Ðối với Ðức Phật
Ngài chưa hề
khuyến khích chuyện lứa đôi; nhưng Ngài chỉ có dạy bổn phận của vợ đối với
chồng, chồng đối với vợ, con cá, đối với cha mẹ, cha mẹ đối với con cái v.v...
Những điều giáo huấn đó quý vị có thể tìm đọc trong kinh Thiện Sanh. Ngoài ra
không còn một kinh điển nào đề cập đến cả. Vì Ðức Phật quan niệm rằng cuộc đời
này là vô thường, thế gian là giả hợp - nhân loại muốn thoát khỏi vòng sanh tử
luân hồi phải mau mau đoạn lìa việc sanh và việc tử. Cho nên việc khuyến khích
để đi đầu thai lẩn quẩn trong lục đạo (Trời, Người, A Tu La, Ðịa Ngục, Ngạ Quỷ
và Súc Sanh) tuyệt nhiên không có. Và trong thời Ðức Phật tại thế tuyệt nhiên
chưa có lần nào Ngài đứng làm chủ lễ cho một đám cưới nào cả. Ngài chỉ có dự lễ
đám táng thì nhiều hơn.
Ðối với chư Tăng
Là những người
được truyền thừa bởi giáo lý của Ðức Phật - Việc cưới hỏi của Phật Tử không làm
trọng mà chuyện quan trọng hơn cả là lúc chết phải cầu nguyện vãng sanh về thế
giới khác, để không còn bị luân hồi sanh tử nữa. Ngay cả Ðại Thừa hay Tiểu Thừa
Phật Giáo cũng đều quan niệm như vậy. Nhưng người Việt Nam chúng ta - ở trong cũng như
ngoài nước - đa số là Phật Tử. Có lẽ vì họ thấy thiếu thốn thế nào đó so với
các Ðạo khác - có những lễ nghi rầm rộ hơn lúc cưới hỏi, họ bảo rằng Ðạo Phật
chỉ lo độ tử chứ không độ sinh. Nên mới đề nghị chư Tăng đứng ta chứng minh và
làm lễ cưới cho Phật Tử. Lời đề nghị đó vô hình chung đã được chư Tăng chấp
nhận - chẳng biết từ bao giờ - có lẽ bắt đầu từ thế kỷ 20 - nhất là khi có
những đám cưới có tính cách lai Âu mang vào đất nước Việt Nam của chúng ta.
Chư Tăng vì phương tiện độ sanh để dẫn dắt Phật Tử đi trên con đường thiện.
Ðiều đó cũng có thể châm chước được. Vì căn cơ của chúng sanh trong thời mạt
pháp này như thế nào thì chư Tăng cũng phải phương tiện như vậy thôi.
Ðối với Phật Tử
Là nhữngngười
sống tại gia, có bổn phận nuôi dưỡng đức tin của mình, hộ trì Phật Pháp và tạo
cho được nhiều điều kiện để thoát ly sanh tử luân hồi. Nhưng ngày nay -Phật Tử-
người hiểu đúng Ðạo thì ít mà hiểu sai Ðạo lại nhiều. Thay vì đi chùa, lễ Phật
để học những hạnh lành, thì đi chùa phần đông chỉ mong được cái này hay cái nọ.
Nếu điều yêu cầu của họ không được thì họ sẽ bảo rằng: Ðạo Phật chẳng giúp ích
gì cho đời cả - rồi tìm cách nói chuyện này qua chuyện nọ, chuyện nọ qua chuyện
kia, làm náo động cả cửa Thiền. Phật Tử có nhiều vấn đề khó khăn phức tạp -
nhất là chuyện dựng vợ gả chồng cho con cái của họ. Ðối với người cùng Ðạo thì
chẳng có vấn đề gì để nói; nhưng đối với những người khác Ðạo thật phức tạp vô
cùng.
Ðối với người
cùng Ðạo
Nếu hai Phật Tử
là người đã quy y Tam Bảo rồi, hoặc chưa quy y chăng nữa. Nhân ngày cưới, sắm
sửa lễ vật nhang đèn, hoa quả đến chùa nhờ Thầy làm lễ chú nguyện cho hai Phật
Tử có sự chứng kiến của hai họ. Quý Thầy sẽ tụng kinh, trì chú, đọc lời dạy của
Ðức Phật theo như trong tinh thần của kinh Thiện Sanh. Sau đó hai người đọc lời
phát nguyện trước Tam Bảo và sau cùng là lễ trao nhẫn cho nhau.
Sau phần tụng kinh lễ Phật, cô dâu chú rể đến lễ ông bà và cảm ơn những người
tham dự cũng như đón nhận những lời chúc tụng hoặc quà cưới và cuối cùng là
tiệc trà Ðạo vị.
Ðối với người
khác Ðạo
Ðối với Ðạo Phật,
Ðức Phật quan niệm rằng: "Không có sự phân biệt Tôn giáo và giai cấp, khi
trong máu người cùng đỏ và nước mắt người cùng mặn". Lời dạy ấy chứng tỏ
rằng: Ðối với Ngài hay đối với Ðạo của Ngài - Ngài không phân biệt ai cả. Ai
tin thì theo Phật, ai không tin Ngài cũng không sao. Câu nói ấy cũng chứng tỏ
rằng: Ngoài Ðạo Phật, Ngài còn công nhận nhiều Ðạo khác nữa. Trong khi đó những
Ðạo khác có tính cách cực đoan hơn, chỉ biết công nhận Ðạo của mình, còn những
ai không tin mình đều là Ngoại Ðạo cả. Từ đó mới phát sinh ra chuyện khó khăn
giữa một chàng trai Phật Tử đã quy y Tam Bảo đi yêu một cô gái theo đạo Thiên
Chúa. Cuộc tình nào cũng đẹp nhưng cũng lắm đắng cay. Nếu chỉ có hai người
không thì họ đã tự quyết định rồi; nhưng ngặt còn cha mẹ của hai bên và còn
chuyện tương lai của con cái nữa. Có nhiều cuộc tình rất đẹp; nhưng đến ngày
cưới lại tan vỡ, vì bên này không chấp nhận lễ nghi bên kia, hoặc bên kia không
chấp nhận lễ nghi bên này. Thật ra thì Phật Tử chưa hiểu Ðạo vẫn có người cực
đoan, mà con Chiên của Chúa cực đoan cũng không phải là ít.
Ðiều mà người
Phật Tử phải nhớ là đã quy y Phật, Pháp, Tăng rồi thì dầu cho không gian và
thời gian có thay đổi cũng không được quyền thay đổi Ðạo của mình. Ðổi Ðạo tức
là đã phạm vào những giới mà mình đã phát nguyện lúc quy y Tam Bảo. Và Phật
Giáo cũng không bắt buộc một người nào theo Ðạo của mình dưới bất cứ một hình
thức nào cả.
Một vị Tăng sĩ có
thể đứng ra chủ lễ cho một đám cưới hai Ðạo khác nhau; nhưng chúng tôi đoan
chắc rằng một vị Linh Mục Việt Nam
không làm điều đó. Vì cho rằng chú rể hoặc cô dâu kia là người ngoại đạo. Nhưng
đó chỉ là những vị Linh Mục Việt Nam bắt buộc như thế thôi, còn các Linh Mục
Âu, Mỹ vẫn khuyên rằng đạo ai nấy giữ - nếu có đi chăng nữa là từ hồi xưa - lúc
họ còn ít tín đồ- chứ bây giờ có lẽ vì bị sự chống đối của Tín hữu nên không
thấy nói.
Chúng tôi thấy
Phật Tử của mình bị mất mát quá nhiều; vì một cậu Phật Tử đi lấy vợ theo Thiên
Chúa hoặc một cô Phật Tử đi lấy chồng theo Thiên Chúa là sự đi chùa của cô hay
cậu đó hoàn toàn trống vắng mà lâu nay quý Thầy không nói có lẽ còn nể tình,
hoặc bảo rằng chuyện không đáng. Vì Phật Giáo không có chủ trương thâu nhận tín
đồ cho lấy nhiều mà chỉ tự nơi tâm thôi.
Nhiều Phật Tử có
tâm đạo hay nói với chúng tôi rằng: "Nếu chỉ theo Ðạo Chúa để lấy được vợ
thì sau khi lấy vợ xong con phải dẫn vợ về chùa, chứ không đi nhà thờ
nữa". Nhưng thông thường thì đàn ông theo đạo vợ hơi nhiều, chứ đàn bà ít
theo đạo chồng - có lẽ niềm tin của các ông chồng còn yếu.
Gần đây bên Giáo
Hội Thiên Chúa có cho xuất bản bộ giáo luật mới có đề cập đến vấn đề hôn nhân
giữa người khác Ðạo. Chúng tôi thấy rằng Giáo Hội Thiên Chúa giáo có cho tự do
kết hôn giữa người khác Ðạo (nghĩa là Ðạo ai nấy giữ) nhưng đến đời con, cháu
phải theo Ðạo Chúa. Chúng tôi nghĩ rằng đó cũng chỉ là tự do trong một giai
đoạn ngắn thôi. Ðiều quan trọng là ở tương lai chứ hiện tại cũng không có gì
đáng nói lắm.
Chúng tôi thấy
hơi lạ là bên Ðạo Thiên Chúa cứ bắt buộc người khác rửa tội mới được làm lễ nhà
thờ. Trong khi đó Ðạo Phật thì không bắt buộc gì cả. Ðạo ai nấy giữ. Nếu cứ
tình trạng này thì con Chiên của Chúa cứ tăng dần mà Phật Tử càng ngày càng ít.
Nên chúng tôi có một số ý kiến như sau:
- Việc viết lên
bài này không nhằm đả kích giữa Tôn giáo này hay Tôn giáo khác mà chỉ nhằm mục
đích nói rõ, nói thẳng cho người Phật Tử cũng như con Chiên của Chúa hiểu được
Ðạo là gì
- theo một Tôn
giáo không phải là thay cái áo cũ mặc cái áo mới, mà theo một Tôn giáo là trọn
đời của mình phải phục vụ cho một niềm tin cao thượng, giải thoát - chứ không
phải theo một Tôn giáo để lấy vợ hoặc chồng rồi lại thôi không theo nữa.
- Chúng tôi thấy
có nhiều gia đình sống không có hạnh phúc với nhau vì khác Ðạo. Nên chúng tôi
khuyên những vị sắp lập gia đình nên tìm những người cùng Tôn giáo để kết hôn
nhau vẫn hơn là khác Tôn giáo. Vì con cái của quý vị sẽ khổ sở, không biết nên
theo Ðạo của cha hay Ðạo của mẹ. Người Phật Giáo luôn luôn quan niệm rằng Ðạo
nào cũng tốt; nhưng cuối cùng người Phật Tử để bị đồng hóa trở thành con Chiên
của Chúa hơn là con Chiên của Chúa trở thành Phật Tử.
- Chúng tôi cũng
đề nghị với quý vị Linh Mục Việt Nam rằng: "Không nên bắt buộc
những người Phật Tử phải bỏ Ðạo Phật để theo Ðạo Chúa. Vì điều đó Chúa cũng
không dạy mà Phật cũng không muốn".
Chúng tôi chỉ
trình bày sơ lược một số vấn để có liên quan về việc hôn nhân giữa người cùng
Ðạo và khác Ðạo. Hy vọng sẽ nhận được những ý kiến đóng góp tích cực của những
bậc Tôn Túc, quý vị lãnh đạo tinh thần giữa Phật Giáo cũng như Thiên Chúa Giáo.