Diễn viên Việt Trinh: “Đừng đòi hỏi quá nhiều”
30/06/2010 12:43 (GMT+7)

Thuở trời đất nổi cơn gió bụi.
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên.
Xanh kia thăm thẳm tầng trên.
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này.

Trích Chinh phụ ngâm – Đặng Trần Côn
-----------------

Chị, người đàn bà đẹp, gánh trên vai gần hai mươi năm thị phi, toàn những thị phi có thể khiến kẻ yếu lòng tự sát. Cũng chị, với vài chục vai nữ chính trên màn bạc, bỗng chốc rơi vào cuộc khủng hoảng của phim ảnh, bỗng chốc… mất tích.

Suốt ba năm, không ai tìm thấy chị. Ba năm, chị lặng lẽ rời Sài Gòn, lặng lẽ sửa soạn đời làm mẹ, sinh con trai đầu lòng như sinh ra một niềm tin vào hạnh phúc. Ba năm, chị thành người nông dân ở Bình Dương. Và cũng ba năm, chị chuẩn bị cho một cuộc trở lại, thành đạo diễn Việt Trinh, với bộ phim truyền hình về luật nhân quả, sẽ bắt đầu bấm máy vào tháng 9.


Việt Trinh nói, có con là đời thay đổi hết. Và nó mở ra một cuộc sống khác, sự kỳ diệu của tình mẫu tử sẽ thay đổi gần như trọn vẹn quá khứ. Nó không còn làm chị đau đớn và vật vã những câu chuyện xưa nữa. Và nó cũng làm chị bình tâm hơn nhiều. Sống thanh thản, đó mới là điều khó khăn.

Cậu con trai đã hơn một tuổi, rất giống mẹ, và đã bắt đầu bập bẹ những tiếng nói đầu tiên. “Đây là sự thay đổi lớn nhất trong đời tôi. Nó làm cho tôi biết sống vì người khác hơn, biết yêu thương người khác hơn. Tại vì tôi theo đạo Phật, nên càng về sau tôi càng ngấm sâu triết lý của Phật. Dường như những gian truân trước đây mà tôi gánh, cũng có thể do kiếp trước tôi làm điều gì đó thất đức, không phải với người ta. Nhưng rồi mình đi qua được những giai đoạn khó khăn đó, mình sẽ biết nhìn cuộc sống nhân hậu hơn.

Ngày trước, mình bỏ thừa bỏ mứa trong bữa ăn, giờ thì từng hạt cơm cũng chắt chiu lại, vì thấy bỏ là có tội. Đi trên con đường phẳng, cũng thấy biết ơn người làm đường. Tôi nói tất cả những điều này vì tôi thực sự nghĩ vậy. Tôi không phải là người sách vở”.

Việt Trinh ở thời điểm hiện tại, với niềm vui của một người mẹ, đã dường như quên đi tất cả những phiền muộn: “Tôi có thể nói rằng, mình đang ở thiên đàng. Mọi thứ đều tốt đẹp. Tôi sống ở một nơi yên vắng, không bao giờ nghe tiếng ồn ào, buổi sáng có thể nhìn thấy bầu trời qua kẽ lá, có thể ngồi thiền, ngắm mây trời hoặc chạy tập thể dục quanh nhà. Chứ như trước, 3h sáng xe đã chạy rầm rầm quanh đường, không sao ngủ được. Tôi làm một nông dân chính hiệu đấy. Tôi trồng rau, nhặt cỏ, cảm thấy vui khi nhìn thấy đàn chim sà xuống bắt sâu trong vườn cho mình.

Ba năm, tôi không biết ở thành phố người ta mặc quần áo gì mới, có nhãn hiệu thời trang nào. Tôi chỉ tập trung vào gia đình và con cái. Đến giờ, nói thật, lên thành phố thấy mình ngố đủ thứ. Nhưng như vậy là lựa chọn của tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó chứ không phải khổ sở. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ có những cảm nhận giống như tôi vậy. Không phải ai buồn khổ cũng tìm về với thôn dã. Mà khi mình tìm về nghĩa là mình tìm được trong ấy một nguồn vui. Với tôi, có con, đó là một tài sản lớn vô bờ bên. Và như thế đã là quá đủ”.


Có lẽ, niềm vui làm mẹ đã khiến Việt Trinh trẻ lại. Và niềm hạnh phúc ấy có vẻ cũng làm Việt Trinh lo sợ. Chị tuyệt đối giấu kín, vì “tài sản lớn nên giữ riêng cho mình”. Không ai được chụp hình con trai chị và tuyệt đối không được đăng báo. Và chị nói, hãy nói với con chị thật nhẹ nhàng, vì chị sợ phản ứng của dư luận, sợ mọi người sẽ có những dị nghị không hay. Đã lâu, chị không muốn làm mất lòng ai và chị đang phải cố gắng làm một việc là yêu cả những người không thích mình.

Nhưng chị muốn làm vậy, để được sống thanh thản và có những giấc ngủ say. Và tất nhiên, chuyện về cha của đứa bé lại còn là một bí ẩn, có thể là mãi mãi. Tôi hỏi chị, chị nói mình đang ở thiên đàng, nhưng thiên đàng ấy có thực sự viên mãn không, nếu khuyết đi một chân trong cái kiềng hạnh phúc của một gia đình lý tưởng? Việt Trinh nói, mõi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Và hạnh phúc là cảm giác, mà mỗi người phụ nữ quan niệm khác nhau: “Đừng đòi hỏi quá nhiều” – cô nói.

Việt Trinh là người nổi tiếng và chị sẽ giữ tất cả những điều thầm kín ở trong lòng. Việt Trinh nói, thôi tha cho chị, đừng hỏi chuyện kiểu người đàn ông trong bóng đêm hay đại loại những chuyện như thế. Mỗi người cần có những khoảng lặng riêng. Và chị muốn giữ những gì còn lại cho riêng mình. Có thể, mãi mãi chỉ mình chị biết. Việt Trinh do dự nhiều, chị định không công bố chuyện mình có con. Bởi người chia sẻ thì không sao, nhưng người ác miệng có khi nói sẽ làm mình thêm tổn thương.

Nhưng rồi, tất cả mọi người cùng hỏi, nên chị chấp nhận, như một sự chia sẻ nhẹ nhàng. Và chị cũng muốn mọi thứ chị nhận được từ công chúng cũng nhẹ nhàng như thế. Có lẽ, đứng trên đầu thị phi quá lâu và quá ồn ào, Việt Trinh hiểu được cái giá của sự im lặng. Dù đang mang hạnh phúc lớn lao của người mẹ, nhưng chị cũng còn những hồ nghi về sự phản ứng của công chúng trước niềm vui lớn của mình. Âu cũng là con chim đã một lần trúng thương nên sợ cành cong…


Việt Trinh đã có những năm dài sống trong những tin đồn kinh khủng. Thực sự nó được bắt đầu từ những mối tình của chị. Việt Trinh khi ấy là một ngôi sao sáng. Chị thường nhận vai nữ chính trong vài phim cùng lúc. Những vai diễn mang lại cho chị cuộc sống vương giả bậc nhất, danh tiếng tót vời. Dường như tuần nào cũng thấy Việt Trinh xuất hiện trên báo, trên phim, poster và cả những tờ lịch. Và vì thế tất nhiên những kẻ đón người đưa.

Chị đã yêu những người đàn ông nổi tiếng, có máu mặt trong giới kinh doanh. Tình yêu đó có lẽ là tình yêu chân thật. Bất cứ người phụ nữ nào cũng mong có được một người đàn ông biết chiều chuộng, chăm sóc, giàu có và biết yêu mình. Thế nhưng khi họ “ngã ngựa” cùng luật pháp, chị dính tiếng là người vía nặng, ai dính tới chị là đều gặp chuyện không hay. Những tin đồn như thế như ám ảnh đến mức có thể làm cho chị hoang mang, phải chăng là mình như thế thật? Rằng mình mang tiếng xui xẻo đến cho người khác? Và những ám ảnh ấy cứ giết róng trong đầu chị đến mức chị phải ăn chay trường, đi làm từ thiện và cố gắng hạn chế những mối quan hệ càng tốt.

Có thời điểm những người thân nhất của chị bất ngờ qua đời, chị càng trở nên lo lắng và chị đã từng nghĩ, hay mình lên chùa đi tu? Có câu chuyện chị kể lại, vừa buồn cười vừa tội nghiệp: Trên đường chị đi Đà Lạt, có một chiếc xe khách chẳng may gặp tai nạn. Lúc đó sau phút bàng hoàng, chị thở phào nhẹ nhõm. Bởi như mình vừa thoát khỏi một tiếng ác. May mà chị đi xe hơi của riêng mình. Chứ nếu chị có mặt trên chuyến xe đó người ta sẽ nghĩ ngay là tại chị. Nỗi ám ảnh ấy kéo dài với Việt Trinh đến gần chục năm trời.

Việt Trinh nói, chị rất buồn về những điều đó. Nên chị tìm đến Phật pháp để sống theo những điều răn của Phật để lòng mình nhẹ bớt. Đã có lúc chị thấy mình không thanh thanh thản và cứ cảm thấy như mình mắc lỗi. Còn lúc này chị nói, quá khứ đã là quá khứ và chị đã đi qua nỗi ám ảnh đó rồi. Một giây vừa trôi qua đã là quá khứ. Sao mình không sống trong hiện tại để hưởng những giây phút quý giá nhất mà lại đem quá khứ ra để hành hạ chính mình.


“Bây giờ có thể tôi sống không sung túc bằng trước đây, ba năm gần đây tôi sống bằng tiền để dành nhưng tôi sống rất thanh thản buổi tối ngủ một giấc dài trong mộng mị, sáng dậy đón chào một ngày mới rất nhẹ nhõm và yêu đời” – Việt Trinh nói.

Việt Trinh trở lại. Hình ảnh đẹp đẽ hơn xưa vì sự tươi sáng đã hiện lại trên trên thần sắc là và nét mặt. Vì chị rất đang tự tin cho vai trò mới của mình. Việt Trinh đang chuẩn bị làm đạo diễn bộ phim truyền hình dài 30 tập do hãng phim Sena sản xuất đề tài về luật nhân quả. Những câu chuyện có thật, những nhân vật có thật vẫn sống. Và Việt Trinh đi gặp các thầy trong chùa xin ý kiến, gặp nhân vật thuyết phục họ cho dựng thành phim câu chuyện đời mình.

Nhà biên kịch Châu Thổ là người xây dựng nội dung kịch bản. Và Việt Trinh nói chị sẽ cố gắng để làm một bộ phim thật tốt, hay ít nhất nó sẽ không bị coi là dở. “Tôi không tham vai diễn trong phim và tôi sẽ chỉ lo công việc đạo diễn thôi. Và các diễn viên tham gia phim sẽ phải thuộc thoại, diễn xuất phải thuyết phục. Tôi mong muốn mời những người nghệ sĩ mới, để câu chuyện có thật được khán giả tin hơn, dễ thuyết phục họ hơn”.

Bộ phim của Việt Trinh sẽ bấm ngay vào đầu tháng 9 và đến khi ấy, chị sẽ phải tính chuyện gửi con cho người khác chăm bẵm rồi hàng ngày từ Bình Dương lại tất bật như coi thoi đến phim trường. Nhưng Việt Trinh không băn khoăn vì chị đã tự lo sắp xếp mọi chuyện. Việt trinh đã chọn một con đường dài với điện ảnh. Thế nên dù chị có mất tích rồi chị cũng trở lại. Có thể nói với nghiệp diễn, “Ngọc trong đá” và “ Người đẹp Tây Đô” là hai mốc dấu quan trọng tài năng của Viêt Trinh. Và cũng nên đặt vào bộ phim mới của chị một niềm hi vọng rằng đây sẽ là sự khởi đầu may mắn của Việt Trinh trên con đường chinh phục khán giả, với vai trò đạo diễn….

Theo Cảnh sát toàn cầu - TTO

Các tin đã đăng: