Tôi đã
từng nghe người ta kể nhiều về phép thuật nèm, chài (bùa mê, ngải lú)
thần bí của những ông thầy mo Mán, Mường trên rừng xanh núi đỏ. Rằng chỉ
với một dúm muối, một đôi đũa, một nhành cây…, họ có thể “bó” cho đôi
vợ chồng nọ đang đứng trước nguy cơ tan vỡ trở nên quấn quyện, khăng
khít như thuở ban đầu. Có thể chia rẽ cặp tình nhân đang say nhau như
điếu đổ kia bỗng chốc trở nên hờ hững, lạnh lùng để rồi … chia ly đôi
ngả. Thậm chí, chỉ với một chiếc kim, một mảnh sắt quấn sợi chỉ ngũ sắc,
họ có thể giết chết kẻ thù địch bằng những lời chú bí hiểm… Để “bảo
lãnh” cho tính xác thực của những câu chuyện rùng rợn ấy, có người còn
lôi ra những lời thề rất độc địa khiến kẻ tò mò, đa nghi Tào Tháo là tôi
cứ nhấp nhổm không yên. Và rồi, mặc cho cơn áp thấp nhiệt đới hoành
hành, tôi vẫn xé gió, đội mưa lên xứ Mường Thanh Sơn (Phú Thọ) quyết vén
bức màn tâm linh kỳ bí này.
KỲ I: NHỮNG
CÂU CHUYỆN HUYỀN HOẶC VÀ HÀNH TRÌNH ĐI TÌM LÁ BÙA YÊU
Buổi trưa hôm ấy, tôi
và nhà văn Nguyễn Hữu Nhàn, người đẫm mình mấy mươi năm
trong nền văn hoá xứ Mường Phú Thọ, dùng cơm trưa ở nhà khách UBND huyện
Thanh Sơn. Anh Tạ Văn Ngọ, trưởng phòng văn hoá huyện tay rót rượu mời
khách, miệng xởi lởi: “Chuyện bùa mê ngải lú tôi cũng nghe nhiều rồi,
thực hư thế nào, tôi chưa dám kết luận. Riêng chuyện nèm chữa bệnh cho
người và gia súc, nhất là nèm chữa bệnh trâu bò bị dòi bọ, nèm chữa hóc,
nèm trừ sâu hại hoa màu… thì tôi tin”. Rồi anh kể: cách đây vài năm,
một gia đình cùng xóm với anh có con trâu bị bệnh dòi, chữa bao nhiêu
thuốc cũng không khỏi. Chị vợ bèn đến nhà ông thầy mo trong làng nhờ
chữa bằng bùa chú. Ông thầy mo ngồi xếp bằng, thủng thẳng hỏi: trâu bị
bệnh lâu chưa? loét chỗ nào? rồi bảo “khổ chủ” về đi, về mà nhặt dòi bọ.
Chị nọ bán tin bán nghi, chân thấp chân cao chạy. Về đến nhà thì eo ôi,
dòi từ vết loét ở cổ trâu nhung nhúc chui ra hàng vốc. Vài ngày sau,
lành tịt. Hai vợ chồng sướng rơn, vội vàng sắm sanh chút lễ mọn đến tạ
ơn thầy. Chuyện nữa: anh Hoàng Bá Tân, con của “nhà bùa chú” nổi tiếng
Hoàng Bá Huân ở xã Tân Phú có những bài nèm chữa một số bệnh hiểm nghèo.
Đứt tay chảy máu, nhọt sưng mưng mủ, anh chỉ cầm con dao cùn hà hơi
niệm chú rồi chí chí vào đó, vài ngày nhọt to như cái chén xẹp ngay. Mới
đây, anh niệm thần chú chữa khỏi bệnh viêm gan nặng cho một người ở
làng Hoàng Xá. Nhờ đó, anh được mời đi báo cáo điển hình về cách chữa
bệnh bằng phương pháp dân gian ở Hội nghị y học dân tộc tỉnh Phú Thọ.
Nhà văn gầy gò Nguyễn
Hữu Nhàn thì nhỏ nhẻ góp một chuyện khá rùng rợn. Chuyện rằng: ông có
một người bạn đồng hương quê Tứ Xã (Lâm Thao) dạy học nhiều năm ở xã Lai
Đồng (cách Tân Phú 30 km). Một lần chứng kiến một anh Mường có vợ lâm
bệnh trọng chết. Thay vì lo ma chay, anh này cứ dí mũi xuống xác vợ… hít
lấy hít để. Hỏi dân làng mới biết, anh này vì xấu xí, lại nghèo nên
phải nhờ người nèm mới lấy được vợ. Do bỏ bùa mê thuốc lú để lấy cưỡng
bức nên khi một người chết thì người kia sẽ phải chết theo do chưa biết
hoặc chưa kịp đón thầy đến “ké nèm” (giải bùa chú). Sau này, ông được cụ
Hoàng Đức Sin, 80 tuổi, người Mường xã Tân Minh giảng giải thêm rằng:
Nếu nèm để lấy vợ mà sống yêu thương nhau thì không sao. Còn nếu nèm để
cưỡng bức nhau sẽ bị quả báo tức thì. Vì vậy, khi một người đột tử thì
người kia phải hít hơi tử thi cho đến khi thầy đến cởi cho mới thoát.
Cuộc đời
cụ Sin là cả một pho huyền sử về phép thuật nèm chài. Cụ vốn là thầy
cúng nổi tiếng cả vùng, đã từng được cấp sắc chánh thượng thừa, cấp bậc
cao nhất trong nghề thầy cúng. Muốn lên được cấp bậc này phải qua các
sắc tiểu thừa, trung thừa, đại thượng thừa và trung thượng thừa. Là
người ăn to nói lớn, cụ cứ choang choang kể: “Ngày xưa, bác là cán bộ
xã, làm chủ nhiệm HTX nhiều năm đấy. Vì làm cán bộ, không được đi cúng,
không được nói đến chài, nèm nên có lão giở trò ma nèm vợ bác, khiến bà
ấy bỏ chồng, bỏ con đi theo hắn. Giận quá, bác gọi hắn đến nhà vãi (bố
mẹ vợ) vỗ ngực, chỉ mặt hắn: “14 tuổi tao đã là thầy cúng. Mọi pháp
thuật người Mường tao không lạ. Nếu ngươi không đón người ké nèm để tao
phải ra tay thì chớ có trách…” Kẻ cướp vợ mặt xanh đít nhái quỳ sụp
xuống, lạy cụ như tế sao. Nhà văn Nguyễn Hữu Nhàn hỏi: “Thế cụ có giận
cụ bà không?” Cụ Sin xua tay cười hớ hớ: “Ô không! Đấy là nó nèm cho mê
mẩn mà theo nó thôi. Khi bà ấy về, khóc lóc xin tha thứ, bác không mắng
nửa lời, vẫn sống tốt với nhau đến tận bây giờ đấy”. Nhà văn lại hỏi:
“Người Mường xưa có thể nèm cho trai gái yêu nhau. Vậy có thể nèm cho
nhân tình nhân ngãi, bồ bịch bất chính chán nhau không hả cụ?”. “Được
chứ!”. Cụ Sin nói rồi vỗ vỗ vào vai nhà văn: “Hôm nào đến
đây bác dạy cho bài ké nèm mà về xuôi cứu nhân độ thế cho vợ chồng không
bỏ nhau”.
Tôi ngồi
nghe chuyện mà người cứ mê đi. Càng nghe ruột càng nóng như lửa đốt,
những muốn có phép thần để bay ngay lên xứ Mường. Bữa rượu vừa tan, tôi
vội vã lên xe phóng thẳng. Chặng đường từ thị trấn Thanh Sơn (Phố Vàng)
lên Thu Cúc dài chừng 30 km bóng nhoáng, phẳng lỳ. Tay vít ga, mông uốn
lượn theo những đường cong mềm mại, tôi cứ mắt tròn mắt dẹt. Sao đường
miền núi lại “ngon” thế? Sao tiếng là vùng sâu vùng xa nhất của huyện
Thanh Sơn tưởng là xác xơ, tiêu điều mà lắm nhà lô cốt bê tông thế, trên
nóc lại còn chềnh ễnh con ăng-ten chảo pa-ra-bôn giá đến vài triệu
đồng. Các quán cà phê giải khát mọc san sát. Thi thoảng lại bắt gặp biển
hiệu “karaoke” to đoành. Thế mới oách! Thì ra cái “anh” văn minh đã
tràn cả lên rừng xanh núi đỏ rồi.
Đến địa phận xã Tân
Phú, tôi tạt vào một quán bia hơi bên đường. Cô chủ quán ngực thây lẩy,
mông ưỡn ẹo đon đả chạy ra. Trong quán, một tốp thanh niên Mường chừng
chục cô cậu đang tíu tít cụng ly, đùa cười rôm rả. Chỉ mất vài câu đưa
đẩy, tôi đã trở thành khách quý của họ. Biết tôi có ý định tìm hiểu phép
thuật nèm chài, Thuỷ, cô gái Mường có nước da đen giòn với nụ cười hoa
tươi tắn lúng liếng bảo: “Anh đến đúng ổ bùa ngải của người Mường chúng
em rồi đấy. Đẹp giai thế này, không sợ bọn em bỏ bùa mê cho mất đường về
quê mẹ sao anh?”. Tiếng cười ré lên. Cậu thanh niên Mường tên Khoẻ, xã
Mỹ Thuận, phô hàm răng bàn cuốc gắt gỏng: “Chúng mày có im đi không! Cứ
đùa để anh ấy sợ”. Quay lại phía tôi, Khoẻ trùng giọng: “Nèm chài của
người Mường chúng em là có thật, lưu truyền từ đời xửa đời xưa. Mẹ em
cũng biết nèm đấy, nhưng cụ chẳng làm bao giờ cả. Cụ bảo, làm cái đó
thất đức lắm. Bữa trước, có mấy anh nhà báo dưới Hà Nội lên đây tìm hiểu
viết bài. Hỏi han linh tinh vài câu rồi về phịa cả một trang báo dài.
Toàn bịa đặt, xuyên tạc cả. Lại còn riết róng tố cáo người Mường chúng
em loè bịp, chặt chém khách moi tiền, rồi thì mê tín dị đoan khiến dân
tình bất bình lắm. Nếu anh thực sự muốn tìm hiểu phép thuật thần bí này,
em sẽ đưa anh đi”. Thấy tôi còn bán tin bán nghi, Khoẻ căn vặn: “Anh
chưa tin phải không? Thế em hỏi anh nhớ, đôi vợ chồng nọ vừa chiều qua
đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Vợ tru tréo chửi chồng, chồng vác dao rượt
đuổi vợ, tưởng chém giết nhau đến nơi. Đùng một cái, sáng hôm sau, lại
thấy cô vợ hớn hở quay về, ríu rít anh anh, em em như chưa từng có
chuyện đánh đấm. Thế không nèm thì là gì? Hay như cô S. Thị Nở ở cầu Mịn
kia kìa. Xấu người, lại xấu cả nết. Lấy chồng, đẻ được 2 đứa con gái,
chồng chán, nó bỏ. Thế mà anh Tuấn, chủ thầu xây dựng dưới Hà Nội, đẹp
trai, lắm tiền, vợ đẹp như tiên, lại chết mê chết mệt S. Hai đứa ăn ở
với nhau như vợ chồng. Năm ngoái, lại còn bỏ tiền xây dựng cho S. một
ngôi nhà 2 tầng thênh thếnh ở mặt đường. Chuyện này, cả huyện Thanh Sơn
biết. Em hỏi anh, thế không phải nèm thì là gì?”. Tôi gật gù lia lịa.
Khoẻ hứng chí bảo: “Kể tên những người biết nèm ở đây thì đầy dẫy. Này
nhé: Bà Nhàn ở xóm Bưng (xã Minh Đài), thầy mo Thục, thầy Cửu, thầy
Thắng, bà Phúc, bà Chối, bà Miến ở Mỹ Thuận, thầy Hà Văn Bày ở thôn Mai
Thịnh (xã Địch Quả), ông Hà Văn Bằng, ông Hoàng Bá Huân ở Tân Phú… Ôi
dào! Nhiều lắm! Nhưng theo em, nổi tiếng nhất vẫn là thầy mo Thục. Thầy
cao tay lắm. Ngày nào cũng có người đón thầy đi cúng giải hạn, cúng đàn
chay phá ngục cho những nhà chết trùng tang, làm bùa ghét, bùa yêu… Đùi
gà gia chủ lễ tạ, cả nhà thầy ăn chẳng hết. Hôm nọ, vợ chồng anh Tân ở
Mỹ Thuận có đôi lợn nái xổ chuồng, táo tác đi tìm cả ngày chẳng thấy. Bí
quá mới đến nhờ thầy Thục. Ông Thục nhận lời, thắp hương, khấn vái rồi
đi bộ lên trên dãy núi Cụt trước mặt anh kia kìa. Ông ấy lầm rầm đọc
thần chú rồi hú lên mấy tiếng. Ngay chiều hôm ấy, đôi lợn ở đâu ủn ỉn mò
về. Chuyện này, cả làng đồn rầm rĩ, em không nói sai”. Tôi sốt sắng hỏi
đường đến nhà ông Thục để xin lá bùa yêu. Khoẻ bảo: “Anh là người lạ,
đến nhà, thầy không làm đâu. Để em dẫn đường cho”. Tôi sướng rơn, luýnh
quýnh thế nào bỏ quên cả mũ bảo hiểm ở quán.
Nhà thầy
mo Thục nằm chon von trên lưng chừng đồi. Trời mưa, đường trơn nhầy
nhụa, xe cài số 1, ì ạch mãi mới lên đến nơi. Căn nhà gỗ, lợp mái gianh,
rộng thênh thếnh như cái đình, ồn ào tiếng nói cười. Ngày mai, cậu con
út của thầy vào Nam lập nghiệp, gia đình làm bữa liên hoan. Thầy không
có nhà. Vợ thầy bảo: Thầy ra chợ thị trấn mua “canh” (thức ăn). Tôi ngồi
chờ. Anh con trai cả tủm tỉm: “Chú đến đây là đúng địa chỉ rồi. Yên tâm
đi. Bất cứ chuyện gì cần, thầy cũng có thể giúp chú được”. Rồi anh kể,
có một cậu thanh niên ở tận Sơn Tây, vợ bỏ đi theo giai, lên khóc lóc
van vỉ nhờ thầy cứu giúp. Thầy nhận lời, làm cho một lá bùa. Ba ngày
sau, cô vợ trở về. Anh chàng mừng rơn. Cảm tạ tấm lòng của thầy, anh đã
biếu thầy 3 triệu. Tháng nào anh ta cũng lên đây một lần để thầy yểm bùa
cho tình cảm vợ chồng thêm bền chặt. Mới đây, có một bà tận Gia Lai –
KonTum lặn lội ra đây. Chồng làm giám đốc, bồ bịch lăng nhăng. Bà vợ
đánh ghen, chửi bới, rồi khóc lóc, nỉ non… đủ hình đủ kiểu mà anh chồng
vẫn chứng nào tật ấy. Nhờ bùa của thầy tôi, cô ấy đã giành lại được
chồng. Hôm kia, cô ấy gửi biếu thầy tôi 5 triệu nhưng thầy chỉ nhận 3
triệu thôi. Cụ cao tay lắm”.
Khoảng 5 giờ chiều,
thầy Thục mới về. áo trắng, quần âu, trông thầy phong độ lắm so với cái
tuổi thất thập. Bắn một điếu thuốc lào, lim dim nhả khói, thầy hất hàm:
“Anh từ đâu tới? Có việc gì?”. Tôi liền giả bộ rầu rĩ: “Con là thầy giáo
dạy văn dưới Hà Nội. Vợ con đang lăng nhăng với người khác. Con muốn
xin thầy một lá bùa để kéo vợ con về”. Thầy cười khùng khục: “Anh nói
thế nào ấy chứ. Trông anh đẹp giai lồng lộng, lại hào hoa thế kia, vợ bỏ
theo giai sao được”. Tôi rơm rớm nước mắt, van vỉ: “Bẩm thầy! Con đâu
dám nói dối. Xin thầy mau ra tay giúp con, thầy cứu con không thì con
chết mất”. Miệng nói, tay rút tờ năm chục, tôi dúi vào tuí thầy. Bộ mặt
tôi lúc đó trông chắc thảm thương lắm nên thầy hạ giọng: “Thôi được rồi,
thầy sẽ giúp. Bây giờ, anh ghi tên tuổi của anh và vợ anh vào tờ giấy
này. Nhớ phải ghi thật chính xác, nếu không bùa sẽ mất linh”. Ngừng lời,
chiêu một ngụm nước, thầy chép miệng: “Gớm! Các cô cậu dưới ấy bây giờ
no lưng ấm cật nên giậm giựt chân tay. Ngoại tình, bồ bịch khiếp quá.
Chẳng riêng gì anh đâu. ối người làm giám đốc, vụ trưởng mà vẫn cứ bị vợ
cắm sừng cho như chơi ấy chứ. Đấy, vừa chiều qua, một cô sồn sồn tô son
trát phấn, người núc nỉu những nhẫn, dây chuyền đến cầu xin tôi làm nèm
cho… 4 ông bồ không ông nào được rời ra. Dâm đãng đến thế là cùng”.
Đang cặm cụi viết, tôi cũng phải bật cười cùng tiếng ồ lên của mấy chục
con mắt đang tò mò nhìn tôi từ nãy đến giờ.
Đón nhận tờ giấy trên
tay tôi, thầy Thục khẽ khàng đặt lên ban thờ. Rót đầy ba chén nước, thắp
ba nén nhang, thầy phủ phục xuống phản lầm rầm khấn. Gieo quẻ xong,
thầy sai bà Thục ra vườn hái mấy cái lá và xúc bát muối lên cho thầy.
Quay mặt về phía ban thờ, thầy bắt đầu niệm chú. Cả nhà im phăng phắc.
Tôi cố tập trung cũng không nghe được gì, chỉ thấy môi thầy mấp máy như
máy khâu. Khuôn mặt thầy đỏ bừng như lên đồng. Niệm xong, thầy đưa nhúm
lá và bát muối lên sát miệng, hà hơi 3 lần vào đó. Đưa tôi “bùa yêu” đã
được gói ghém cẩn thận, thầy dặn: “Nhúm lá này anh về chia làm đôi. Một
để trong gối anh, một để gối vợ. Còn gói muối, hàng ngày nấu canh, anh
cứ cho vào, cả nhà cùng ăn. Đảm bảo chỉ một tuần sau, vợ anh sẽ hết tơ
tưởng lăng nhăng đến người khác”. Tôi cúi đầu cảm tạ và cáo từ ra về.
Trời nhập nhoạng tối. Biết tôi lên xóm Dùng, xã Thạch Kiệt, cách Mỹ
Thuận chừng 7km, anh con cả thầy Thục gàn: “Chú đừng đi đến đấy. Đường
xá xa xôi, cách trở. Chú cứ nghỉ lại đây với anh, sáng mai đi cũng chưa
muộn”. Cả nhà thầy Thục xúm lại mời nhưng tôi vẫn kiên quyết đi. Bởi ở
Thạch Kiệt, có một người mà như nhà văn Nguyễn Hữu Nhàn đã căn dặn tôi
hồi trưa: “Muốn biết tường tận về nèm chài, anh phải gặp cho được ông
Hoàng Văn Nhẽo, xóm Dùng, xã Thạch Kiệt. Chỉ có ông ấy mới có thể giúp
anh vén bức màn tâm linh kỳ bí này”.
Theo: hasuong.wordpress.com