Sự bối rối của Tổ Huệ Khả cũng là sự bối rối của tất cả chúng ta. Cho đến nay Tâm vẫn là một khái niệm trừu tượng. Có tâm hay không? Nếu có, tâm nằm ở đâu trong mỗi con người?
Phải chăng tâm chính là thần thức, một danh từ mà Phật giáo Tây Tạng  
thường hay dùng để chỉ một cái gì đó như là một chủng tử -tích lũy tất  
cả nghiệp quả của một cá nhân- sẽ rời bỏ xác thân khi ta chết để đầu  
thai hay đi về một cảnh giới khác?
Những câu hỏi này không phải  chỉ được đặt ra cho những người Phật tử mà
còn cho cả giới khoa học nói  chung. Dưới mắt nhìn khoa học, cái tâm 
này nếu hiện hữu tất phải nương  tựa vào thân xác để tồn tại. Trong con 
người, não bộ là bộ phận chủ quản  của ý thức, của tư duy, thế nên cái 
tâm này nếu có, não bộ phải là ngôi  nhà lý tưởng để tâm trú ngụ, hay 
nói một cách khác hơn, tâm chỉ là sự  nối dài của não bộ. Trên căn bản 
của cái nhìn này, khi ta chết, não bộ  ngưng hoạt động, cái tâm này cũng
phải biến mất theo.
Cuộc tranh  luận về mối quan hệ giữa tâm và thân, như thế, đã kéo dài từ
bao thế kỷ  qua. Sam Parnia, Bác sĩ chuyên khoa hồi sinh, Giám đốc Dự 
án “Human  Consciousness Project” và là tác giả cuốn “Chuyện Gì Xảy Ra 
Khi Chúng Ta  Chết,” đang cố gắng để giải quyết cuộc tranh luận này. 
Trong một cuộc  phỏng vấn hồi đầu tháng 10/08 dành cho AOL, Bác sĩ 
Parnia đã cho chúng  ta một ý niệm căn bản về trường hợp cận tử cũng như
phương pháp khoa học  thực nghiệm được áp dụng hiện nay trong việc khảo
cứu về tâm. Ông đã  chứng minh cho ta thấy một điều: Tâm có mặt, hiện 
hữu như một thực thể  độc lập đối với não bộ. Kết quả này vô hình chung 
đã hoàn toàn phù hợp  với những gì được mô tả trong “Tử Thư” của Phật 
giáo Tây Tạng về việc  thần thức lìa bỏ xác thân trong giờ lâm tử. Đây 
là một bước tiến quan  trọng của khoa học trong nỗ lực nghiên cứu về 
tâm. Từ viên gạch lót  đường này, khoa học đang bắt đầu có những bước đi
mới vào ngưởng cửa bí  mật này.
Tốt nghiệp Đại Học Y Khoa St. Thomas, Luân Đôn, BS Parnia là người sáng lập Consciousness Research Group
tại Đại học Southampton, Anh quốc. Cùng với Tiến sĩ Peter Fenwick,  
những công trình nghiên cứu của ông về Kinh Nghiệm Cận Tử (NDE -  
near-death experiences) đã gây được sự chú ý của dư luận, không phải chỉ
riêng ở Anh quốc mà trên toàn thế giới. Công trình ngiên cứu này đã  
được trình bày trong một tác phẩm xuất bản mơi đây: “What Happens When  
We Die: A Groundbreaking Study into the Nature of Life and Death.” LCD.
Làm Sao Bác Sĩ Có Thể Giải Thích Được Trường Hợp Cận Tử?
Cho đến nay, bằng chứng cho thấy là khi trái tim ngừng đập, máu sẽ  
không còn luân lưu trong cơ thể, tất cả đều đi vào trạng thái bất động. 
Não bộ chấm dứt hoạt động trong vòng 10 giây sau đó. Một điều khá thích
thú là –khi chúng tôi, những bác sĩ điều trị, cố gắng tìm cách can 
thiệp  vào bằng cách xoa bóp ngực, cho thuốc, kích thích trái tim- mặc 
cho tất  cả những nỗ lực này có thể kéo dài hàng chục phút hay cả giờ, 
các cuộc  nghiên cứu đều cho thấy là chúng ta vẫn không thể nào bơm đủ 
liều lượng  máu cần thiết vào não bộ để cho nó hoạt động trở lại.
Vậy thì điều gì đã xảy ra cho tâm ở giây phút này? Cụ thể hơn,  
trong trường hợp của tôi, điều gì đã xảy ra cho bệnh nhân mà tôi đang  
điều trị? Cái tâm của y có còn ở đó hay không? Chúng ta nghĩ rằng  
tâm cũng sẽ chấm dứt hoạt động chỉ trong vòng vài giây đồng hồ. tuy  
nhiên một điều thích thú là, trong 5 cuộc nghiên cứu độc lập khác nhau  
-một là của tôi- có từ 10 đến 20 phần trăm những người đã được công nhận
chết lâm sàng, người ta vẫn ghi nhận được có những dấu hiệu về một số 
hoạt động của tâm. Nó cho thấy một điều rằng, ở trong con người có một 
số loại hình ý thức nào đó vẫn còn hiện diện cho dù não bộ đã không còn
hoạt động nữa.
Những điều mà họ mô tả được gọi là kinh nghiệm cận tử. Đây là cảnh  
giới chủ quan, giống như ỏ trong giấc mơ. Thông thường, họ bảo rằng,  
“Tôi đã thấy một cái đường hầm, Tôi đã thấy ánh sáng.” Chúng ta không  
thể nào thẩm định được những điều này. Tôi không thể nào nói rằng giấc  
mơ của bạn là thực hay không thực. Một số người sau khi được hồi sinh đã
kể lại rằng họ đã thấy quang cảnh bác sĩ và y tá đang làm việc với  
những chi tiết đặc thù. Thế thì câu hỏi đặt ra là –nó có xảy ra đúng như
vậy không? Có thực sự như vậy không? Những Bác sĩ và y tá tại hiện  
trường đều xác nhận về những điều mà bệnh nhân mô tả là đúng. Điều này  
có nghĩa là bệnh nhân khi sống lại đã nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.
Vậy thì họ đã thực sự trông thấy? Trông thấy bằng cách nào? Hoặc giả  
lúc đó tâm của họ đang thực sự lơ lửng ở một nơi nào đó trên trần nhà?
Điểm quan trọng ở đây là, không ai với đầu óc bình thường lại có thể 
phủ nhân kinh nghiệm này đã xảy ra. Câu trả lời dễ dàng nhất thì cứ cho
rằng đây chỉ là một trò chơi của tâm, một cái ảo ảnh. Nhưng vấn nạn 
là,  khi sống lại họ đã nói cho chúng ta biết tất cả những gì đã thực sự
xảy  ra tại phòng hồi sinh. Thế nên khó mà cho rằng đây chỉ là một ảo 
ảnh.  Người ta chỉ có thể giải thích rằng sự việc như thế xảy ra vào 
ngay thời  điểm khi não bộ vừa ngưng hoạt động hay là vừa mới phục hồi. 
Chẳng hạn  như bạn nằm mơ thấy mình đang sống ở một nơi nào đó cả hàng 
năm trời,  nhưng nó chỉ có thể xảy ra trong thời gian thực tế chưa tới 
một phần  triệu giây đồng hồ. Cũng vậy, ngay lúc não bộ bắt đầu ngưng 
hoạt động,  bạn liền có ngay cái kinh nghiệm nhanh chóng tại hiện trường
và cảm  tưởng như là mình đã có mặt ở đó trong suốt thời gian. Tuy 
nhiên vấn đề ở  đây là, hãy tạm gác qua một bên những chuyện đường hầm 
và ánh sáng,  những bệnh nhân sống lại đã kể cho chúng ta nghe những chi
tiết rất đặc  thù, “Nó có thể đã xảy ra vào khoảng 9:15AM.” Và những sự
kiện mô tả đã  xảy ra trong khoảng từ 10 đến 20 phút.
Một cách giải thích khác là họ thực sự trông thấy mọi việc. Họ đã  
nhắm mắt và chuyện xảy ra là có thể họ mở mắt ra lại ở một lúc nào đó và
chúng bắt đầu tích lũy dữ kiện rồi não bộ thu lượm những dữ kiện này. 
Điểm then chốt của cách lý giải này là bệnh nhân đã thực sự trông thấy 
mọi chuyện đang xảy ra.
Tâm vẫn còn là một bí mật. Chúng ta không thể hiểu được. Có thể tâm  
là phi-cục-bộ với não bộ. Nếu bạn đem vấn đề này hỏi những nhà vật lý  
lượng tử thì có thể như vậy bởi vì chúng ta hiểu rằng ở mức độ này, mọi 
sự vật có tính phi-cục-bộ. Chúng ứng xử trong một cách thế có vẻ không 
giống ai.
Bác Sĩ hy vọng đạt được những gì thông qua công trình nghiên cứu 
này? Tiến bộ về y khoa? Một sự hiểu biết sâu sắc hơn về cái chết?
Tất cả những gì mà chúng ta làm trong lãnh vực y khoa đều mang đến  
phúc lợi cho xã hội. Nếu bạn bỗng dưng khám phá ra một phương thuốc điều
trị bệnh ung thư, đó là một bước tiến của y khoa nhưng chung cuộc vẫn 
là một bước tiến của xã hội. Đây là một công trình nghiên cứu y khoa sẽ
mang đến phúc lợi cho toàn xã hội. Công việc này khá quan trọng bởi vì
những hiểu biết của chúng ta về tâm và não rất ít oi. Trong đa số 
trường  hợp, chúng ta không thể tách lìa chúng. Chỉ trong trường hợp 
chết lâm  sàng hoặc bị đứng tim, tâm và bão bộ mới có thể tách rời khỏi 
nhau. Và  nếu như chúng có thể được tách rời ra thì vấn đề này sẽ có 
những tác  động đến khoa thần kinh học.
Phần lớn công việc mà chúng tôi đang làm là nghiên cứu những gì xảy  
ra cho não bộ cùng phương thức mà chúng tôi có thể cải thiện vấn đề hồi 
sinh đối với trường hợp đứng tim, cải thiện phương thức trông nom những
bệnh nhân tim vừa mới ngưng đập. Nếu chúng tôi mang được bệnh nhân trở
lại với đời sống kịp thời, sẽ tránh được cho họ những thiệt hại về hệ 
thần kinh, những hư hỏng về trí não, và những bất bình thường khác.
Nó thực sự mở ra một viễn cảnh vô tận. Một đằng là chuyên về tim và  
đằng khác là khoa thần kinh học. Một cách tổng quát, nó sẽ mang phúc lợi
đến cho mọi người.
Trường Hợp Cận Tử (NDE)
Bằng Cách Nào Bác Sĩ Có Thể Xác Nghiệm Tính Cách Đúng Đắn Về Những Kinh Nghiệm Xảy Ra Mà Bệnh Nhân Cận Tử Mô Tả Lại?
Chúng tôi cho thiết trí một bộ phận giống như cái kệ ở ngay phía trên
đầu giường của bệnh nhân. Phía bề mặt của cái kệ quay xuống dưới -tức 
là phía mà bạn có thể trông thấy khi đang nằm ngữa ở trên giường quay  
mặt nhìn lên- có một cái hình tam giác. Ở phía kia, tức là phía mà bạn  
chỉ có thể trông thấy được khi ở trên trần nhà nhìn xuống (bệnh nhân  
không thể trông thấy được), có vẽ một bức tranh tương đối phức tạp.
Hãy hình dung bạn đang nằm trên giường bệnh viện mà ở phía trên mình 
là một cái kệ. Nếu người nào đó (tức là bệnh nhân kể lại về kinh nghiệm
cận tử) sau khi sống lại và mô tả là họ đã thấy một hình ảnh nào đó,  
trường hợp này như đã nói ở trên là một trò chơi của tâm, một ảo ảnh.  
Nếu họ bảo rằng họ trông thấy một cái hình tam giác, thì có thể là bởi  
vì họ đã mở mắt ra. Còn nếu khi sống lại họ cho biết là đã nhìn thấy cái
bức tranh phức tạp kia, điều này có nghĩa là ý thức (tâm) của họ tiếp 
tục tồn tại.
Trong công trình nghiên cứu này chúng tôi muốn cho thiết trí khoảng  
từ 50 đến 100 cái loại kệ này, tối thiểu ở khoảng 25 bệnh viện. Chúng  
tôi đã thực hiện được khoảng một nữa -phần lớn là tại Anh quốc. Chúng  
tôi cũng có 9 trung tâm tại Hoa Kỳ, và chúng tôi đã tiên phong thử  
nghiệm phương pháp này tại Anh từ 18 tháng nay. Trong khi chúng tôi  
không thể nào tiên đoán được lúc nào thì trường hợp đứng tim sẽ xảy ra, 
chúng tôi nghĩ rằng nơi có khả năng xảy ra là phòng cấp cứu và phòng  
bệnh nhân nguy kịch. Một khi đã được thiết bị xong, chúng tôi chỉ làm  
công việc theo dõi. Và rồi chúng tôi phỏng vấn những người sống lại. Nếu
chúng tôi có thể bắt gặp được trường hợp đứng tim đúng lúc, chúng tôi 
có thể cho gắn máy theo dõi não bộ.
Chúng tôi cũng đang sử dụng một phương tiện kỹ thuật tối tân hiện nay
trong việc khảo sát não bộ gọi là INVOS [in-vivo optical spectroscopy]
dùng để đo lượng oxy trong não. Tất cả những cuộc nghiên cứu trước đây
đều cho biết là dù cố gắng cách nào chúng ta cũng không thể đưa đủ 
lượng  máu cần thiết vào não. Làm sao để bạn biết được chuyện này? Biết 
đâu có  thể đã có đủ máu ở trong não nhưng tại vì bạn không biết mà 
thôi. Với  INVOS, chúng ta sẽ biết một cách chính xác bao nhiêu máu đã 
được bơm vào  não và như thế chúng ta có thể ghi nhận được mối liên hệ 
tương quan với  trường hợp cận tử. Đây là điều chưa từng được thực hiện 
trước đây.
Cho Đến Nay Loại Dữ Kiện Nào Mà Bác Sĩ Đã Thu Lượm Được?
Chỉ là những dữ kiện rất mực tiên khởi. Chúng tôi chỉ mới bước vào  
giai đoạn điều chỉnh một cách tốt đẹp phương pháp nghiên cứu này. Chúng 
tôi mới có một số nhỏ đối tượng nghiên cứu và muốn nâng con số này lên 
1,500 người. Lý do là tỷ lệ những người có kinh nghiệm cận tử, sống sót
qua cơn đứng tim, rất là ít oi, chỉ khoảng 2%. Đó là lý do tại sao 
chúng  tôi phải có rất nhiều bệnh nhân và bệnh viện để công trình nghiên
cứu  này có thể đạt được kết quả. Không những người sống sót đã hiếm mà
trong  số những người này, kinh nghiệm về cận tử lại càng hiếm hơn.
Tâm Vẫn Là Một Bí Mật Hàng Đầu
Hồi Nào Thì Bác Sĩ Quan Tâm Đến Chuyện Có Sự Phân Cách Giữa Tâm và Não Bộ?
Tôi bắt đầu quan tâm đến vấn đề này khi còn là một sinh viên y khoa, 
mười lăm năm trước đây. Khi mà bạn -những y tá, bác sĩ- phải đối diện 
và  có những quyết định liên quan đến những vấn đề sống chết (cụ thể như
có  nên thực hiện việc hồi sinh cho bệnh nhân này không?), tất cả đều 
chỉ  đơn thuần dựa trên những ý kiến chủ quan, và dĩ nhiên là có một sự 
mù mờ  trong đó.
Trong năm cuối cùng trước khi tốt nghiệp, tôi đã chứng kiến một số  
lượng bệnh nhân bị đột tử vì đứng tim. Trong đó có một trưởng hợp đặc  
biệt, đó là một bệnh nhân mà tôi đã từng quen biết trước đây. Một hôm,  
tôi vừa mới rời phòng anh ta chừng 30 phút vì anh ta trông có vẻ khỏe  
khoắn thì nhận được cấp báo là có một trường hợp đứng tim xảy ra. Bất  
hạnh thay, trường hợp đó lại chính là anh ta.
Bây giờ nhớ lại, khi thấy anh ta nằm bất động ở trên giường tôi không
khỏi khởi lên suy nghĩ: “Chuyện gì đang xảy ra cho cái tâm và ý thức  
của anh ta? Anh ta có thể nghe hay nhìn thấy chúng tôi không?” Tôi đã  
từng nghe những mẩu chuyện như vậy về những người có kinh nghiệm cận tử,
thế nhưng vẫn chưa có câu trả lời chính thức của khoa học. Tôi nghĩ đó
là giây phút quyết định của đời tôi.
Ngay cả lúc còn là một sinh viên y khoa tôi đã rất thích thú trong  
việc tìm hiểu tâm là gì, và mối liên hệ của nó với não bộ ra sao. Tại  
sao chúng ta là một nhất thể toàn vẹn như là những cá nhân với những  
nhân cách, cảm xúc, tình cảm? Trước đây tôi tin rằng tất cả đều bị cắt  
đứt, khô kiệt (khi một người chết) cho đến khi tôi bắt đầu nhìn sâu chi 
tiết vào vấn đề này. Có thể nói đây là lãnh vực cuối cùng của khoa học 
hoàn toàn chưa được khám phá.
Thế thì, trên quan điểm cá nhân, Bác Sĩ Tin Rằng Tâm Là Cái Gì?
Ngay bây giờ, dĩ nhiên, tôi không có câu trả lời cho bạn. Tâm vẫn là 
một bí ần hàng đầu. Mặc dầu đa phần mỗi con người chúng ta không ngừng 
phóng thích những hoạt động điện tử, nhưng không ai đưa ra được một thí
nghiệm hay là một bằng chứng khả tín nào về cơ chế vận hành sinh học.
Nếu tôi bảo bạn nhìn vào một cái tế bào não ở trong kính hiển vi và  
bảo rằng, “Cái tế bào não này đang suy nghĩ hay đang mệt mỏi,” chắc bạn 
sẽ tự bảo mình, “Cái ông này ăn nói ba trợn. Làm sao mà nó có thể sản  
xuất ra một tư tưởng, ý nghĩ được.” Chuyện gì xảy ra khi bạn nối kết, 2 
hay 100, hay 1,000 hoặc 1 triệu tế bào não lại với nhau? Những tư tưởng
phát xuất từ đâu? Không ai biết. Không ai có thể giải thích. Điều này 
đưa ta đến vấn nạn trong việc tìm hiểu về ý thức.
Hiện đang có  hai khuynh hướng liên quan đến vấn đề này. Một phe thuộc 
khuynh hướng cổ  điển, quy ước hơn, cho rằng có những hoạt động điện-hoá
xảy ra trong  não bộ, nhưng họ không thể giải thích được như thế nào. 
Còn phe kia thì  thú nhận rằng đó là một thực thể mà khoa học chưa khám 
phá được cho nên  không thể giải thích tiến trình được biết của não bộ. 
Cũng chẳng khác gì  toán học và trọng lực. Bạn không thể phân chia trọng
lực ra thành những  mảnh nhỏ. Trọng lực là trọng lực.
Có thể nói có đến khoảng chín mươi chín phần trăm thời gian của đời  
sống, bạn không thể nào tách rời tâm và não ra khỏi nhau. Tuy nhiên  
trong một số trường hợp hiếm hoi, bạn có thể làm được việc này bởi vì  
não hoàn toàn ngưng hoạt động và bạn có thể quan sát được những gì xảy  
ra đối với tâm. Nếu quan điểm của phe thứ nhất là đúng -rằng đó là những
hoạt động của tế bào não - thế thì khi bạn cho não ngừng hoạt động, 
cái  tâm cũng sẽ phải biến mất theo. Cũng giống như ánh sáng, khi bạn 
tắt  điện, ánh sáng tắt theo, khi bạn mở điện, ánh sáng trở lại. Và như 
vậy,  một khi bạn tắt điện mà ánh sánh vẫn còn –có nghĩa rằng nó không 
phải là  nguồn của ánh sáng. Đây là một thực thể khoa học hoàn toàn mới 
mẻ.  Nghiên cứu vấn đề này rất mực thú vị bởi vì đây có thể là lần duy 
nhất  chúng ta có mọi câu trả lời dứt điểm cho một câu hỏi đã từng được 
nêu  lên từ thời Hy Lạp cổ. Người ta đã không ngừng tranh luận nhau về 
vấn đề  này qua mọi nền văn minh trên thế giới.
Và bây giờ họ vẫn tiếp tục tranh luận, cũng cùng một vấn đề đó, và cũng cùng hai phe đó.
Theo: chungta.com