Việt Trinh: “Tôi cảm ơn những thị phi”
01/07/2010 01:48 (GMT+7)



Việt Trinh cảm ơn những thị phi trong quá khứ
để cô có được cuộc sống của ngày hôm nay.

- Chào Việt Trinh, thông tin chị quay trở lại với nghệ thuật đã nhận được sự quan tâm rất lớn từ độc giả. Chị có thể bật mí một chút về dự án điện ảnh mà chị đang thực hiện hay không?

Tôi ấp ủ đề tài này đã lâu rồi nhưng chưa có thời gian để làm, bộ phim nói về về đời và đạo. Sau khi xem xong người xem có thể nghiệm được điều gì đó về cuộc sống. Bộ phim nói về rất nhiều chủ đề sát thực trong cuộc sống mà tôi lấy cảm hứng từ những chuyến hành trình từ thiện của mình và họ đều rất còn sống. Ví dụ như một tay giang hồ chuyên đâm thuê chém mướn, từng giết người nhưng đã hoàn lương và trở thành một người chuyên đẽo tượng phật bằng gỗ. Và anh ta đang trong quá trình hoàn thành hai bức tượng phật bằng gỗ lớn nhất Việt Nam hiện nay. Dự án phim này tôi đề cao sự quay trở lại của những số phận lầm lỡ…

- Điều gì thôi thúc chị thực hiện dự án này?

Trong những chuyến hành trình từ thiện của mình, tôi đã chứng kiến rất nhiều mảnh đời ngang trái. Ví dụ như tôi đã gặp rất nhiều người nghiện ma túy, dư luận thường cho rằng những người nghiện ma túy là những người ăn chơi, phá phách mới vậy. Tuy nhiên, qua quá trình tìm hiểu, tôi thấy có nhiều người vì những lý do khác nhau mới dính vào tệ nạn đáng sợ đó. Tôi muốn có những cái nhìn đa chiều hơn về những con người đó.

Tôi thường kết hợp với chùa để mời sư thầy đến giảng về sự luân hồi, nhân quả, tôi cũng từng chứng kiến những giọt nước mắt của họ khi nghe sư thầy giảng phật pháp. Họ đã cảm được, hiểu được, giác ngộ được nên họ đã khóc. Nếu bạn đi cứu trợ đơn thuần có thể giúp đỡ được họ bớt nghèo đói, nhưng đây chúng tôi còn muốn giải thoát và giúp họ thoải mái về tâm hồn, điều đó cũng rất quan trọng trong cuộc sống của mỗi người.

Gần đây, tôi còn theo dõi thấy những thông tin về những đứa trẻ bị lạm dụng, ngược đãi, đánh đập tàn tệ. Trước đây khi chứng kiến những mảnh đời bất hạnh đó tôi phẫn nộ và thương cảm theo một cách khác. Nhưng giờ đã có em bé rồi, tôi hiểu và thương các bé hơn rất nhiều. Do đó tôi muốn làm một điều gì đó…

- Chị nói rất nhiều về “nghiệp duyên” của đời người, vậy “nghiệp” của Việt Trinh là gì?

Không ai biết trước “nghiệp” của bản thân mình, hôm nay có thể bạn rất hạnh phúc nhưng ai biết trước ngày mai mình sẽ ra sao? Nghiệp của mỗi người là nhân của những gì mình đã làm trước kia. Ngày trước tôi có tật là hễ thấy ai có chuyện gì tôi cũng tham gia, cũng chê cường người ta. Nhưng giờ bây giờ tôi nghiệm ra rằng không nên chê cười hay tham gia vào chuyện của người khác bởi đó là “nghiệp duyên” của mỗi người và họ phải nhận. Mình chê cười người ta nhưng liệu mai này biết đâu mình còn gặp nạn lớn hơn người ta thì sao?

Bây giờ tôi học được cách để đón nhận những lời thị phi mà không oán hờn, không tức giận nữa. Bởi tôi nghĩ biết đâu đó cũng là nhân quả của những gì mình đã làm từ kiếp trước. Tôi không hề nghĩ đó là một sự mê tín. Những lời dạy của Phật luôn khiến người ta có thể tìm tới được bản ngã của mình.

- Tôi còn nhớ khi chị đột ngột biến mất khỏi làng giải trí ba năm trước, rất nhiều khán giả bị sốc. Và khi chị quay trở lại với nghệ thuật, chị nhận được rất nhiều lời chào đón của khán giả. Rất nhiều người tò mò về quyết định “ở ẩn” của chị?

Đó là một niềm hạnh phúc lớn, tôi hạnh phúc vì được khán giả quan tâm dù là về những thông tin thị phi hay từ khía cạnh tốt. Tôi rất biết ơn khán giả đã luôn ở bên và ủng hộ mình. Khi nhận được những lời phản hồi ủng hộ sự quay lại của tôi, tôi coi đó là một trong những động lực lớn để tôi quay lại.

Trong ba năm qua, tôi đã làm được một việc mà tôi cho là thành công lớn nhất của đời mình đó là có em bé. Tôi muốn giữ cho bé một cuộc sống tốt nhất vì tôi biết hai năm đầu đời bé cần mẹ hơn bao giờ hết. Tôi hạnh phúc vì được tự tay chăm sóc con mình, tự cho bé bú sữa mẹ, làm bột cho bé ăn…

- Tôi thì nghĩ ba năm đó không chỉ dành thời gian sinh em bé, chắc hẳn chị còn suy ngẫm được rất nhiều về sự đời, về triết lý phật pháp về sự nhân quả???

Thật ra nếu phải dừng lại rồi mới suy ngẫm thì chậm mất, tôi nghĩ mỗi người cần phải ttự sửa đổi mình mỗi ngày. Vậy nên mình vừa phải sống, vừa phải suy ngẫm và tự sửa đổi bản thân mình. Trong thời gian tôi có em bé thì đúng là tôi cũng học tập và suy ngẫm nhiều hơn về phật pháp. Dù hiện tại cuộc sống của tôi không dư giả như trước về vật chất nhưng về tinh thần, tôi thấy mình hạnh phúc. Ba năm đó tôi không hề dừng lại mà tôi phát triển bản thân theo một hướng khác. Tôi đã có một cuộc sống an nhàn hơn, chiêm nghiệm bản thân và có một hướng đi hoàn toàn mới.


- Trước đây đã có lúc chị nghĩ tới “những quyết định khủng khiếp”, nhưng rồi điều gì đã kéo chị quay lại với cuộc sống này?

Thời gian gần đây bạn cũng thấy có rất nhiều thông tin về các vụ tự tử của những ngôi sao Hàn Quốc vì không chịu được áp lực của sự thị phi. Không những chỉ ở Hàn Quốc mà ở Việt Nam cũng đã có những trường hợp như vậy. Riêng tôi cũng từng bị sốc vì những lời thị phi, thậm chí tôi từng không dám bước ra đường 4,5 tháng liền. Có những lúc, tôi vừa đi ngang qua một bàn ăn là người ta đã nói xấu sau lưng mình rồi dù người ta chưa từng gặp tôi lần nào.

Lúc đó tôi chưa đến với Phật pháp, tôi chỉ biết trông chờ vào luật pháp, tôi nghĩ rằng những gì mình làm các cơ quan chức năng sẽ biết đúng sai. Tôi cũng không thể nói được vì nói ra chắc gì đã có ai tin? Vậy nên tôi nuốt hết vào lòng mình. Rồi một ngày tôi vào chùa, gặp một vị ni cô, người dạy tôi rằng nếu tôi buông xuôi, tôi tự tử thì cũng chẳng ai hiểu và thông cảm cho tôi được cả. Chỉ là xôn xao vài ngày trên báo chí rồi thôi, nhưng cái “nghiệp” tôi mang thì chẳng thể nào xóa đi được. Từ đó tôi hiểu ra và nỗ lực nhiều hơn với cuộc sống của bản thân mình.

- Có câu nói rằng “Những gì không khiến mình gục ngã sẽ giúp mình mạnh mẽ hơn”. Tôi thấy câu này rất hợp với chị.

Tôi thấy đây là một câu nói rất hay, tuy nhiên với trường hợp của tôi là nhờ đạo phật giải thoát và soi đường cho tôi. Nói ra bây giờ không biết có ai tin không nhưng tôi rất biết ơn những lời thị phi, những ai đã từng chửi thẳng vào mặt tôi ngày trước dù tôi không biết đó là ai. Tôi cảm ơn họ vì chính nhờ những đau khổ ngày đó mới có một Việt Trinh ngày hôm nay, không nhờ có họ tôi đã không được khai sáng như bây giờ, không có được một cuộc sống an nhàn hơn ngày hôm nay. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy, đúng là ngày đó tôi sốc, tôi muốn chết thật nhưng giờ tôi đã có một cuộc sống tinh thần thoải mái và mạnh mẽ hơn.

- Trong quãng thời gian khủng hoảng nhất của cuộc đời mình, ai đã đứng bên cạnh và an ủi chị?

Tôi may mắn có nhiều người bạn tốt, vào thời điểm 2001 những người bạn như anh Cung Bắc, chị Châu Thổ, Cát Phượng, Quyền Linh, Nguyên Vũ… đã luôn ở bên cạnh và động viên tôi đứng lên. Tôi sợ ảnh hưởng đến bạn bè mình nên tôi thường không nghe máy của họ, nhưng tôi luôn biết ơn những tình cảm họ dành cho mình.

- Vậy còn quãng thời gian ba năm gần đây?

Ba năm nay tôi dành hết cho gia đình, còn bạn bè tôi cắt hết liên lạc để không ảnh hưởng tới họ. Tôi dành hết thời gian cho bé Thiện Nhân, để chiêm nghiệm phật pháp, để sửa đổi bản thân mình.

- Tôi vẫn chưa thấy chị nó về ba của bé Thiện Nhân?

Tôi không muốn nói gì về vấn đề này, chỉ có thể nói rằng tôi là một bà mẹ đơn thân mà thôi.

- Vậy còn bé Thiện Nhân, qua những gì chị vừa tâm sự, tôi thấy tất cả nỗ lực bây giờ của chị đều là vì bé Thiện Nhân cả?

Bé là nguồn động lực và những gì tôi làm bây giờ đúng là đều vì bé hết. Tôi không muốn cuộc sống của mình làm ảnh hưởng đến bé. Đó cũng là một trong những nguyên nhân lớn khiến tôi thay đổi như ngày nay.

Tôi hoàn toàn không hề muốn bé đi theo nghệ thuật, tôi muốn bé đi theo con đường học vấn, làm luật sư, bác sĩ… Tôi không cần bé trở thành “đại gia” để báo hiếu cho mẹ. Chỉ cần bé nghĩ tới những mảnh đời bất hạnh, chỉ cần bé sống tốt với mọi người là tôi hạnh phúc lắm rồi. Tôi mong muốn đến thời điểm bé 4,5 tuổi gì đó, tôi sẽ dẫn bé đi theo mẹ trong những hành trình từ thiện. Tôi từng tưởng tượng đến cảnh bé sẽ tặng quà cho một ai đó có cuộc sống nghèo khổ hơn mình, chắc lúc đó tôi hạnh phúc lắm.

- Sao chị lại không muốn bé đi theo con đường nghệ thuật? Phải chăng với những gì chị đã trải qua, chị đã cảm thấy sợ con đường đó?

Tôi đã sống quá lâu trên con đường nghệ thuật nên tôi hiểu rất rõ sự khắc nghiệt của nó. Tôi rất muốn con tôi làm một công việc tốt, tuy nhiên đó là ước mơ của tôi thôi chứ bé có nghiệp duyên của riêng bé chứ. Tương lai sẽ tự làm công việc của nó và bé sẽ tự quyết định cuộc sống của mình.

- Trở lại sau một thời gian dài, chị có muốn nói vài điều với độc giả không?

Tôi rất vui và biết ơn khi luôn được đón nhận và nhận được sự quan tâm từ khán giả. Tôi muốn mình có thể có những sản phẩm điện ảnh tốt để cống hiến cho khán giả. Mỗi khi thắp nhang, tôi luôn cầu mong cho chúng sinh được bình an…

Cảm ơn diễn viên Việt Trinh rất nhiều về buổi nói chuyện này!

Theo Phan Anh - Quốc Huy (DT)

Các tin đã đăng: