Giáo pháp (dharma) của Phật là một tổng thể hữu cơ.
Mọi thành phần đều gắn liền với nhau và mỗi yếu tố chỉ có thể được hiểu trong
điều kiện của tổng thể ấy. Chúng ta hãy bắt đầu bằng tuệ giác.
Thế giới quan
Phật giáo (Boeddhistische wereldbeeld)
Có hay không có một thế giới quan Phật giáo? Hiện tại ở Tây phương, chúng ta
đang ở trong một tình trạng rất hi hữu, đó là nhiều truyền thống Phật giáo khác
biệt đang cùng có mặt ở nơi này. Nếu chúng ta đảo mắt nhìn một vòng quanh các
tông phái khác nhau, chúng ta sẽ thấy rõ ràng thế giới quan không phải là điểm
chung, nối kết các truyền thống lại với nhau. Trong những tạng kinh xưa cũ nhất
của Phật giáo nói về nhân vật lịch sử Thích Ca Mâu Ni, chúng ta sẽ nhận ra lại
thế giới quan Ấn Ðộ. Trong truyền thống Thiền, chúng ta sẽ tìm thấy thế giới
quan của Trung Hoa, và trong Phật giáo Tây Tạng, chúng ta cũng sẽ tìm thấy thế
giới quan của Tây Tạng.
Phật giáo, như thế, không chịu ảnh hưởng của một thế giới quan nhất định nào đó
mà luôn tự tìm cách diễn đạt và biểu lộ một cách mới mẻ qua ngôn ngữ và thế
giới quan của địa phương, nơi mà Phật giáo phát triển và nảy nở. Ðiều này giải
thích vì sao ý niệm luân hồi rất quan trọng trong truyền thống Phật giáo Tây
Tạng trong khi gần như không được nhắc đến trong truyền thống Thiền. (Chuyện kể
một hoàng đế Trung Hoa hỏi một thiền sư điều gì sẽ xảy ra sau khi chết. Thiền
sư trả lời là ông không biết. “Nhưng ngài là một thiền sư mà”, hoàng đế nói to.
“Ðúng thế, nhưng tôi đang còn sống đây”, thiền sư trả lời.) Vì thế cho nên muốn
hiểu tường tận kinh điển, điều quan trọng tối thiểu là phải quen thuộc với thế
giới quan tạo nên ngữ cảnh của kinh điển. Thông điệp đặc thù của Phật giáo nằm
chính ở chỗ mà sự dị biệt so với thế giới quan truyền thống bắt đầu xuất hiện
hoặc khi [Phật giáo] cho vào đó một số nét riêng biệt của mình.
Jack Kornfield kể lại, trong thời gian tu tập nhiều năm ở những tu viện sâu
trong rừng già Thái Lan, anh tình cờ khám phá rằng một tăng sĩ Thái đồng tu mà
anh rất kính phục, không biết rằng quả địa cầu chúng ta đang ở có hình cầu. Khi
anh giải thích cho người bạn tu về sự kiện địa lý này, vị tu sĩ chăm chú lắng
nghe và cuối cùng bình thản nói: “Hay đấy, nhưng cũng chẳng có chi quan trọng
cho lắm”. Tưởng tượng nếu Phật giáo đặt chân đến Âu châu vào thời trung cổ, thì
chắc hẳn Phật giáo sẽ biết cách tự diễn đạt bằng ngôn ngữ và thế giới quan của
thời trung cổ, để rồi uyển chuyển bước từng bước theo ông Copernicus và những
khám phá khoa học.
Thế giới quan của Phật giáo Tây phương đương đại là [tổng hợp] của khoa học,
tâm lý học và triết học hiện nay. Có thể điều này là một trong những lý do giải
thích được sức thu hút của Phật giáo trong thời đại của thế tục hóa
(secularisatie) ngày nay.
Nghiệp (Karma)
Trọng tâm của tuệ giác Phật giáo được gói trọn trong bốn sự thực mầu nhiệm:
- Xác nhận [sự có mặt] của khổ đau
- Nguyên nhân của khổ đau nằm trong sự ràng buộc
(behoeftigheid)
- Có khả năng (mogelijkheid) để giải thoát
- Con đường của tuệ giác, giới luật và thiền định sẽ đưa
tới giải thoát.
Những sự thực này không phải là những giáo điều (dogma). Tin
hay không tin chẳng quan trọng gì. Bốn sự thực này (trong kinh sách ghi là “Tứ
diệu đế”) phải được xem như những giả định có thể chứng minh được.
Tứ diệu đế còn bao hàm 2 điều:
- Có một quan hệ nhân quả (oorzakelijke verband) giữa
cách hành xử của chúng ta và hậu quả do chúng mang lại,
- Sự nghiêm túc (intentie) và khéo léo (vaardigheid) khi
hành xử là điều thiết yếu.
Ðây là quan điểm của Phật giáo về
nghiệp (karma). Nghiệp có thực nghĩa là “tác động” (werking). Danh từ này vẫn
thường được dịch là lý nhân quả (causaliteit). Nhưng ở đây nghiệp không có dính
dáng gì đến luật nhân quả của vật lý học mà là hệ quả đạo đức trong cách hành
xử của chúng ta. Ý niệm về trách nhiệm (verantwoordelijkheid) mà chúng ta
thường nhắc đến khá sát với ý niệm này.
Câu chuyện về Angulimala trong kinh điển Pali đã minh họa một cách hùng hồn cho
ý niệm về luân hồi của Phật giáo. Angulimala là một kẻ sát nhân khét tiếng. Tên
của ông được lấy từ sự kiện ông đeo trên cổ một xâu chuỗi kết bằng những ngón
trỏ tay phải của các nạn nhân mà ông đã giết hại (Anguli có nghĩa là
ngón tay và mala là xâu chuỗi). Quân lính của triều đình lùng bắt ông,
còn dân chúng thì hoảng sợ không dám ra khỏi nhà. Khi ông bắt gặp Phật đang đi
khất thực trên đường, ông tiến lại gần, hươi gươm lên và bảo: “Ông thầy tu kia,
dừng lại”. Phật nhìn ông và trả lời bình thản: “Ta đã dừng lại từ lâu rồi. Bao
giờ thì ông dừng lại?”. Thái độ và câu trả lời của Phật đã làm cho Angulimala
kinh ngạc và đột nhiên hối hận. Phật liền làm lễ thế phát cho Angilimala trở
thành một tu sĩ ngay tại chỗ. Từ đó về sau, Angulimala [pháp danh mới là
Ahimsaka] đã tu tập rất tinh tấn, trở thành một trong những đại đệ tử của Phật
và đạt được giác ngộ sau đó.
Câu chuyện này như một gáo nước lạnh tạt vào thế giới quan truyền thống của Ấn
Ðộ. Một kẻ sát nhân hàng loạt như Angulimala bình thường sẽ phải trải qua không
biết bao nhiêu kiếp luân hồi trong địa ngục mới mong trả cho xong nợ nghiệp
chướng và mới mong có được một cơ hội mới để đầu thai. Sự kiện ông đã đạt được
đạo giải thoát ngay trong kiếp sống hiện tại là một điều hoàn toàn không thể
hiểu được.
Chúng ta hãy thử quay về với ta, bây giờ và ở đây. Hãy quán chiếu đời sống của
bạn lúc này. Vì đâu mà cuộc đời bạn [trở nên] như thế. Ðó là một chuỗi kết hợp
phức tạp của những quan hệ nhân quả. Một số yếu tố là kết quả từ những quyết
định và hành xử của chính bạn. Bạn phải chịu trách nhiệm về những điều này.
Nhưng còn một phần lớn những quan hệ nhân quả khác, theo như bạn thấy, không
phải do bạn tạo tác ra. Dù [tình trạng] hiện tại được diễn biến theo những chọn
lựa cá nhân hay không, nó vẫn là [tình trạng] duy nhất mà bạn hiện đang có.
Trong giây phút tới, tình trạng sẽ chuyển biến ra sao tùy thuộc một phần do
những quyết định bạn làm vào lúc này. Trách nhiệm duy nhất thực sự của chúng ta
nằm ngay trong lúc này, tại đây; vì bây giờ và ở đây là [cơ hội] duy nhất mà
chúng ta có để hành xử.
Trong tứ diệu đế, vấn đề hạnh phúc (geluk) hay không hạnh phúc (ongeluk) không
dính dáng đến câu hỏi bạn có được hài lòng hay không trong lúc này, mà là bạn
đã ứng xử như thế nào trong giờ phút hiện tại. Một ví dụ nổi bật là câu chuyện
của Fleet Maul khi anh bị tòa tuyên một án rất nặng so với tội [buôn bán] ma
túy. Ở trong tù, anh đã tổ chức chăm sóc xoa dịu cho những bạn tù đang hấp hối.
Nhiều người tuy bị xem là phạm tội nhưng vẫn cảm thấy mình vô tội. Chúng ta có
thể kể ra rất nhiều yếu tố luôn luôn nằm ngoài trách nhiệm của chính chúng ta,
chúng góp phần khiến ta đã hành xử như thế. Chẳng hạn như yếu tố giáo dục. Anh
Fleet Maul chắc sẽ đau khổ hơn rất nhiều nếu trong suốt thời gian ngồi tù, anh
đã liên tục cay đắng và bực tức về bản án nặng nề của mình, về sự tàn ác và bất
công mà đời sống dành cho anh. Ngoài thí dụ trên đây – một trường hợp đặc biệt
khắc nghiệt – đương nhiên còn vô số những thí dụ khác trong đời thường của
những người đã nhận lấy trách nhiệm ngay bây giờ và ở đây cho tình trạng mà họ
đang lâm vào.
Ðặc tính của thực tại (werkelijkheid)
Theo Phật giáo, thực tại biểu hiện trước mắt chúng ta có ba đặc tính. Ba đặc
tính này không gì khác hơn là ba nhận định đơn giản và hoàn toàn có thể kiểm
chứng được. Danh từ Pali được dùng ở đây là dukkha, anicca và anatta,
vẫn được dịch là khổ đau, vô thường và vô ngã. Lý do các thuật ngữ Pali còn
được dùng ở đây là vì những danh từ này vẫn chưa được dịch một cách chính xác.
Dukkha xưa nay vẫn thường được dịch là khổ đau. Những phiên dịch khác là
stress, thất vọng… Dukkha không phải chỉ là khổ đau bình thường. Ở đây,
đó là sự kiện thực tại không bao giờ làm chúng ta hoàn toàn thỏa mãn. Không bao
giờ những nhu cầu của chúng ta đạt được một sự thỏa mãn căn bản (fundamentele
bevrediging). Bạn vui được bao lâu sau khi nhận được một món quà? Bao nhiêu lần
bạn đã từng nghĩ: “Nếu mà được cái đó mình sẽ bằng lòng…”. Và sau đó không bao
lâu bạn lại ao ước những điều khác nữa? Bạn hãy nhìn chung quanh. Rồi nhìn lại
chính mình. Thật là một chuỗi bất tận.
Dukkha là đặc tính của thực tại và như thế không là một sự kiện khách
quan thuần túy. Ý tưởng có được một [khả năng] diễn đạt thực tại một cách khách
quan, một thực tại [tồn tại] độc lập với chủ thể quan sát là một phát kiến độc
đáo của Tây phương, điều này cuối cùng đã làm nảy sinh ra khoa học. Còn các
phát biểu trong Phật giáo nói tới mọi liên hệ của chúng ta với thực tại.
Chẳng hạn như khi cho rằng tất cả chỉ là ảo tưởng, điều đó không nói chút gì về
tự thân của thực tại (werkelijkheid an sich), mà chỉ có nghĩa là chúng ta làm
tất cả hóa ra ảo tưởng đối với chúng ta. Ðiều được bàn tới ở đây là những hiện
tượng trình hiện trước mắt chúng ta. Sự đào sâu một cách có hệ thống trong cách
tiếp cận với thực tại này trong Phật giáo đã cống hiến cho chúng ta một nền tâm
lý học phong phú và đa dạng.
Anicca có nghĩa là tàn hoại (vergankelijkheid), vô thường
(impermanentie). Ðiều này có thể dễ dàng được kiểm chứng. Tất cả có đó rồi mất
đó. Ngay thực tại khách quan cũng thế. Tất cả đều đang chuyển động trong một
dòng chảy liên tục. Ðiều này cũng đúng trong trường hợp của các cảm thọ và nhận
thức của chúng ta. Niềm vui chất ngất rất đẹp nhưng không kéo dài mãi. Nỗi buồn
quay quắt, may mắn thay, cũng thế. Chính nhờ sự liên tục thay đổi của tất cả
mọi vật mà sự sống mới có thể có mặt. Một tình trạng bất biến liên tục chỉ có
thể đồng nghĩa với sự chết. Tuy sự thực này đơn giản và rõ ràng như vậy, nhưng
chúng ta vẫn không dễ dàng chấp nhận. Dù cho ta có được gì đi chăng nữa, ngày
nào đó chúng ta cũng sẽ đánh mất nó. Có là ai đi nữa, một ngày kia chúng ta
cũng không còn đó. Dù có gắn bó với ai đến đâu, một ngày kia chúng ta cũng phải
chịu chia lìa. Chúng ta biết thế nhưng chúng ta cứ làm như không biết. Chúng ta
sống như thể không có chuyện gì xảy ra cho đến khi chạm trán với thực tế thì
chúng ta mới giật mình hoảng hốt, cuống cuồng lên.
Anatta có nghĩa đen là không có tự thân, vô ngã. Ðiều đó muốn nói rằng
tất cả sự vật khi biểu hiện trước mắt chúng ta, chúng không có tự tính riêng
biệt (eigen essentie).
Dưới đây là một thí dụ của nhà vật lý học Tây phương D. R. Hofstadter. Hãy nhìn
một tờ nhật trình. Tờ nhật trình là gì? Có phải đó là tờ báo sáng nay nằm trong
thùng thư không? Nếu bạn nói đã đọc được tin gì đó trên báo, không nhất thiết
có nghĩa là tin đó đã được đăng trên tờ báo sáng nay. Rồi tờ báo sáng nay đó có
còn là tờ báo của ngày mai không, nếu tối nay bạn dùng nó để châm lò sưởi? Hay
có thể tờ nhật trình là một phần của bản hợp đồng mua báo hàng tháng? Rồi chúng
ta phải gọi người làm việc cho tờ báo như thế nào? Ví dụ này cho tới đây vẫn
mới chỉ là vấn đề ngôn từ (taalkundig). Trong mọi trường hợp, “tờ báo” không
chỉ một cái gì đó nhất định. Cứ thử lấy ví dụ tờ báo sáng nay. Cái gì là tự
tính của tờ báo? Tờ báo là một thứ tổng hợp của giấy, mực, thông tin, của người
viết bài và người đọc, người đưa thư, thùng thư và bàn ăn sáng… Tất cả làm cho
tờ báo trở thành tờ báo. Càng cố gắng đào sâu, bạn càng nhận thức rõ ra rằng
không sao tìm ra được một tự tính nào tạo ra tờ báo. Tờ báo tự nó không có một
cái ngã riêng biệt (eigen zelf).
Cũng vậy trong sự suy luận cho câu hỏi “ta là ai”? Tờ báo không có cái ngã
riêng đã đành. Nhưng nếu như ta đây mà cũng không có hoặc không phải là ta…? Sự
thực này cũng đơn giản rõ ràng như sự thực về khổ đau và vô thường. Một số nhân
sinh quan đã gặp rất nhiều khó khăn với nhận định này nên đã bịa đặt ra những
cái ngã vô thường hoặc thường hằng, linh hồn hoặc tự tính. Nhưng những tạo tác
này không bao giờ có thể được minh chứng và được quy nạp qua suy luận biện
chứng. Phật giáo bác bỏ các cách giải quyết giả tạo này. Phật giáo chấp nhận
rằng con người không có một cái ngã riêng biệt, cho dù nhận thức này có làm cho
một số người hoang mang, có cảm giác mình bị sỉ nhục. Ý tưởng có một linh hồn
bất tử không gì khác hơn là một tưởng tượng không thể kiểm chứng được.
Con đường ở giữa (trung đạo)
Phật giáo tự nhận mình là một trung đạo. Trên mặt thực hành, điều này có nghĩa
là Phật giáo nằm giữa khổ hạnh và dục lạc. Về mặt triết lý, đó là con đường đi
giữa chủ nghĩa tuyệt đối và chủ nghĩa hư vô.
Ví dụ về tờ báo cho thấy, càng đào sâu, chúng ta càng không tìm ra cái có thể
được gọi là tờ báo. Không có gì là một đặc tính rõ rệt (eenduidige identiteit)
cho “tờ báo”. Nhưng cũng thật vô lý nếu nói tờ báo, người đọc và người hàng xóm
không thực sự có mặt. Chủ nghĩa hư vô vì thế cũng không đúng. Sự phân tích về
thực tại này không ngăn chận việc tôi đọc tờ báo mỗi buổi sáng và sau đó chuyển
cho người hàng xóm đọc. Trong Phật giáo, điều này được gọi là thực tại tương
đối (relatieve) hay thực tại ước lệ (conventionele). Ngôn ngữ, cũng là một thứ
ước lệ, là một công cụ hữu dụng của thực tại ước lệ đó.
Việc nhầm lẫn thực tại ước lệ với thực tại tuyệt đối là nguyên nhân của nhiều
đau khổ. Ðã bao lần chúng ta bám vào một cái gì đó, mà cái đó không giúp chúng
ta được một mảy may? Ðã có bao nhiêu người đã ngã xuống cho hàng loạt ý kiến và
ý thức hệ [được mệnh danh là] chính thống (fundamentalismes)?
Thực tại ước lệ là một phần của chiếc mề-đai. Mặt kia của thực tại là một thực
tại thoát ra khỏi ràng buộc của tất cả ước lệ, tất cả ý niệm, tất cả huyễn
giác. Ðương nhiên đó cũng cùng một thực tại [như thực tại ước lệ], nhưng được
nhìn bằng cặp mắt khác. Phật giáo gọi đó là thực tại tối hậu (uiteindelijke)
hoặc là thực tại tuyệt đối (absolute).
Trong Phật giáo, tuệ giác về thực tại tột cùng này được đánh giá là tuệ giác
cao nhất. Ðiều này đương nhiên dễ gây ra ngộ nhận. Nếu ai đó đem một từ ngữ như
thực tại tuyệt đối ra sử dụng, kẻ đó sẽ tạo ra vô số những tưởng tượng lãng mạn
hay thần bí có thể nghĩ bàn (denkbaar), những điều mà, trên thực chất, không
dính dấp gì đến [thực tại tối hậu]. Thực tại tối hậu chính là việc bỏ lại phía
sau những tưởng tượng cuồng loạn.
Ðiều này không có nghĩa là ta không thể nói điều gì về thực tại tối hậu. Thực
tại rốt ráo này là một tầm nhìn (perspectief) về thực tại, khác biệt với tầm
nhìn ước lệ về thực tại, nhưng cũng không phủ nhận tính hiệu lực (validiteit)
của tầm nhìn ước lệ. Mỗi kinh nghiệm, dù là kinh nghiệm về nếm thử rượu hay về
thực tại tột cùng, đều có thể bàn thảo được. Nhưng điều được nói ra không bao
giờ có thể thay cho kinh nghiệm, tựa như ngón tay chỉ mặt trăng, sẽ không bao
giờ có thể trở thành mặt trăng.
Sự tan biến ảo giác to lớn (grote desillusie)
Tuệ giác Phật giáo là một tiến trình tan biến càng lúc càng tăng (toenemende)
của ảo giác. Sự tan biến ảo giác này không đưa đến tiêu cực chủ nghĩa
(negativisme) hoặc hư vô chủ nghĩa (nihilisme) mà được trải nghiệm một cách
tích cực như sự giải thoát khỏi ảo giác. Thực tại lúc đó sẽ được biểu hiện ra
tròn đầy, rộng mở (toegankelijk) và có thể cảm nhận được (leefbaar).
Ðiều này đặt ra cho Phật giáo một vấn đề giáo khoa (didactisch). Với lý thuyết
thuần túy chúng ta không thể đi xa. Chúng ta đã nói tới một tầm nhìn về thực
tại. Ðiều này chỉ có thể thể nghiệm được khi chúng ta thực sự đứng vào vị thế
của phối cảnh đó [để nhìn về thực tại]. Ðiều này lại đưa chúng ta trở về khởi
điểm của bài viết này. Tuệ giác triết học tự nó (op zich) không có ý nghĩa gì
đối với Phật giáo. Tuệ giác chỉ thực sự có ý nghĩa khi được thực tập trên con
đường của trì giới, thiền định và tuệ giác.
Nguyễn
Thanh Hùng (dịch)
Edel
Maex