn nhảy ra được.
Vậy không phải hay là gì?
Cũng như đức Phật của chúng ta trước
khi thành tựu đạo pháp, Ngài đã có tất cả cung vàng, điện ngọc, vợ đẹp,
con ngoan, thần dân, thiên hạ, quyền hành cao nhất trong tay. Vậy mà
Phật vẫn hiên ngang, dũng mãnh, vượt qua được lưới ái dục khi tuổi đời
đang sung mãn và hưng phấn nhất.
Chính vì vậy, ngày hôm nay ta tôn kính
Phật, thờ Phật, lạy Phật suốt đời, suốt kiếp, để bắt chước, học hỏi, tu
tập, cho được bằng Phật mới thôi. Thật ra, ta đi tu hiện giờ đâu có gì
để buông xả, và dính mắc nặng nề như đức Phật ngày xưa.Nhất là các thầy
tu trẻ đâu có gì để ôm giữ, chất chứa trong lòng.Vậy mà thầy tu như bông
xoài, thấy thì dường như quá nhiều, nhưng đến khi thành trái xoài chẳng
còn được mấy trái.
Ở đây, chúng ta đã thấy cũng đồng là
cá, nhưng biết bao con cá khác khi bị dính vào lưới rồi thì chỉ nằm chờ
chết, không khi nào đủ sức để vùng vẫy thoát ra.
Riêng chú cá kia hiên ngang dũng mãnh
nhảy ra khỏi lưới, quả thật là quá tuyệt vời. Như vậy không giống người
tu là gì?Nếu mới sinh ra ai cũng là Thánh hết thì chúng ta đâu cần phải
vào chùa tu làm gì cho mệt và uổng công vô ích.
Thái tử chấp nhận bỏ hết tình riêng
với tuổi đời đang còn hưng phấn mãnh liệt nhất về tình dục, thật ra cũng
đắng cay chua xót lắm chứ, cái mà nhiều người mong muốn được như Ngài
mà không bao giờ có được.
Ngài đã vô lượng kiếp tu tâm từ rộng mở,
muốn tìm ra nguồn gốc và thân phận của tất cả chúng sinh để tìm ra giải
pháp giúp cho con người thoát ly sinh, già, bệnh, chết. Nhờ có lý tưởng
cao cả và lập trường vững chắc đó, thái tử mới thoát ra được lưới ái,
lìa buộc ràng, để ra đi tìm đạo giải thoát. Nếu Ngài không có tâm nguyện
cao cả, lớn lao, để cứu khổ chúng sinh, thì cũng khó mà vượt qua khỏi
chiếc lưới luyến ái vợ đẹp, con xinh.
Con người sống muốn làm được việc gì
lớn lao, quan trọng cần phải có lý tưởng cao cả để phục vụ. Ta phải
biết bỏ tình riêng để làm việc chung. Chính vì vậy, những người làm cách
mạng thường sống độc thân để hoạt động, vì khi sống độc thân, họ có can
đảm nói và làm những điều họ cho là đúng, để đem lại an vui, lợi ích
cho đất nước.
Cuộc sống độc lập đó cho phép họ sống
thực sự là một người có bản lĩnh, dám chấp nhận xả thân, hy sinh để phục
vụ, vì lợi ích đất nước, mà không bị vướng bận bởi sự đam mê luyến ái
vợ chồng, con cái.
Những người ngoài đời muốn làm cách mạng
còn phải xa lìa ái dục như thế, huống hồ là người có chí hướng cao
thượng như thái tử Sĩ Đạt Ta, đã phát tâm vì lợi ích của tất cả chúng
sinh.
Chính vì vậy, ngày hôm nay ta tôn kính
Phật, thờ Phật, lạy Phật suốt đời, suốt kiếp, để bắt chước, học hỏi, tu
tập, cho được bằng Phật mới thôi. Thật ra, ta đi tu hiện giờ đâu có gì
để buông xả, và dính mắc nặng nề như đức Phật ngày xưa.Nhất là các thầy
tu trẻ đâu có gì để ôm giữ, chất chứa trong lòng.Vậy mà thầy tu như bông
xoài, thấy thì dường như quá nhiều, nhưng đến khi thành trái xoài chẳng
còn được mấy trái.
Ở đây, chúng ta đã thấy cũng đồng là
cá, nhưng biết bao con cá khác khi bị dính vào lưới rồi thì chỉ nằm chờ
chết, không khi nào đủ sức để vùng vẫy thoát ra.
Riêng chú cá kia hiên ngang dũng mãnh
nhảy ra khỏi lưới, quả thật là quá tuyệt vời. Như vậy không giống người
tu là gì?Nếu mới sinh ra ai cũng là Thánh hết thì chúng ta đâu cần phải
vào chùa tu làm gì cho mệt và uổng công vô ích.
Thái tử chấp nhận bỏ hết tình riêng
với tuổi đời đang còn hưng phấn mãnh liệt nhất về tình dục, thật ra cũng
đắng cay chua xót lắm chứ, cái mà nhiều người mong muốn được như Ngài
mà không bao giờ có được.
Ngài đã vô lượng kiếp tu tâm từ rộng mở,
muốn tìm ra nguồn gốc và thân phận của tất cả chúng sinh để tìm ra giải
pháp giúp cho con người thoát ly sinh, già, bệnh, chết. Nhờ có lý tưởng
cao cả và lập trường vững chắc đó, thái tử mới thoát ra được lưới ái,
lìa buộc ràng, để ra đi tìm đạo giải thoát. Nếu Ngài không có tâm nguyện
cao cả, lớn lao, để cứu khổ chúng sinh, thì cũng khó mà vượt qua khỏi
chiếc lưới luyến ái vợ đẹp, con xinh.
Con người sống muốn làm được việc gì
lớn lao, quan trọng cần phải có lý tưởng cao cả để phục vụ. Ta phải
biết bỏ tình riêng để làm việc chung. Chính vì vậy, những người làm cách
mạng thường sống độc thân để hoạt động, vì khi sống độc thân, họ có can
đảm nói và làm những điều họ cho là đúng, để đem lại an vui, lợi ích
cho đất nước.
Cuộc sống độc lập đó cho phép họ sống
thực sự là một người có bản lĩnh, dám chấp nhận xả thân, hy sinh để phục
vụ, vì lợi ích đất nước, mà không bị vướng bận bởi sự đam mê luyến ái
vợ chồng, con cái.
Những người ngoài đời muốn làm cách mạng
còn phải xa lìa ái dục như thế, huống hồ là người có chí hướng cao
thượng như thái tử Sĩ Đạt Ta, đã phát tâm vì lợi ích của tất cả chúng
sinh.
Dưới cội Bồ Đề với đủ thứ loại ma uy
hiếp, khủng bố tinh thần, nhưng thái tử vẫn bất động trước những hình
thù quỷ quái nhất, cùng những lời hăm dọa khủng khiếp nhất.Ngay đến
tuyệt chiêu cuối cùng của chúa ma là hóa hiện ra hình ảnh của các cung
phi mỹ nữ và công chúa Da Du Đà La thật xinh đẹp đến trước mặt thái tử.
Một trang tuyệt sắc giai nhân sà vào
lòng chàng ôm khóc nức nở, trông hết sức tội nghiệp và đáng thương làm
sao.Nếu giả sử lúc đó bạn là người đang trong hoàn cảnh như vậy, liệu
bạn sẽ xử trí ra sao? Hay là bạn đành chấp nhận quay gót trở về theo
tiếng gọi con tim, mà vùi dập lý trí..
Nước mắt đàn bà sắc đẹp nghiêng thành,
đổ nước và những lời tỏ tình âu yếm, ngọt ngào thì khó ai mà chịu nổi bỏ
qua. Vậy mà, đức Phật của ta vẫn bình tĩnh, sáng suốt, thấu rõ hết mọi
vấn đề, nên vẫn như như bất động, mặc cho người đẹp khổ sở khóc lóc, van
xin.
Một phàm phu bình thường sao có đủ
can đảm ngoảnh mặt làm ngơ, khi người vợ yêu thương, đầu ấp tay gối thuở
nào, nhất là bây giờ nàng lại xinh đẹp dễ thương hơn xưa rất nhiều, bởi
sự biến hóa tài tình của ma vương.
Giờ đây, nàng đang nằm gọn trong lòng
chàng, kể lễ khóc thương tha thiết, “thiếp năn nỉ, van lạy chàng, hãy về
sống với thiếp và con.Bao năm rồi, thiếp phòng the gối chiếc một mình,
mòn mỏi trông ngóng đợi chờ chàng.
Bao nhiêu vương công, tôn tử con nhà quý
phái đến xin cầu hôn, thiếp đều một mực từ chối hết, vì thiếp hy vọng
chàng sẽ là con người rộng mở trái tim yêu thương, quay về với thiếp và
con. Chàng ơi, con mình nó cứ hỏi thiếp hoài “cha con đâu rồi mẹ?”,
thiếp chỉ nói “cha con bận học đạo hiền Thánh, để giúp dân, cứu nước.
Con yên chí đi, cha con sẽ về trong một ngày gần đây nhất con ạ”.
Thiếp và con lúc nào cũng cần có tình
yêu thương của chàng bên cạnh, để được chàng thương yêu, bảo bọc, chở
che cho những tháng ngày còn lại.
Chàng ơi, thiếp van lạy chàng mà, chàng
hãy quay về với thiếp và con đi, hỡi chàng yêu dấu! Nếu chàng không chấp
nhận đoái hoài đến thiếp thì cũng phải thương nhớ đến đứa con trai của
chàng chứ. Giờ đây thiếp không còn thiết tha để sống nữa vì không có
chàng bên cạnh, thiếp sẽ chết liền tức khắc cho chàng coi”.
Nói xong, nàng liền rút cây trâm
trên đầu ra đưa thẳng vào tim. Lúc bấy giờ, không gian như ngưng đọng,
vạn vật đều im lặng chờ xem thái tử giải quyết ra sao.
“Đi đi, ta không dùng đâu, đồ đãi da hôi thúi”.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, tất cả lũ ma thảy đều biến mất.
Vậy lúc ấy, thái tử đã xử dụng độc chiêu
gì để vượt qua luyến ái tình dục chứ? Ngài chỉ dùng cây cung thiền
định, cùng lưỡi kiếm trí tuệ, để quét sạch mọi ma mị trong tâm, nên ma
quỷ bên ngoài không thể nào xâm nhập nổi.Đó là phương pháp độc nhất vô
nhị, có một không hai trên cõi đời này, để chuyển hóa ham muốn luyến ái
tình dục.
Hình ảnh con cá nhảy khỏi lưới và hình
ảnh thái tử từ bỏ cung vàng, điện ngọc, vợ đẹp, con ngoan nói lên việc
chúng ta quyết tâm dứt khoát xa lìa ái ân khi biết được sự tác hại của
nó. Đức Phật đã ví dụ sự si mê luyến ái, ham muốn khoái lạc ngũ dục,
giống như chiếc lưới ái ân, chiếc lưới dục vọng, một khi ai đã dính vào
lưới này, thì khó bề thoát ra.
Người thật tâm muốn vượt qua lưới ái
buộc ràng, thì trước tiên phải có niềm tin vào Tam bảo, tin vào chính
mình, có chí nguyện thoát ly sinh tử, có thầy lành, bạn tốt và gìn giữ
giới luật oai nghi, cùng với cây cung thiền định và lưỡi kiếm trí tuệ.
Kế đến, họ phải điều phục ngay nơi tâm ý
của mình để thanh lọc nội tâm, dẹp hết tâm ma bên trong thì tâm ma bên
ngoài không thể xâm nhập nổi. Cũng như chú cá kia, khi bị mắc vào lưới
mà nhảy ra khỏi lưới mới thật là hay.
Đúng thế! Đúng thế! Cá ở trong lưới mà
nhảy ra được, mới thật là hay.Vượt cạn lên bờ được mấy ai?Thoát khỏi cạm
bẫy cuộc đời thật là khó vô cùng, nhưng người có ý chí và quyết tâm cao
độ sẽ làm được chuyện này. Tuy nhiên, mọi người đều có tâm Phật sáng
suốt, nên ai cũng có khả năng vượt thoát vòng luyến ái trần tục.