Lời của một đại đức: “Nói Phật giáo cao nhất chưa hẳn đúng, mà những gì cao nhất chính là Phật giáo”.
Con người sẽ thực sự lớn khi nâng tầm nhận thức về vũ trụ quan và nhân
sinh quan, trong đó liễu thoát sanh tử là quan trọng nhất. Thế nên nếu
ai gặp được Phật pháp, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời họ. Đầu
xuân năm mới, là sự khởi đầu cho một vòng quay của trái đất, là sự khởi
đầu cho một vòng đời; đối với người Phật tử sẽ không gì quan trọng hơn
việc lên chùa lễ Phật.
Đầu năm, đào mai đua nở, lộc non nhú trên những cành cây tưởng đã khô
mục, đấy là biểu tượng cho sức nhẫn nhục tuyệt vời lấp lánh dưới bầu
trời Phật pháp. Hãy đừng phương hại một con vật dẫu nhỏ nhất, hãy đừng
làm gãy một nhành cây. Hãy chan hòa với sự sống vạn vật. Hãy lắng tâm
nghe sơn hà đại địa và cỏ cây hoa lá cất tiếng chào mừng giữa không gian
tràn đầy ánh sáng.
Tôi vẫn thường dẫn các cháu lên chùa vào những ngày Tết thay vì đến các
điểm vui chơi rầm rộ. Chúng ta bây giờ đã bỏ qua một giai đoạn quan
trọng trong đời người là “Thai giáo”. Thật diệu kỳ biết
bao khi thai nhi ngày đêm được nghe hồng danh đức Phật, được nghe kinh
Địa Tạng để tẩy trừ bớt nghiệp chướng trong đời quá khứ. Một đứa trẻ vừa
lớn lên, được mẹ cha thường dẫn lên chùa sẽ là vốn quý vô ngần. Một đứa
trẻ nếu không được giáo dục trên tinh thần của đạo Nho và cao hơn là
đạo Phật, sẽ khó hoàn thiện mình trong tương lai. Câu “A Di Đà Phật”
một phen vào tai ấy là mầm giống quan trọng nhất trong đời. Hạt giống
ấy sẽ có một ngày tách vỏ hướng về ánh hào quang của Phật như một mầm
xuân mụ mẫn giữa đất trời.
Chùa chính là mái hiên vĩnh cửu che chắn mỗi phận đời trong thăm thẳm
tháng ngày. Đầu năm được gặp Phật lễ Phật, được gặp quý Thầy lại còn
được nghe giảng pháp thì không phước báu nào lớn hơn. Nhiều gia đình ở
ngay bên chùa song Phật pháp vẫn là một “món” gì đó rất xa lạ. Chính là
do phước duyên của họ ở tiền kiếp quá mỏng, hay nói khác đi là do nghiệp
lực che mờ. Con thỏ nếu phải đeo kính râm thì củ cải nào cũng là cà
rốt. Tin hay không tin có thế giới Tây phương Cực lạc đang chào đón bất
cứ ai sanh về, chính là thể hiện người ấy đời trước gieo thiện căn cạn
hay sâu. Nếu niềm tin của chúng ta còn cạn, thì năng đến chùa nghe pháp
nhiều thêm, năng niệm Phật và lạy Phật. Lúc ta lạy Phật mà tâm chỉ xoay
vòng câu “A Di Đà Phật” và đầu không xen tạp niệm, thật khó cách tu nào thù thắng hơn.
Lễ Phật ở chùa (hay lễ Phật tại gia) là nét văn hóa tâm
linh viên mãn. Lạy Phật để xả bỏ cái ngã chất ngất của mình. Lên chùa
không phải để cầu xin. Bởi Phật sẽ không cho chúng ta thứ gì ngoài
phương tiện cứu cánh đệ nhất. Chúng ta cầu xin Phật mà không rốt ráo làm
theo lời Phật dạy cũng chẳng khác tín đồ ngoại đạo. Khi một ai dơ tay
lên cầu xin Phật thì ngài sẽ cười và cầm bàn tay của người đó quay về
phía họ: “Phật là con sao còn cầu Ta”. Chính vậy, trong mỗi người đều có Phật tánh. Trong chúng ta cũng có ma tánh, quỷ tánh và vân vân tánh, tạm gọi là “giặc cỏ”. Chúng ta hãy dùng câu Phật hiệu kết lại thành phiến để phủ lên; lâu ngày loài “giặc cỏ” sẽ què quặt và chết, tâm sẽ hiện ra Phật tánh sáng ngời.
Lạy Phật - Niệm Phật, bởi từ lâu ta cứ tưởng mình thông minh, tài giỏi
lắm; từ lâu cứ tưởng mình hơn người, nắm trọn tri thức nhân loại, mà
thực chất toàn là vọng tưởng. Lạy Phật để thấy mình sao quá u mê. Nay từ
trong lầm lạc được Phật chỉ ra con đường sáng, thật muôn lần đội ơn sâu
dày. Ở Vạn Phật Thánh Thành, ai muốn trở thành đệ tử của Hòa thượng
Tuyên Hóa, thì trước hết phải lễ Phật đủ một vạn lạy, cũng là muốn cho
cái ngã của người đó sụp xuống. Nếu ngã [tâm] vẫn sân hận, vẫn ganh ghét
hơn thua, vẫn gồng mình lên trước những trái khoáy, vẫn chạy theo ta bà
thị phi nhơn ngã thì dẫu tu đến đầu bạc răng long Phật cũng không thể
ban cho ta Vô Lượng Thọ để tự tại phiêu du trong dòng thời gian bất
tuyệt. Và mỗi mùa xuân đến, khác gì ta bước gần hơn cái hố sâu thăm thẳm
mong chi được cứu rỗi.
Mùa xuân, hoa cỏ đua nhau khoe sắc. Con người cũng khoác lên mình những
bộ cánh đẹp nhất, góp phần tô điểm cuộc đời thêm tươi đẹp. Các đại lão
Hòa thượng đã khuyên nhủ: Chúng ta có thể dùng thành quả chân chính dâng
lên chư Phật. Nhưng quý giá nhất vẫn là cúng dường Tam bảo công phu tu
tập của mình. Những khám phá vĩ đại bậc nhất của khoa học đã khiến nhân
loại kinh ngạc. Càng kinh ngạc hơn khi phần lớn trong số đó vô tình
chứng minh lời Phật cách gần ba ngàn năm về trước. Mới hay con người
thật nhỏ bé, và sẽ biến mất nếu không nương mình dưới ánh hào quang của
Phật.
Hãy quên đi năm cũ với bao phiền muộn. Hoặc nếu chúng ta đứng cao nhất
trong loài người thì cũng nên biết một ngày không xa quả địa cầu này sẽ
tàn hoại. Những bước chân đầu tiên của năm hướng về Tam bảo, là ta rút
ngắn thêm con đường hướng về nước Phật. Tiếng chuông chùa vẫy gọi, Tâm
Kinh đang vẫy gọi những ai mở kho tàng tự tánh vốn dung chứa tất cả
những gì có trong vũ trụ. Hướng về Tam bảo chính là nhận diện đúng nhất
giá trị kiếp người giữa hư không tận pháp giới.
Hồ Dụy