Con người là sự kết hợp giữa Thân
Thể và Tinh Thần. Khoa học hiện đại ngày nay chỉ mới nhấn mạnh tầm quan
trọng của Tâm gần đây, nhưng Đức Phật đã cho chúng ta biết vai trò quí
báu vô cùng to lớn của Tâm hơn 2,500 năm qua.
Thật ra trong câu kệ mở đầu của Dhammapada (Kinh Pháp
Cú), Tâm dẫn đầu tất cả các trạng thái của con người, Tâm là trạng thái
tối thượng gây ra tất cả các hành động trạng thái khác của con người.
Danh từ Bhanava thông thường được chuyễn ngữ sang Anh Ngữ là Mediation -
Tiếng Việt là Thiền Định giữ 1 vai trò tối hậu trong việc thực hành
Phật Pháp.
Bhanava có nghiã là tập trung tăng
cường sự phát triễn của trí tuệ, có lẽ Thuật Ngữ “meditation” trong
tiếng Anh chưa diễn tã đầy đủ toàn bộ ý nghiã nguyên thủy của Bhanava
nhưng vì sự tiện lợi và phổ cập của quần chúng, từ “mediation” đã trở
nên quen thuộc với thế giới.
Thiền Định được phân loại làm 2 : Thiền
Chỉ (Samatha) tức là tập trung chú tâm vào 1 đề mục duy nhất trong suốt
thời gian hành thiền, Thiền Quán (Vipassana Bhavana) tức là trạng thái
tâm quan sát mọi việc xung quanh như đúng bản chất thực thể của nó, từ
đó nhận diện đưọc : vô thường, khổ, vô ngã.
Quan trọng hơn nữa, thiền định còn giúp
chúng ta có được trạng thái tĩnh thức của tâm, chúng ta quán sát đưọc
mọi sinh hoạt của thân thể,cảm giác, suy nghĩ và hiện tượng chung quanh.
Mục đích tối thượng của thiền định là
loại bỏ tà kiến, sự suy nghĩ lung tung, và các ảo giác, mộng mơ, đòi hỏi
hoặc chán chường mệt mõi của Tâm nhằm thấy được sự thật hiện hữu của
vạn vật chung quanh và đạt được trạng thái an lạc quân bình tuyệt đối
cho tinh thần (Nibbana), mà trong thuật ngữ phật pháp chúng ta gọi là
Nìết Bàn. Tuy nhiên những thành quả mà chúng ta gặt hái được trong thiền
định còn phụ thuộc rất nhiều yếu tố chung quanh và không phải 1 sớm 1
chiều mà chúng ta có thể đạt được.
Thông thường 1 thiền sinh mới nhập học
không dễ gì có được 4 trạng thái Từ Bi Hỹ Xã và sự cân bằng tinh thần
trong một thời gian ngắn. Thông thường, chúng ta thường quan niệm thiền
định chỉ được thực tập trong 1 khoãng thời gian cố định nào đó trong
ngày, chẵng hạn vào sáng sớm hoặc tối trước khi đi ngủ và sau đó thì trở
lại với đời sống thường nhật. Điều này hoàn toàn không đúng với định
nghĩa của danh từ “Bhanava”,
chúng ta phải tĩnh thức và chánh niệm
nhận diện mọi việc xảy ra thường nhật trong mọi tư thế đi, đúng, nằm,
ngồi, suy nghĩ, hành động, lời nói.
Trong sự liên hệ giữa thiền định và đời
sống hàng ngày, chúng ta luôn luôn tĩnh thức tập trung vào mọi sự thay
đổi của tinh thần và thân thể 1 cách chánh niệm. Chẵng hạn, chúng ta cần
phải quán sát và tập trung mọi việc xung quanh như: Lái xe, Làm Việc,
Giải Trí, 1 cách cụ thể hơn mọi hành động cữ chĩ lời nói của chúng ta
đều phải đặt trong trạng thái thiền định.
Khi 1 người nhận diện được sự hiện hữu
như thật của mọi hiện tượng chung quanh, Đức Phật khuyên chúng ta nên
sống thực tế với hiện tại, tương lai chưa ai biết được, quá khứ đã trôi
qua, tuy nhiên chúng ta cần phải có thời khoá biễu cũng như kế hoạch cho
tương lai,dù sao đi nữa chân chúng ta,cũng còn chạm mặt đất và còn tồn
tại trong thế giới này.
Thiền định cần phải thực tập 1 cách
đúng đắn thích hợp với môi trường, sức khoẻ và thực hành hơi thở. Hơi
thở theo đuổi suốt cuộc đời con người, hơi thở ngưng đồng nghĩa với sự
chết. Thiền định không nên thực hành trong lúc chúng ta quá sung sướng
hoặc qua buồn chán, vì lúc này trạng thái tâm thần không ổn định, hơi
thở sẽ quá ngắn hoặc quá dài, đôi khi gián đoạn mệt nhọc, điểm này rất
quan trọng trong suốt thời gian thực tập sự quán sát thân thể và hiện
tượng của vạn vật chung quanh trong đời sống hàng ngày.
Thiền sư nổi tiếng, Henepola Gunaratana
Nayaka Thera, trụ trì trung tâm thiền định phật giáo nguyên thủy và
Thiền Viện Forest tại miền tây của tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ, có 1 lời
khuyên rằng chúng ta nên thực tập hơi thở cho mỗi một phút hàng ngày.
Điền này sẽ làm tinh thần chúng ta thoải mái và bình tĩnh trong đời sống
thường nhật.
Khi thực tập thiền định, nhiều thiền sư
khuyên các thiền sinh nên quán niệm trong đầu “thở ra” và “ thở vào” để
quán sát lộ trình của hơi thở, từ đó dễ dàng chuyễn từ thiền chĩ sang
thiền quán tương đối dễ dàng hơn.
Một tâm trí thoải mái, chánh niệm, an
lạc sẽ dễ dàng giải quyết mọi sự việc hàng ngày một cách thông thái
chính xác và hiệu quả hơn.
Thất Bại và Thành Công là những kinh
nghiệm quý báu để chúng ta thực tập thiền định trong đời sống và quán
sát sự tĩnh thức của bản thân đối với vấn đề đó.
Thiền Định còn có thể thực tập trong
lúc chúng ta dùng bữa, ẩm thực trong Phật Pháp cần tập trung 1 cách
tuyệt đối từ lúc trước khi ăn, đang ăn và sau khi ăn.
Tóm lại, Thiền Định cần phải thực hành
hàng ngày trong đời sống từ lúc chúng ta thức dậy cho đến lúc đi ngủ.
Nguồn: http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=7,6601,0,0,1,0
Dương Tiêu Lược Dịch (Theo
Rajah
Kuruppu, The Island, June 10, 2008)