Không có gì đặc biệt.
Người ta thường hỏi dọ tôi
về sự hành
trì riêng của tôi: Tôi chuẩn bị tâm tư như thế nào khi ngồi thiền? Không
có gì
đặc biệt hết! Tâm tôi để yên chổ hồi nào tới giờ nó ở. Họ hỏi tôi: “Thế
thì
Ngài là một vị A-La-Hán chăng?" (A-La-Hán là một vị tu hành đã đạt đến
mức
độ cao của sự tiến bộ về tâm linh). Tôi có biết đâu? Tôi như cây cổ thụ
đầy lá,
hoa và trái. Chim chóc tới ăn và làm tổ trong cây đó. Nhưng cây cổ thụ
đó không
hiểu biết về thân phận nó. Nó cứ sống tự nhiên vậy thôi, nó sao nó vậy.
Bên trong bạn không có gì
cả.
Năm thứ ba tôi làm tỳ kheo, tôi có sự nghi ngờ về
bản chất
của Ðịnh và Trí Tuệ. Quá muốn kinh nghiệm trạng thái Ðịnh, tôi không
ngừng cố
gắng hành trì. Khi ngồi tham thiền, tôi cố gắng hình dung ra tiến trình
đó, và
do đó tâm tôi bị chia tách một cách đặc biệt.
Khi tôi không làm gì đặc
biệt hết và
không tham thiền thì tôi tốt, không có làm sao. Nhưng khi nào tôi quyết
tâm tập
trung tư tưởng thì tâm tôi trở nên cực kỳ bấn loạn.
Tôi tự hỏi: “Chuyện gì
vậy? Tại sao nó
như thế này?". Sau một thời gian tôi nhận ra rằng sự tập trung tâm ý
trong
việc hành thiền cũng giống như hít thở vậy thôi. Nếu bạn nhất định cố
gắng thở
sâu hay cạn, mau hay chậm, việc hít thở trở nên khó khăn. Còn nếu cứ
xuôi thuận
theo nó, không cần ý thức việc hít vào thở ra, việc hít thở trở nên tự
nhiên và
trôi chảy. Tương tự như vậy, mọi cố gắng bắt buộc mình trở nên tĩnh lặng
chỉ là
thể hiện sự bám víu và ham muốn. Làm như vậy chỉ cản trở sự định tâm mà
thôi.
Thời gian trôi qua, tôi
tiếp tục hành
trì với lòng tin tưởng vững chắc và sự hiểu biết càng lúc càng lớn mạnh
hơn
lên. Dần dà tôi bắt đầu thấy diễn tiến tự nhiên của việc hành thiền. Vì
nhận ra
rằng những ước muốn của tôi rõ ràng là một chướng ngại, tôi hành trì một
cách
cởi mở hơn, khảo sát các yếu tố của tâm khi chúng xảy ra. Tôi ngồi và
theo dõi,
ngồi và theo dõi, cứ như vậy hoài.
Một ngày nọ, vào khoảng 11
giờ đêm, sau
khi ngồi thiền xong tôi đi kinh hành. Trong đầu tôi khi đó trống trơn
không có
tư tưởng nào hết. Tôi đang ở tu viện trong rừng mà có thể nghe những
tiếng ồn
ào và tiếng ca hát của cuộc hội hè đình đám đang diễn ra trong làng cách
tu
viện một khoảng xa. Khi cảm thấy mỏi mệt do việc hành thiền, tôi trở về
cốc của
mình. Khi tôi ngồi xuống, tôi nhận thấy tôi không ngồi vô thế kiết già
mau lẹ
như thường lệ. Tâm tôi tự nó muốn tiến vô trạng thái Ðịnh thâm sâu. Tâm
tự nó
như thế đó. Tôi tự nghĩ: “Tại sao như vậy?". Khi tôi ngồi xuống, tôi
thấy
tĩnh lặng hết sức. Tâm tôi vững vàng và tập trung tốt. Không phải là tôi
không
nghe được tiếng ca hát từ trong làng, nhưng tôi có thể làm cho tôi không
nghe
tiếng ca hát đó nếu tôi muốn như vậy.
Ở trạng thái nhất tâm này,
tôi xoay nó
hướng về các âm thanh thì tôi nghe được các âm thanh đó. Khi tôi không
hướng
tâm về các âm thanh thì hoàn toàn yên lặng. Lúc âm thanh tới, tôi quan
sát kẻ
đang chú tâm đến âm thanh, kẻ này hoàn toàn tách biệt với âm thanh. Tôi
quán
tưởng như vậy. Ðây là trạng thái định, phải không? Không phải trạng thái
này
thì còn trạng thái nào khác hơn? Tôi có thể nhìn thấy tâm tôi tách rời
khỏi đối
tượng nó nhìn như cái chén này và ấm nước này vậy. Tâm và âm thanh không
hề
dính liền với nhau. Tôi tiếp tục xét như vậy, rồi tôi hiểu. Tôi nhìn
thấy cái
nối liền chủ thể và khách thể lại với nhau, và khi sự nối liền này bị
phá vỡ,
sự an tịnh thật sự hiển lộ.
Lần đó, tâm tôi không để ý
đến chuyện gì
khác. Nếu tôi muốn ngưng hành thiền, tôi có thể ngưng, như vậy mà không
thấy
khó chịu. Khi một nhà sư ngưng hành thiền, thầy thường tự hỏi: “Ta làm
biếng
chăng? Ta mệt mỏi chăng? Ta bất an chăng?". Không, tâm tôi lúc đó không
làm biếng, không mệt mỏi, cũng không bất an. Tôi chỉ thấy trọn vẹn và
đầy đủ về
mọi mặt.
Khi tôi ngưng hành thiền
để nghỉ ngơi
một lát, chỉ có hành động ngồi là ngưng lại thôi. Tâm tôi vẫn y nguyên
như
trước, không thay đổi. Khi tôi nằm xuống, tâm tôi vẫn tĩnh lặng y như
trước.
Khi đầu tôi chạm lên chiếc gối, tâm tôi xoay vào trong. Tôi không biết
nó xoay
vô trong chổ nào, nhưng nó xoay vô trong như điện được bật lên vậy, và
toàn
thân tôi nổ bùng ồn ào; sự nhận thức thì vô cùng tinh tế. Vượt qua điểm
đó, tâm
bước sâu vô nữa, bên trong không có gì hết, hoàn toàn không có gì hết,
không có
gì vô trong hết, không có gì có thể đạt tới hết. Sự nhận biết ngưng lại
bên
trong một lúc rồi trở ra. Không phải tôi kéo nó ra, không đâu, tôi chỉ
là một
quan sát viên, là người nhận biết mà thôi.
Khi tôi ra khỏi tình trạng
này, tâm tôi
trở lại trạng thái bình thường, và một câu hỏi nảy lên: “Cái đó là cái
gì
vậy?". Câu trả lời xảy đến là: “Những sự việc này, chúng chỉ là như vậy,
như vậy thôi. Không cần phải nghi ngờ chúng nó". Tôi chỉ nói có bấy
nhiêu,
và tâm tôi chấp nhận như vậy.
Sau khi ngưng nghỉ một
lúc, tâm tôi lại
quay bật vô trong. Tôi không quay nó; chính nó tự quay vô trong lấy một
mình.
Khi tâm đi vô trong, nó lại đi tới bờ mé như lần trước. Lần thứ nhì này
thân
thể tôi vỡ thành từng mảnh vụn. Và tâm tôi đi sâu hơn nữa, tĩnh lặng,
cùng tột.
Khi tâm tiến vô và đã lưu lại một thời gian lâu như ý nó muốn, nó lại ra
trở
lại, và tôi trở về trạng thái bình thường. Trong thời gian này, tâm tự
nó hành
động, tôi chẳng hề có ý bắt nó đi vô hay đi ra gì hết. Tôi chỉ nhận biết
và
quan sát những gì xảy ra vậy thôi. Tôi không nghi ngờ. Tôi chỉ tiếp tục
ngồi
thiền và quán tưởng mà thôi.
Lần thứ ba tâm tiến vô,
toàn bộ thế giới
đều tan vỡ: đất đai, cây cỏ, đồi núi, người,... tất cả chỉ là khoảng
trống.
Không một vật gì còn lại hết. Khi tâm thức đã tiến vô và lưu lại một
thời gian
như nó muốn, nó rút ra và trở lại trạng thái bình thường. Tôi không biết
nó trụ
như thế nào, những chuyện đó khó thấy và khó diễn tả. Không có gì có thể
dùng
để so sánh với tình trạng đó được.
Về ba lần kinh nghiệm này,
ai nói được
là chuyện gì đã xảy ra? Ai biết được điều đó? Tôi có thể gọi đó là gì?
Ðiều tôi
nói ở đây chỉ là vấn đề bản thể của tâm. Không cần phải bàn tới việc
phân loại
các tâm hay tâm sở. Bằng lòng tin sâu chặt, tôi tiến vô hành thiền, sẵn
sàng
liều mạng, và khi tôi ra khỏi kinh nghiệm này thì toàn thể thế giới đã
thay đổi
hẳn. Mọi kiến thức và hiểu biết đều đã biến thái. Nếu có người nào trông
thấy
tôi thì chắc người đó nghĩ là tôi đã điên mất rồi. Thật vậy, người nào
không
chánh niệm vững vàng rất dễ trở nên điên khùng, bởi vì nhận thức về thế
giới vũ
trụ hoàn toàn thay đổi hẳn so với trước. Thực ra chỉ có "cái ta" là
thay đổi mà thôi. Tuy vậy, cái ta thay đổi đó vẫn chỉ là một người với
cái ta
trước kia. Thiên hạ nghĩ thế này, tôi nghĩ thế khác. Thiên hạ nói như
thế này,
tôi nói như thế khác. Tôi không còn đồng nhất với bàng dân thiên hạ như
trước
nữa.
Khi tâm tôi đạt tới sức
mạnh tột độ của
nó thì căn bản ở đây là năng lực tinh thần, năng lực của sự tập trung
tâm ý.
Trong trường hợp tôi vừa mô tả, kinh nghiệm đó đạt trên năng lực của
định. Khi
định đạt tới trình độ này, minh sát tự nó diễn tiến trong khi hành giả
không
cần phải cố gắng.
Nếu bạn hành trì như thế
này, bạn sẽ
không phải tìm kiếm ở đâu xa. Bạn thân ơi, bạn còn chần chờ gì nữa mà
không thử
đi?
Có một chiếc thuyền bạn có
thể dùng để
qua bên kia bờ sông. Tại sao bạn chưa chịu bước lên thuyền? Hay là bạn
thích
bùn sình hơn? Tôi có thể chèo chống ra khơi bất cứ lúc nào, nhưng mà tôi
còn ở
đây chờ bạn đó!