Học về luật của vũ trụ và lực của tự nhiên
01/02/2014 23:18 (GMT+7)


Có lần, khi Vishtaspa, vua của vùng Persia, trở về từ một chiến dịch thắng lợi, ông ấy tới gần chỗ Zarathustra sống. Ông ấy quyết định tới thăm nhà huyền môn này. Nhà vua nói với Zarathustra. "Ta đã tới để ông có thể giải thích cho ta về luật của tự nhiên và vũ trụ. Ta không thể nán lại vì ta đang trên đường về nhà từ một cuộc chiến và những vấn đề quan trọng của quốc gia đang đợi ta ở cung điện."Nhìn nhà vua, Zarathustra mỉm cười và lấy một hạt lúa mì từ đất và trao nó cho nhà vua. "Trong hạt lúa mì nhỏ bé này," ông ấy tuyên bố, "có chứa mọi luật của vũ trụ và lực của tự nhiên."
Nhà vua kinh ngạc bởi câu trả lời này, điều ông ấy đã không hiểu, và khi ông ấy thấy những nụ cười trên mặt của mọi người quanh mình, ông ấy giận dữ và ném hạt lúa mì xuống đất cứ tưởng rằng ông ấy bị chế nhạo. Và với Zarathustra ông ấy nói, "Ta thực ngu xuẩn mà phí thời gian của ta để tới đây gặp ông."
Nhiều năm trôi qua. Nhà vua đã thành công là một kẻ cai trị và chiến binh, và có cuộc sống xa hoa và mãn nguyện, nhưng đến đêm khi ông ấy lên giường, những ý nghĩ kì lạ lại kéo tới trong tâm trí ông ấy và gây chuyện cho ông ấy: "Mình sống trong xa hoa và thừa thãi trong cung điện hoành tráng này, nhưng mình sẽ tận hưởng điều này được bao lâu - thừa thãi này, quyền lực này, của cải này - và cái gì sẽ xảy ra cho mình khi mình chết? Quyền lực và của cải của mình có thể cứu mình khỏi ốm bệnh và chết không? Mọi thứ có bị mất đi cùng với việc chết tới không?"
Không ai trong cung điện có thể trả lời được cho những câu hỏi này, nhưng trong khi đó, danh tiếng của Zarathustra lớn lên. Cho nên gạt sang bên lòng tự hào của mình, ông ấy phái một chiếc xe lớn chở đầy châu báu tới Zarathustra và cùng với nó là lời mời và yêu cầu. "Ta rất tiếc," ông ấy viết, "rằng ta đã không kiên nhẫn và không chín chắn trong tuổi thanh niên, ta đã yêu cầu ông giải thích những vấn đề lớn lao của sự tồn tại trong thời gian vài phút. Ta đã thay đổi và không muốn điều không thể được bây giờ, nhưng ta vẫn quan tâm sâu sắc để biết các luật của vũ trụ và lực của tự nhiên, thậm chí còn nhiều hơn khi ta còn là thanh niên. Tới cung điện của ta đi. Ta cầu xin ông. Hay nếu điều đó là không thể được, thế thì phái tới ta đệ tử giỏi nhất của ông, người có thể dạy được cho ta mọi điều người đó có thể dạy về những câu hỏi này."
Sau một khoảng thời gian, chiếc xe và các sứ giả quay về. Những người này nói với nhà vua rằng họ đã tìm thấy Zarathustra, ông ấy gửi tới nhà vua lời chào mừng, nhưng trả lại châu báu được tặng. Châu báu, Zarathustra đã nói, là vô dụng cho ông ấy vì ông ấy đã đạt tới kho báu tối thượng. Hơn nữa, Zarathustra đã gửi cho nhà vua một món quà được bọc trong chiếc lá và đã yêu cầu các sứ giả nói với nhà vua rằng đây là người thầy, người có thể dạy được cho nhà vua mọi thứ.
Nhà vua mở nó ra và thấy lại cùng hạt lúa mì đó - lại cùng hạt lúa mì mà Zarathustra đã trao cho ông ấy trước đây. Ông ấy nghĩ phải có cái gì đó huyền bí và mầu nhiệm trong nó, cho nên ông ấy để nó vào trong một hộp bằng vàng và giấu nó vào trong các đồ châu báu của mình. Gần như mọi ngày ông ấy đều nhìn vào nó mong đợi phép màu nào đó xảy ra, như biến hạt lúa mì thành cái gì đó hay ai đó sẽ dạy cho ông ấy mọi điều ông ấy ước ao được biết.
Nhiều tháng trôi qua, và thế rồi nhiều năm, nhưng chẳng cái gì xảy ra. Cuối cùng nhà vua mất kiên nhẫn và nói. "Dường như là Zarathustra đã lừa ta lần nữa. Hoặc là ông ấy đang chế nhạo ra hoặc nếu không thì ông ấy không biết câu trả lời cho câu hỏi của ta, nhưng ta sẽ chỉ cho ông ấy rằng ta có thể tìm ra câu trả lời mà không có sự giúp đỡ của ông ấy." Thế là nhà vua phái một xe đi tới một nhà huyền môn lớn người Ấn Độ, Tshengrengacha, người mà đệ tử từ khắp nơi trên thế giới kéo tới, và cùng với chiếc xe tới, có cả những sứ giả và cùng đồ châu báu mà lần trước ông ấy đã gửi cho Zarathustra.
Sau nhiều tháng, các sứ giả trở về từ Ấn Độ cùng triết gia này, nhưng triết gia nói với ông ấy, "Tôi lấy làm vinh dự được là thầy của ngài nhưng tôi phải nói thẳng với ngài là tôi tới nước ngài chủ yếu là để tôi có thể gặp được Zarathustra vĩ đại."
Thế rồi nhà vua đem chiếc hộp vàng có chứa hạt lúa mì ra và trả lời, "Ta đã đề nghị Zarathustra dạy ta. Xem đây, đây là điều ông ấy đã gửi cho ta. Đây là thầy giáo sẽ dạy cho ta Luật của vũ trụ và lực của tự nhiên. Điều này chẳng nực cười hay sao?"
Triết gia này nhìn vào hạt lúa mì, và im lặng trùm lên cung điện trong khi ông ấy thiền. Một lúc lâu ông ấy nói, "Tôi không hối tiếc về việc đi lại ròng rã nhiều tháng trời, vì bây giờ tôi biết rằng Zarathustra thực sự là một thầy vĩ đại mà tôi từ lâu đã tin ông ấy là vậy. Hạt lúa mì tí hon này thực sự có thể dạy cho chúng ta về các luật của vũ trụ và lực của tự nhiên, vì nó chứa trong bản thân nó những điều đó ngay bây giờ. Ngài phải đừng để hạt lúa mì trong cái hộp bằng vàng này. Ngài đang bỏ lỡ toàn thể vấn đề.
"Nếu ngài trồng hạt lúa mì nhỏ bé này trong đất, nơi nó thuộc vào, trong tiếp xúc với đất, mưa, không khí, ánh mặt trời, và ánh trăng và sao, thế thì giống như vũ trụ trong bản thân nó, nó sẽ bắt đầu mọc ra ngày càng lớn hơn. Tương tự như vậy, nếu ngài trưởng thành trong tri thức và hiểu biết, ngài phải rời bỏ cuộc sống giả tạo của mình và đi tới nơi ngài sẽ ở gần với tất cả các lực của tự nhiên và của vũ trụ, với tổng của mọi thứ. Cũng như cội nguồn không cạn của năng lượng vẫn tuôn chảy hướng tới hạt lúa mì được trồng trong đất, vô số cội nguồn tri thức sẽ mở ra và tuôn chảy tới ngài cho tới khi ngài trở thành một với tự nhiên và vũ trụ hữu cơ. Nếu ngài quan sát sự trưởng thành của hạt lúa mì này, ngài sẽ thấy rằng có quyền năng huyền bí và không thể huỷ diệt nổi trong nó - quyền năng của cuộc sống. Hạt lúa mì biến mất, và trong biến mất đó có thắng lợi vượt trên cái chết."
"Mọi điều ông nói đều đúng," nhà vua trả lời, "vậy mà đến cuối cây sẽ khô héo và chết và sẽ bị tan biến vào trong đất."
"Nhưng không thế đâu," triết gia nói, "chừng nào nó còn chưa làm xong một hành động sáng tạo và đã biến bản thân nó thành hàng trăm hạt lúa mì, mỗi hạt đều giống hạt thứ nhất. Hạt lúa mì tí hon này biến mất khi nó trưởng thành cây, và ngài nữa, khi ngài trưởng thành, phải biến bản thân ngài thành cái gì đó và ai đó khác. Cuộc sống bao giờ cũng tạo ra nhiều cuộc sống hơn, chân lí tạo ra nhiều chân lí dư thừa hơn, hạt mầm tạo ra nhiều hạt mầm dư thừa hơn. Hành động duy nhất người ta biết là nghệ thuật về cách chết. Thế thì người ta được tái sinh, Tôi đề nghị rằng chúng ta cùng đi tới đích thân Zarathustra để ông ấy có thể dạy cho chúng ta nhiều hơn về những điều này."
Trong vài ngày, họ đi tới khu vườn của Zarathustra. Cuốn sách duy nhất của ông ấy là cuốn sách lớn của tự nhiên, và ông ấy dạy cho các đệ tử đọc trong nó. Hai vị khách học được chân lí vĩ đại khác trong khu vườn của Zarathustra rằng cuộc sống và công việc, giải trí và học tập, là một và cùng một thứ: rằng cách đúng để sống là cuộc sống đơn giản, tự nhiên - cuộc sống sáng tạo trong đó trưởng thành cá nhân là sự năng động toàn bộ, đơn giản. Họ dành ra một năm ở trong vườn này, học việc đọc các luật của sự tồn tại và của cuộc sống từ cuốn sách bao la của tự nhiên. Đến cuối thời gian đó, nhà vua trở về thành phố của mình và đề nghị Zarathustra thảo ra một cách hệ thống điều tinh hoa của giáo huấn lớn lao của ông ấy. Zarathustra làm như vậy, và kết quả là cuốn sách vĩ đại về Zend-Avesta, cuốn sách vĩ đại của người Parsis.
Câu chuyện dài này là toàn thể câu chuyện về cách con người trở thành Thượng đế, cách mà bạn ẩn kín bên trong bản thân mình có thể trở nên được làm lộ ra.


Trích từ "Yoga: Alpha và Omega - Tập 7"
Nguồn: oshovietnam.net

Các tin đã đăng: