Cuối cùng, nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng đã đồng ý để chúng tôi
ghi lại thời khắc chị tưởng như gục ngã trước những lời đồn ác tâm. Và
cũng chính nhờ những “linh hồn”- những “người” mà Bích Hằng vẫn trò
chuyện hằng đêm đã giúp chị cân bằng cuộc sống vốn đầy rẫy thị phi !
Mỗi tối, tôi trò chuyện với 4- 5 linh hồn
Nhiều người cứ nghĩ khi đã nổi tiếng thì tôi chỉ chọn
hồ sơ của khách VIP mà tìm giúp. Hoặc nghĩ tôi giàu lên nhờ khả năng
tìm mộ nên nhiều người ghen ghét, đặt điều nhiều chuyện như thời
gian vừa qua. Nhân đây tôi cũng xin lỗi nhiều bạn bè thân thiết, bà
con cô bác gần xa có nhờ tôi tìm mộ mà tôi chưa kịp giúp được. Không
phải vì tôi “mải mê với khách VIP”, không phải tôi ưu tiên những mối
quan hệ cần thiết khác mà vì tôi quá bận để giải quyết 7.000 bộ hồ sơ
đang còn tồn đọng trong nhà. Họ là những người nghèo, những người ở
xa nên tôi dành thời gian cho họ nhiều hơn. Đặc biệt có một số “linh
hồn” cương quyết từ chối không hợp tác, không chịu nói chuyện với tôi
nên chưa làm được.
|
Thời gian gần đây, khi nhắc đến chị, mọi người thường nhớ đến
hình ảnh một doanh nhân bất động sản, chứ không phải là một nhà ngoại
cảm tìm mộ như trước đây?
- Mọi người nhìn nhận như vậy bởi lẽ họ thấy tôi đang làm việc cho
một Công ty kinh doanh bất động sản. Nhưng trên thực tế, công việc mà
tôi đang đảm nhiệm tại đây là mảng từ thiện xã hội. Đây cũng chính là
công ty trước đây thường tài trợ giúp Giáo hội Phật giáo Việt Nam và
tôi thực hiện các chương trình hoằng dương Phật pháp, cầu siêu và tìm
mộ liệt sĩ. Năm 2009, công ty muốn mở rộng phương án công tác xã hội
nên mời tôi về phụ trách mảng này.
Ngoài thời gian ở trường đại học, chị còn làm thêm việc công ty,
lại còn chăm sóc gia đình nữa. Như vậy chắc hẳn hết thời gian cho việc
đọc hồ sơ, “trò chuyện với các linh hồn” để tìm mộ như chị vẫn làm?
- Tôi làm việc tại Trường ĐH Kinh doanh và Công nghệ Hà Nội (tên cũ
là trường ĐH Quản trị Kinh doanh Hà Nội) từ năm 1999 đến nay. Để tạo
điều kiện cho tôi làm công tác xã hội, từ thiện, tìm liệt sĩ, nhà
trường giao cho tôi công việc bán thời gian. Trường chính là gia đình
thứ hai, là cái nôi tinh thần của tôi. Ngoài ra, tôi còn là cán bộ bộ
môn cận tâm lý, cộng tác viên nghiên cứu của Trung tâm nghiên cứu tiềm
năng con người thuộc Liên hiệp các Hội Khoa học và Kỹ thuật Việt Nam.
Những công việc này tôi đều hoàn thành. Còn ở công ty, chỉ khi nào có
việc liên quan đến các chương trình từ thiện, hỗ trợ tìm mộ hay các Đại
lễ cầu siêu thì tôi mới dành nhiều thời gian thôi.
Việc tìm mộ tôi vẫn làm như một thói quen. Cứ vào lúc 11h đêm mỗi
ngày, khi xong hết mọi việc nhà, 2 con đi ngủ tôi lại ngồi với các hồ
sơ được gửi đến. Trước khi “trò chuyện” với mọi người, tôi thường đọc
cho họ nghe một vài đoạn Kinh địa tạng hay những đoạn Kinh trong Lễ Vu
Lan báo hiếu. Để làm gì ư? Để giúp những linh hồn này siêu thoát, nhẹ
nhàng hơn trong một thế giới khác. Sau đó tôi lần lượt giở những hồ sơ
lưu giữ ra làm việc. Có hồ sơ ở trong phòng làm việc này đã hơn 10
năm, có những hồ sơ vừa được gửi đến. Mỗi tối tôi cố gắng “giải quyết”
(tức là nói chuyện với các linh hồn- PV) khoảng 5 người. Khi nói chuyện,
tôi phải tỉ mỉ ghi chép hết những thông tin họ kể như về địa danh,
phương hướng, đặc điểm nhận dạng mộ, đường đi, lối lại… Để thông tin
lại cho các gia đình đi tìm kiếm.
Vậy ra không như thiên hạ đồn thổi: Chị hoàn toàn “giải nghệ” trong lĩnh vực tìm mộ?
- Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ “giải nghệ” như người ta nói. Tôi tâm
niệm, khả năng “nói chuyện được với các linh hồn” của mình như là một
trọng trách mà tôi đã được giao phó. Bao gia đình cả người sống và
người đã mất đang cần tôi. Vậy tại sao tôi lại “giải nghệ” cơ chứ? Đúng
là có thời điểm, do quá chán nản, mệt mỏi trước những lời đồn độc địa,
tôi tạm dừng các buổi “nói chuyện” với người của thế giới bên kia.
Nhưng chỉ được 10 ngày, sau đó đầu tôi đau khủng khiếp. Uống thuốc
giảm đau cũng không tác dụng. Thật sự lúc đó tôi còn thấy “rất nhớ” các
liệt sĩ và người âm nữa, tôi chọn giải pháp: Quay trở lại nghiên cứu hồ
sơ được gửi đến. Kỳ lạ, chứng đau đầu tự dưng thuyên giảm. Cũng có thể
chỉ là sự trùng hợp, nhưng nó cho thấy: Số phận tôi dường như đã gắn
bó với công việc này. Một trọng trách kỳ lạ mà không phải ai cũng có
khả năng gánh vác. Công việc này gắn bó với cuộc đời tôi, tuy nhiều khi
rất cực khổ nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì giúp đỡ được nhiều người,
nhiều gia đình, góp phần làm dịu bớt nỗi đau chiến tranh, nỗi đau mất
người thân!
|
Từng bị dư luận dồn đến chân tường
Tôi sắp hoàn thành cuốn sách về “thế giới bên kia”
Chuyện âm- dương hay chuyện có hay không một cuộc sống khác là đề
tài sẽ được bàn trong cuốn sách tôi sắp hoàn thành. Khi đó, người đọc
sẽ tự có câu trả lời! Tôi cũng đang tiến hành viết cuốn “Cảm nhận về
cõi âm sau 20 năm tiếp cận”. Cuốn sách là câu chuyện về những lần
tôi đi thực tế tìm mộ. Tôi thấy cần phải ghi lại, nếu không sẽ quên.
Tôi còn ấp ủ ra mắt cuốn sách “Hành trình 21 năm tìm mộ”. Hy vọng đến
khoảng tháng 2/2012 sẽ hoàn thành. Đây cũng là năm đánh dấu tôi
bước sang tuổi 40
|
Theo báo chí đưa tin, hồi tháng 10/2010 chị đã tuyên bố dừng
nhận hồ sơ tìm mộ. Nhiều người cho rằng, động tác này chính là cách
chị thông báo “giải nghệ” khi có quá nhiều lời“tiên tri”bất thành?
- Đúng là tôi đã tuyên bố dừng nhận hồ sơ, nhưng lý do không phải
như mọi người nói. Tôi chỉ đi tìm mộ chứ không phải nhà tiên tri nên
không bao giờ tiên tri.
Trước đó, có một loạt tin đồn: Bích Hằng tiên đoán cầu Bãi Cháy, cầu
Long Biên, cầu Thăng Long sẽ sập khiến tôi vô cùng bàng hoàng. Nhưng
tôi cũng không lên tiếng đính chính hay nói lại đôi co với các báo về
những thông tin mà bản thân tôi không hề phát ngôn. Tôi đã im lặng và
thoát khỏi những ngày tháng mệt mỏi bằng cách lên đường cùng Công ty,
Bộ đội Biên phòng 2 tỉnh Quảng Bình - Hà Tĩnh, Trường Đại họcY Hà Nội,
Đài truyền hình Việt Nam, đi làm từ thiện ở miền trung. Cùng Tổ đình
Chùa Vĩnh Nghiêm và các bạn bè Phật tử làm lễ cầu siêu cho các chiến
sĩ trận vong và đồng bào tử nạn.
Đến khi thấy tin đồn thất thiệt ngày một lan xa, gây hoang mang
trong nhân dân nên tôi đã đồng ý trả lời phỏng vấn một số cơ quan chức
năng và thông tấn, báo chí: Phủ nhận, phản bác tin đồn để giữ an ninh
tư tưởng trong nhân dân và xã hội. Lần đầu tiên, sau vô số sự cố, tôi
đã trả lời trên báo Thanh Niên, chương trình truyền hình “Vì an ninh Tổ
quốc VTV1”, Truyền hình thông tấn xã Việt Nam... Cũng thời điểm đó,
tại nhà tôi còn tồn đọng hơn 7.000 bộ hồ sơ. Việc tồn đọng hồ sơ cũng
là một lý do lớn để tôi nghĩ đến việc mình phải tạm dừng để giải quyết
cho xong. Và trong một lần phỏng vấn của VTC New tôi tuyên bố dừng nhận
hồ sơ.
Cũng có nhiều ý kiến nhìn nhận rằng, bản thân chị ngày càng mất
đi khả năng “nói chuyện với người cõi âm” nên chị đành phải tuyên bố
dừng nhận hồ sơ?
- (Cười) Thế à? Nếu hết khả năng để được sống như một người bình
thường chẳng phải là đỡ mệt mỏi lắm sao? Nhưng tiếc là khả năng này của
tôi không hề bị suy giảm mà có phần được tăng cường hơn bởi kinh
nghiệm 21 năm qua. Có những việc mà chỉ những người có khả năng như tôi
hay những nhà khoa học nghiên cứu về vấn đề tâm linh mới thấu hiểu.
|
Ảnh trong bài nhân vật cung cấp
|
Tin vào “nhân duyên” âm- dương
Những năm 90 người ta thường thấy khu nhà chị ở Kim Liên những
ngày cuối tuần thường chật nêm người xếp hàng để được vào nhà chị gửi
hồ sơ. Nhưng giờ có vẻ mọi người không còn tín nhiệm hoặc giả chị “mất
thiêng” nên không thấy cảnh này ở nhà chị nữa?
- Đó là cảnh thường ngày diễn ra ở nhà tôi suốt thời gian từ năm 1996
đến năm 2010. Ngày nào cũng có khách đến nhờ, khách gửi hồ sơ. Đông
đến mức, tôi đi làm về nhiều khi không vào nhà được bà con ngồi chật
dưới cầu thang, trong nhà, ngoài ngõ. Ngày đó, tôi tiếp nhận có khi
hàng trăm hồ sơ một ngày nhưng chỉ giải quyết được 20-30 bộ hồ sơ/ 1
ngày. Có khi chẳng kịp ăn tối.
Trước đó, từ năm 1994, tôi công tác tại Binh đoàn 11 và được ở nội
trú trong Binh đoàn. Người ta biết tôi, nên tìm đến nhờ tìm mộ đông
lắm. Lúc đầu, Binh đoàn còn cho tiếp khách, nhưng sau này thấy đông quá
họ đề nghị đóng cửa. Thấy phiền quá, tôi chuyển ra ngoài ở và từ ngày
chuyển ra khu Kim Liên, họ lại đi theo và tiếp tục xếp hàng đông trước
nhà. Đến năm 1997 tôi lấy chồng, cuộc sống gia đình cũng bị xáo trộn
bởi những buổi tiếp nhận hồ sơ như thế. Có khi vừa bầy mâm cơm ra, là
lại có khách. Thời gian này, rất ít khi tôi được ăn cùng gia đình. Tiếp
khách lúc nào cũng hơn 10 giờ đêm, thậm chí 12 giờ đêm mới xong việc.
Cả ngày tôi làm ở cơ quan, trở về nhà lại chẳng được nghỉ ngơi nên rất
mệt mỏi.
Tháng 3/2010 sau chuyến đi Nghệ An và Đắk Lắk tìm mộ về tôi ốm nặng
phải nằm điều trị nhiều ngày ở BV Bạch Mai, khi đó chồng tôi quyết định
phải chuyển nhà, giấu địa chỉ với mọi người. Cảnh xếp hàng trước nhà
không còn nữa. Nhưng rồi hồ sơ vẫn được chuyển đến, họ không xếp hàng
nữa mà nhờ người thân, quen của tôi chuyển hộ. Tức là có trốn, ẩn danh
họ cũng vẫn biết cách để gửi hồ sơ.
Thời gian gần đây, người ta nói chị chỉ lựa chọn hồ sơ khách VIP,
những người có chức có quyền để tìm mộ giúp. Còn với những người dân
bình thường, chị dồn hồ sơ để lại hoặc là không tiếp nhận nữa. Chính
điều này đã khiến khả năng của chị bị suy giảm?
- Đó là một trong những lời cay độc nhưng không đúng sự thật khiến
tôi rất bất bình. Trong chuyện này, nhiều khi muốn tìm giúp người này
hay người khác sớm nhưng “người âm” không hiện lên cho tôi nói gặp thì
làm sao mà tìm được? Có người tôi xin tới mấy chục lần mà vẫn không
“gặp” được. Sau khi nghiên cứu kinh Phật tôi mới hiểu điều này rõ ràng
phụ thuộc vào “nhân duyên” âm- dương. Hồ sơ mà tôi giải quyết nhiều
nhất trong suốt thời gian qua lại chính là do gia đình người dân ở các
tỉnh gửi về.
Hồi tôi còn ở Binh đoàn 11 hay khu Kim Liên- Hà Nội nhiều người biết
tin tôi tìm được mộ, ngày nào cũng có bà, có chị xếp hàng để được vào
nhà tôi gửi hồ sơ. Họ thường là người các tỉnh lên, đi lại rất vất vả
nhưng vẫn quyết tâm, khao khát tìm cho được mộ người thân nên tôi
thường dành nhiều thời gian cho những người này. Còn khách VIP như bạn
nói tôi thấy họ có phương tiện đi lại dễ dàng, thuận tiện, lại là những
người hiểu và thông cảm với công việc của tôi, rất nhẫn nại chờ đợi
nên tôi thường để lại hồ sơ làm sau thành thử có những quan chức, đại
gia, kể cả bạn bè thân nhờ đến 5 - 7 năm rồi mà tôi đã giúp được đâu!
Thú thật nhiều khi tôi rất áy náy và thấy mình có lỗi với những người
này
Các “linh hồn” giúp tìm chìa khóa két
Chị nói giờ mỗi ngày chỉ “nói chuyện” được 3-5 linh hồn, thay vì
trước đây, khi còn nhiều năng lực thì con số này là hơn 20 bộ hồ sơ?
- Vấn đề này không phụ thuộc vào năng lực nhiều hay ít mà phụ thuộc
nhiều vào sức khỏe và thời gian. Trước đây, công việc chưa bận rộn nên
tôi dành nhiều thời gian hơn cho việc xem hồ sơ. Hồi mới đi làm ở Binh
đoàn 11, tôi làm thủ quỹ và đã từng phát nhầm tiền, phải bù tiền vì bị
phân tán bởi những lần “nói chuyện” với các linh hồn trong giờ làm
việc. “Họ” thường đến lúc tôi đang làm việc, nói rằng nhờ thông báo về
địa chỉ này, người kia rằng mộ họ nằm ở chỗ này, chỗ khác. Thế là tôi
lại ghi ghi-chép chép. Có lần, tôi làm mất chìa khóa két. Đến mức thủ
trưởng cơ quan phải gọi Công an vào lập biên bản để phá khóa két và đề
nghị cho tôi thôi việc vì sự thiếu thận trọng. Nhưng ngay lúc đấy, tôi
than thở với các liệt sĩ và rồi chẳng hiểu sao tôi lại tìm được chìa
khóa két để trong… tủ lạnh! Vì vậy sau đó để tránh những phiền phức
trong công việc, tôi đã “xin” các linh hồn không xuất hiện lúc tôi làm
việc. Và tôi đã dành thời gian buổi tối để gặp họ.
Bây giờ với tình hình sức khỏe và công việc trong thời gian ngắn ngủi
từ 11 giờ đêm đến khoảng 2 giờ sáng hàng ngày, tôi cũng chỉ có thể
giải quyết được khoảng 3-5 bộ hồ sơ mà thôi. Như hiện nay, tôi vẫn để ở
bàn làm việc của công ty hai hộp hồ sơ. Khi nào tôi rảnh, hay khi bỗng
dưng “thấy” họ, tôi lại tranh thủ ghi chép những thông tin về địa chỉ
mộ rồi thông báo cho gia đình.
Giờ chị sống ở nhà đẹp hơn, có lái xe riêng thay vì trước kia
sống ở chung cư cũ, đi xe máy. Tức là, chính năng lực khác người này
của chị đã giúp cuộc sống chị có đầy đủ tiện nghi hơn?
- Nếu nói như thế thì thật ác ý với tôi và phụ công chồng tôi quá!
Cuộc sống gia đình tôi cho đến giờ hoàn toàn do chồng tôi lo là chính.
Xe và lái xe là của công ty. Còn với việc tìm mộ, mọi người cũng đến
cảm ơn khi bằng phong bì, khi thì những sản phẩm quê hương như mớ rau,
con gà quê… có Tết cả mấy nhà bạn tôi và nhà tôi ăn gà không hết. Những
chiếc phong bì đó tôi xung vào quỹ từ thiện Tâm vàng, tập trung hết
trong ngăn kéo bàn làm việc. Khi có việc cần đến tiền đi làm từ thiện,
tôi gọi mấy người bạn trong nhóm từ thiện mở ra và nói: “Xin cho
cháu/em được sử dụng số tiền trong này để đi làm chương trình từ thiện
…”, rồi tôi mới bóc phong bì. Nhiều năm đi tìm mộ tôi thấy nhiều gia
đình liệt sĩ hoàn cảnh éo le, nhiều nạn nhân chất độc da cam, thương
bệnh binh ... nghèo khổ mà tôi không đủ tiền giúp đỡ nên từ năm 2002 tôi
cùng một số bạn bè và chủ yếu là thân nhân các gia đình Liệt sĩ đã lập
“Quỹ từ thiện Tâm vàng” để làm từ thiện.
Chồng tôi từng ước vợ mất khả năng ngọai cảm
Mọi chuyện dường như cũng đã lắng xuống. Chị đã dần lấy lại
thăng bằng sau bao sự cố. Liệu chị có cần phải công bố chính thức việc
‘tái xuất giang hồ” với khả năng hiếm có để tiếp tục giúp mọi người?
- Tôi chưa bao giờ tuyên bố “giải nghệ” nên cũng chẳng cần phải tuyên
bố chính thức quay trở lại với việc tìm mộ. Bởi thời gian qua, tôi vẫn
âm thầm nhận hồ sơ và ngày nào cũng xử lý 3-5 bộ vào mỗi đêm. Từ năm
17 tuổi tôi đã gắn bó với khả năng đặc biệt này nên tôi sẽ cố gắng làm
việc với khả năng tốt nhất cho tới khi sức khỏe và khả năng còn cho
phép.
Cũng đã có một thời gian dài gia đình chị có nhiều mâu thuẫn, có
lúc tình cảm vợ chồng căng thẳng, mái ấm có nguy cơ tan vỡ vì chính
khả năng của chị. Có lúc nào đó chị muốn nguyện mất đi khả năng đó để
làm một người bình thường, một người vợ đúng nghĩa của gia đình?
- Đúng là tôi bị chi phối quá nhiều vào khả năng của mình. Nhiều khi ở
nhà yên được vài hôm rồi cứ như bị thúc giục, tôi lại thu xếp hành lý
và lên đường đi tìm mộ. Có tiếng nói ở đâu xa lắm, họ hướng dẫn chỉ bảo
và khuyến khích tôi đi. Những lúc như thế, chồng con, gia đình nhất là
2 con bé bỏng của tôi phải chịu thiệt thòi, hy sinh và chồng tôi-
chính là người chia sẻ với tôi rất nhiều.
Nhưng chồng tôi cũng như bao người đàn ông khác, anh là một người làm
kinh doanh, anh đã quá bận rộn, căng thẳng với thương trường, nên anh
cũng muốn vợ dành nhiều thời gian cho gia đình, con cái. Giai đoạn gia
đình căng thẳng là giai đoạn tôi “nổi tiếng” quá. Nhiều người biết,
nhiều người tìm đến nhờ. Bữa cơm gia đình lúc nào cũng dở dang vì tiếp
khách. Thời gian đó, có dễ đến hàng năm, tôi không được ăn cơm tối cùng
chồng con. Nhiều khi quá mệt mỏi, tôi cũng có những lời nói bực dọc
với cả gia đình và mọi người đang nóng lòng chờ tôi tiếp nhận hồ sơ.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua như thế, tôi lại lao vào công việc như một sự
đam mê định mệnh.
Tôi không nguyện mất đi khả năng này, vì tôi thấy nhiều người cần
giúp quá. Sức lực tôi thì có hạn, nhưng tôi vẫn làm cho đến khi nào họ
cần tôi. Nhưng chồng tôi thì có, anh ấy từng ước: “Anh ước, một sáng
ngủ dậy, bỗng nhiên em nói: Anh ơi em mất khả năng ngoại cảm rồi”. Đó
là một trong hai điều ước của chồng tôi khi đó. Điều còn lại anh ước,
người bố nằm liệt ốm bao năm bỗng nhiên đứng dậy đi được. Nhưng cả hai
điều ước này chẳng điều nào thành hiện thực!
Các con chỉ mong mẹ ở nhà
Chắc chồng chị vẫn ước chị mất khả năng?
- Không hẳn là như vậy. Sau đợt khủng hoảng gia đình đó, tôi đã biết
cách thu xếp cuộc sống khoa học hơn, quan tâm chăm sóc tới gia đình và
hai con nhiều hơn. Chồng tôi cũng hiểu thêm về những áp lực công việc
của vợ và đã chia sẻ, động viên tôi rất nhiều. Giờ tôi đã sắp xếp được
thời gian làm việc ở trường, ở công ty, đi làm từ thiện, tìm mộ và
chăm sóc gia đình tốt hơn rồi!
Hai con trai của chị có bé nào thừa hưởng khả năng kỳ lạ này của mẹ không?
- Cậu em có vẻ có khả năng này. Vì có lần tôi đang nói chuyện với các
linh hồn trên phòng làm việc, nó đẩy cửa bước vào và phụng phịu nói:
“Con không thích các bạn đến nhiều thế này đâu”. Lúc đó là lúc tôi đang
“nói chuyện” với các linh hồn chết trẻ. Tôi toát mồ hôi vì quá bất ngờ
và lo sợ! Thật lòng tôi rất sợ con tôi có khả năng như tôi vì hơn ai
hết tôi hiểu sự vất vả, cực khổ, đôi khi là cả sự đắng cay của người
làm tâm linh và tôi không muốn con tôi phải khổ như tôi. Thằng anh
nhiều lúc còn khóc không cho tôi đi tìm mộ hay cứu trợ đồng bào trong
vùng lũ. Nó bảo, sợ mẹ... trôi theo nước lũ. Cả hai đứa con đều thích
mẹ trong trang phục tóc thả ngang vai, đi giày cao gót và mặc đầm.
Với chúng nó, như thế tức là tôi sẽ ở nhà. Chứ cứ thấy tôi đi giày thể
thao, tóc cột cao, mặc quần bò áo phông tức là mẹ sẽ đi xa chúng đến cả
tuần mất.
Từ tháng 10 năm 2010 tôi bắt đầu tập trung thời gian viết lại những
công việc mà 21 năm qua tôi đã làm. Cũng nhờ vậy mà tôi có nhiều thời
gian hơn bên hai con. Khi gần con hơn tôi mới càng hiểu và thương hai
con đến quặn lòng về những tháng năm tôi đã để các con phải chịu thiệt
thòi, hy sinh quá nhiều cho công việc của Mẹ. Có những đêm con ốm, cháu
ôm chặt tôi nói ‘con ốm mẹ đừng đi xa nữa nhé, con sợ lắm!’. Nhớ lại
thời gian trước đây khi con ốm tôi vẫn đi tìm mộ để con ở nhà với bà
nội tôi đã khóc ròng tới sáng.
Có cảm giác như sau khi chị hoàn thành hết những cuốn sách này là chính thức “rửa dao gác kiếm”?
- Tôi nói rồi, cuộc đời tôi như được giao trách nhiệm trong việc tìm
mộ. Và tôi sẽ còn thực hiện đến khi nào còn đủ sức khỏe. Hiện tôi
không đi được nhiều và xa vì bệnh thoát vị đĩa đệm. Nhưng tôi vẫn tiếp
nhận hồ sơ và hàng đêm vẫn “trò chuyện” với các linh hồn để tìm ra địa
chỉ mộ cho mọi người.
+ Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện !
Theo Vân Khánh - GĐN