Thật ra, cuộc đời sanh tử chỉ
như một ngày đêm. Khái niệm luân hồi trong ba thời (quá khứ, hiện tại, vị lai)
giống như hôm nay và ngày trước. Ví như trong cuộc sống hằng ngày, lúc mời
khách đến nhà dự tiệc, thì phải chuẩn bị đặt để thức ăn nước uống cho trang trọng
đầy đủ. Nếu có thiếu sót món chi tức là lo lắng không chu đáo. Đó là lẽ tất
nhiên.
Cuộc nhân sanh, những việc thọ mạng
dài ngắn (chánh báo), gia sản tài vật (y báo), sự nghiệp công danh, cùng phú
quý bần tiện đều tuỳ thuộc vào nghiệp nhân đã trồng trong tiền kiếp. Những sự
thọ dụng trong đời nay đều không phải từ bên ngoài mang đến, mà hoàn toàn là do
tự làm tự hưởng. Vì vậy cổ nhân đã có câu: “Muốn biết nghiệp nhân đời tiền kiếp,
hãy nhìn báo ứng đang thọ. Muốn biết quả báo đời vị lai, hãy xem đang làm những
gì”. Đa số người đời ỷ vào tài năng học thức để đạt công danh phú quý, nhưng chẳng
hề biết rằng việc này khó xảy ra, vì chủ yếu chính là do nhân lành đã tự trồng
trong tiền kiếp kết hợp với khả năng tài trí trong hiện tại mới tạo dựng được.
Do đó, nếu vui mừng hớn hở khi được công danh phú quý thì rất sai lầm. Lại nữa,
lúc bị người khác phá mất công danh phú quý, liền khởi tâm oán hận, mà chẳng biết
rằng phần phước mình chỉ có thế thôi. Phần phước báo bị người khác phá mất thật
ra chẳng phải là của mình mà chính vì thiếu nợ người đó nên phải trả. Vì vậy,
đau khổ ưu sầu, oán trời trách đất, thậm chí kết thành cừu oán không thể xả bỏ,
thì cũng là sai lầm. Do đó, phải nên biết rằng pháp “An Mạng” của Khổng Tử tức
là thuyết nhân quả của Phật giáo. Nếu hiểu được lý “An Mạng” thì sẽ chấp nhận rằng
sang hèn được mất đều tuỳ thuộc vào nhân xưa, vốn tự làm tự thọ. Nghèo cùng hay
hiển đạt, mạng ngắn hoặc dài, đều do nhân đời tiền kiếp chủ định. Thật vậy, nếu
hiểu rõ và tin tưởng quy luật nhân quả, thì sẽ chấp nhận rằng tất cả sự thọ dụng
trong hiện tại đều phát xuất từ những nghiệp nhân đã trồng vào đời tiền kiếp,
chớ chẳng phải do người khác đem đến, hay nhờ tài trí mới đạt được. Dẫu có đạt
được bằng tài trí, thì đó chẳng qua là phần phước của mình. Thế nên, sao lại khổ
sở đắm chấp, lao tâm nhọc sức, lo lắng ưu sầu những việc được mất, thậm chí vọng
tích bao oán thù! Nếu là người thông minh sáng suốt, thì phải thâm tín nhân quả
báo ứng, mà không chấp trước vào những việc đắc thất trong hiện tại, chỉ nên
căn cứ theo điều kiện hiện hữu, để trồng nhân lành vào ruộng phước cho tương
lai. Ví như người nông dân, phải biết chọn đất phì nhiêu để gieo trồng giống tốt,
rồi siêng năng cấy cày, thì nhất định sẽ thu hoạch được đầy ắp lúa mạ trong mùa
thu. Đây là việc hiển nhiên. Có khác biệt chăng trong sự thu hoạch là do việc bỏ
phân bón ít nhiều.
Đức Phật đã dạy: “Cúng dường Phật,
Pháp, Tăng thì gọi là gieo nhân lành vào ruộng phước thù thắng. Hiếu thảo với
cha mẹ thì gọi là gieo nhân lành vào ruộng phước cung kính. Cứu giúp những kẻ
nghèo cùng khốn khổ thì gọi là gieo nhân lành vào ruộng phước tâm thức”. Tôi hy
vọng quý vị sẽ không ưu sầu vế những sự được thua còn mất trong quá khứ, mà chỉ
lo gieo nhân lành vào ruộng phước cho tương lai. Nếu quý vị giảm bớt tiêu xài
vào những việc phung phí hay vô ích cùng biết tiết chế chi tiêu trong việc ăn mặc,
rồi dùng những phần được tiết kiệm trồng trong ba loại ruộng phước ở trên, thì
không những đời vị lai được tăng phước đức trang nghiêm mà hiện thế thân an tâm
lạc, và trở thành người có phước lành bậc nhất. Nếu thường gieo giống lành vào
ba loại ruộng phước bên trên, lại còn biết lưu tâm về Phật Pháp như dùng cách
niệm Phật để dẹp trừ tâm vọng tưởng, dùng từ bi để chuyển hoá sân si, dùng nhu
hoà để cảm hoá cường bạo, dùng khiêm tốn để chiết phục ngã mạn, thì đó là hạnh
của bậc Bồ-tát phát đại tâm. Nếu có tín tâm chân thật, thì xứng đáng được gọi
là đại trượng phu dũng mãnh tối thắng!./.
(Trích: ĐƯỜNG MÂY TRONG
CÕI MỘNG
THÍCH HẰNG ĐẠT &
NGUYÊN PHONG Phóng tác)