Có
lẽ ai cũng biết rằng tử vi bói toán là một khoa giải đoán tương lai đời
người về vận mạng, tình duyên, gia đạo, học hành thi cử, thời vận thịnh
suy, tốt xấu và chọn hướng nhà đất thích hợp, bao gồm cả việc so đôi tuổi
và hóa giải sự xung khắc vợ chồng, chọn ngày giờ tốt để khai trương, cưới
hỏi, cùng là giải hạn xấu, dựa theo một vài yếu tố như ngày, giờ, tháng,
năm sinh của người cầu xin coi bói toán.
Khoa tâm lý học ngày nay cho hay, những người cầu xin coi bói toán, tử vi,
và tướng số, thường là những người có "problem" hoặc là về gia đạo, hay
công danh sự nghiệp không như ý, hay cũng có thể đang lo toan một điều gì
không rõ nét. Họ cũng là những người thường có tâm mong cầu và tâm sợ hãi,
cùng là thiếu niềm tin nơi chính mình và không có định hướng cho đời
sống.
Do
những đặc tính trên mà những người thích coi bói toán lại là những người
hay mê tín dị đoan, thường tin vào các đấng thần linh, tin vào một định
mệnh hay số mệnh đã an bài, và nếu là một Phật tử thì họ xem ông Phật như
một vị thần linh tối cao có thể ban vui giáng họa.
Đạo Phật là đạo Giác, hay là con đường tới Giác Ngộ. Phật là người đã giác
ngộ, là thầy dẫn đường cho chúng ta tới giác ngộ. Ngài không phải là một
vị thần linh tối cao, hay một đấng thượng đế toàn năng, sáng tạo và bất
diệt. Ngài không ban phát ân huệ hay trừng phạt chúng sinh. Ngài có thể
cứu giúp chúng sinh bằng cách chỉ dạy cho chúng sinh phương pháp tu hành
để chuyển hóa nghiệp lực, thoát khỏi những khổ đau và đạt được niềm vui an
lạc. Đức Phật, tuy bản thân Ngài đã giải thoát hoàn toàn khổ đau và đạt
được niềm vui an lạc vĩnh cửu, nhưng Ngài không thể tu thay hóa ban phép
cho chúng sinh thoát mọi khổ đau và đạt được niềm vui an lạc.
Ngài dạy rằng tất cả mọi người phải gánh chịu trách nhiệm đối với bản thân
mình, chịu trách nhiệm về các việc làm thiện cũng như không thiện của
chính mình. Mỗi người có thể tự tạo số phận cho riêng mình trong hiện tại
và tương lai.
Trong Kinh Pháp Cú, Đức Phật nói: "những hành vi tạo lỗi này do
chính bạn làm, không phải do nơi cha mẹ, bè bạn, hay người thân quyến
thuộc, cho nên chính bạn phải gặt hái kết quả đau khổ."
[165]
Những khổ đau và nỗi bất hạnh của ta gánh chịu, chính là do ta tạo ra
trong đời này hoặc những kiếp quá khứ, chứ không phải do truyền kiếp
huyết thống của tổ tiên, không phải cái mà người Việt bình dân chúng ta
thường gọi "cha ăn mặn con khát nước". Với Phật Giáo, con người không
phải do một đấng nào đó tạo ra, có thể bị sai sử, bị thưởng phạt, cho sống
hay cho chết. Người Phật giáo không tin vào cái gọi là "định mệnh" an
bài.
Phật giáo cho rằng, sự vận hành biến hóa của vũ trụ và sự lưu chuyển của
sinh mạng, là do nghiệp lực của chúng sinh tạo nên. Nghiệp lực chính là
những việc làm thiện hay không thiện của chúng sinh, chúng luân chuyển một
cách liên tục không ngừng, huân tập trong tâm thức của chúng sinh, chúng
là chủ thể của sinh mạng rồi từ trong tâm thức, theo những điều kiện nhân
duyên bên ngoài mà hiện hành bộc lộ, như hạt giống gieo xuống đất, nhờ có
các yếu tố bên ngoài là ánh sáng mặt trời, không khí, và nước tưới mà sinh
trưởng. Sách Phật gọi là hiện hành của nghiệp, tức là kết quả của một quá
trình tạo tác qua thân khẩu và ý nghiệp. Tiến trình nhân và quả không do
một nhân vật siêu thường toàn năng toàn trí nào điều khiển và định đoạt mà
do hành động và phản hành động của chúng ta. Đó là một định luật tự
nhiên. Chúng ta trách nhiệm về những hành động chúng ta làm, thì chúng ta
cũng phải gánh trách nhiệm về hậu quả của những hành động ấy.
Như thế thì tử vi bói toán đâu có ích lợi gì! Điều cần thiết là làm lành,
lánh ác, thì nhân xấu ác sẽ tàn lụi, nhân lành sẽ nẩy nở xum xuê. Cho nên
nhà Phật có câu:
Khi trước gây nhân hiền, ác
Bây giờ đang lãnh thọ đây
Muốn biết tương lai sướng khổ
Cứ xem hành động lúc này.
Như vậy, người Phật tử phải hiểu rằng, không
có một định mệnh đặt sẵn, không có một vị thần thánh thượng đế nào trên
mình và ngoài mình mà có thể an bài cho mình được khổ vui, được cơm no áo
ấm, được thăng quan tiến chức, được sống hay phải chết. Người Phật tử phải
có niềm tin vững chắc nơi chính mình, phải hiểu rằng chính mình là kẻ tạo
ra "số mệnh" của mình, là chủ thể sinh mạng của mình; phải hiểu rằng tất
cả trách nhiệm trong kiếp sống hiện tại cũng như tương lai hoàn toàn tùy
thuộc vào chính mình.
Theo truyện cổ Phật Giáo, có một vị Thiền sư
đã đắc đạo, nhìn thấy chú đệ tử trẻ của mình thọ mạng chỉ còn ba ngày nên
cho phép về thăm mẹ. Sau ba ngày chú trở lại tu viện như không có điều gì
xảy ra. Vị Thiền sư thắc mắc sao chú tiểu tới số mà chưa chết, nên hỏi chú
ấy trên đường đi có gì xảy ra không thì chú tiểu cho biết trên đường trở
về thăm mẹ, chú thấy một tổ kiến cả ngàn con sắp bị nước làm ngập, chú bèn
cứu tổ kiến khỏi chết. Vị Thiền sư gật gù nghĩ thầm: "à ra thế, đúng như
sách Phật dạy, không sát sanh và phóng sanh đem lại kết quả là thân thường
không bệnh và mạng sống dài lâu. Chú tiểu này cứu giúp đàn kiến khỏi chết
lụt mà kéo dài được thọ mạng".
Do câu chuyện trên, chúng ta thấy rằng không
có một cái gì là cố định, không có một cái gì là định pháp hay định mệnh,
tâm thức chúng ta biến chuyển từng sát na và do đó nghiệp thức lẫn nghiệp
quả cũng thay đổi từng sát na. Nếu mấy ông thầy bói toán tử vi tướng số
nói những gì xảy ra trong tương lai mà chúng ta tin, tức là chúng ta tin
rằng muôn sự muộn việc là thường chứ không phải là vô thường và là định
pháp chứ không phải là bất định pháp, tức là chúng ta mù quáng mà phủ nhận
định luật nhân quả và giáo pháp vô thường của Phật dạy.
Là người Phật giáo, điều kiện thiết yếu và
căn bản là chúng ta phải tin sâu nhân quả, Đức Phật dạy rằng mỗi người
chúng ta đều có một biệt nghiệp, tức là bất cứ cái gì xảy ra cho chúng ta,
bằng cách này hay bằng cách khác, đều do chính chúng ta tạo ra, trực tiếp
hay gián tiếp, cũng như bằng cấp được ghi tên của mình, thì không sang
nhượng được.
Như vậy, tình trạng hiện tại của chúng ta, có
làm sao chăng nữa, có tốt hay xấu, có sướng hay khổ cũng là do chúng ta đã
tạo ra, và dù thích hay không thích, chúng ta cũng phải chấp nhận nó là
như vậy. Trong mọi trường hợp, chúng ta không thể đổ lỗi cho ai, oán trách
hay ca ngợi ai, chúng ta phải can đảm mà chấp nhận, phải hoàn toàn chịu
trách nhiệm kết quả do chính chúng ta tạo ra. Việc chấp nhận ở đây không
có nghĩa là tự mãn hay cam chịu với cái gọi là "Số Mệnh" an bài, bởi vì
chúng ta có quyền tự do làm thay đổi và khắc phục những sự việc hay kết
quả mà chúng ta không ưa thích. Như chúng ta thi rớt, chúng ta phải cố
gắng luyện thi lại, thế nào cũng đạt được. Ví dụ như trồng cam, gặp trời
không mưa, chúng ta làm mưa, gặp trời lạnh rét, chúng ta sưởi ấm như chúng
ta đã thấy nhà nông ở bang Florida đặt hệ thống sưởi ấm tại các vườn cam
vào mùa lạnh năm nào. Chúng ta làm chủ tạo nhân, chính chúng ta làm chủ
thọ quả, còn cầu xin cái gì, cần hỏi han ai nữa. Chỉ cần sáng suốt khi tạo
nhân, chịu khó chăm sóc tốt cho nhân tăng trưởng, thì quả chín ngon ngọt
sẽ đến tay chúng ta một cách dễ dàng. Đó là lý nhân quả, nếu chúng ta tin
sâu và tin chắc lý này, chắc chắn sẽ không còn mê tín mà đi coi bói toán
tử vi hay đi xin xăm cầu đảo.
Tóm lại, việc coi tử vi bói toán, cũng như
việc xin xăm cầu đảo, là một thứ mê tín, nó tạo nên những con người yếu
hèn, không sáng suốt và mất tự tin nơi chính mình. Nó cũng đi ngược lại
với qui luật nhân quả của thế giới hiện tượng, một qui luật mà đạo Phật
coi như là căn bản để chuyển hóa nghiệp lực của dòng sinh mệnh.
Chúng ta là Phật tử, đang kế thừa chánh pháp
giác ngộ của Đức Thế Tôn mà nuôi dưỡng và chấp nhận mê tín được sao? Hãy
phá bỏ mê tín, hãy tin nơi chính mình, hãy tin sâu và tin chắc lý nhân
quả, hãy khuyên lấy mình và bạn bè xung quanh hằng luôn "chư ác mạc tác,
chúng thiện phụng hành và tự tịnh kỳ ý". Một phút giây tâm được tịnh là
ngưng tạo bao nhiêu nghiệp, ngưng gieo bao nhiêu nhân và xa bao nhiêu dặm
khổ ải!
Source:
http://www.jps.net/hoasen