1. GIẾT LỢN BỊ ĐỌA VÀO ĐỊA NGỤC A TỲ.
Truyện Pháp Cú
kể rằng: Lúc Thế Tôn cùng các Tỳ kheo ở tại tinh xá Trúc Lâm, cách đó không xa,
có đồ tể Cunda sống bằng nghề mổ lợn. Mỗi lần giết lợn, ông ta trói thật chặt
vào cột và nện nó bằng một cây chày vuông, rồi banh hàm và rót nước sôi vào
họng, kế đến đổ nước sôi lên lưng, làm tuột lớp da đen và thui lớp lông cứng
bằng một bó đuốc. Cuối cùng ông cắt đầu lợn bằng một thanh kiếm nhọn rồi xẻ
thịt, lột da.Và Cunda đã sống bằng nghề mổ và bán thịt như thế gần hai mươi năm.
Dù đức
Ðạo Sư ở tinh xá cách đó không xa mà chẳng khi nào Cunda cúng dường Ngài, dù là
một cành hoa hay một nắm cơm, cũng không làm một việc công đức nào cả. Một hôm
ông mắc bệnh, và dù ông ta vẫn còn sống nhưng lửa của địa ngục A Tỳ đã bốc cháy
trước mặt. Khi cực hình địa ngục giáng xuống đồ tể Cunda, ông ta bắt đầu kêu
eng éc và bò bằng tay và đầu gối. Người nhà rất kinh khiếp tìm mọi cách bịt
miệng ông ta, chặn các cửa và nhốt ông ở trong nhà. Suốt bảy ngày, chịu sự đau
khổ, ông luôn mồm rống eng éc như lợn .
Vài tỳ kheo
đi ngang qua cửa nhà ông, nghe tiếng lợn kêu eng éc ồn ào, khi về tinh xá, bạch
với Đạo Sư: “Bạch Thế Tôn, trong bảy ngày qua cửa nhà đồ tể Cunda đóng kín và
ông ấy vẫn tiếp tục giết lợn. Thế Tôn nghĩ xem, biết bao nhiêu con bị giết.
Thật từ trước tới nay chưa thấy ai độc ác và dã man như thế!”
Đức Đạo
Sư nói: “Này các Tỳ kheo! Ông ta không giết lợn trong bảy ngày qua đâu. Sự
trừng phạt phù hợp với việc làm ác đã xảy đến đối với ông ta. Ngay khi ông ta
còn sống, cực hình của địa ngục A Tỳ đã đến. Vì cực hình này, ông ta bò tới bò
lui trong nhà, kêu la eng éc như một con lợn suốt bảy ngày. Hôm nay ông ta đã
chết và bị đọa vào địa ngục A Tỳ”.
2. GIẾT TRÂU ĐỀN TỘI
Trong quyển Hồi hương bút ký có một đoạn mô tả như skiegxfodau: Vào đời Thanh Tuyên
Tông, năm Đạo Quang ở huyện Đào Khê (Trung Quốc) có một kẻ chuyên môn mổ thịt
trâu đem bán mà mọi người ai cũng biết. Đó là Phạm Đăng Sơn. Suốt đời giết hại
không biết bao nhiêu con trâu vừa đem bán, vừa để ăn. Một hôm trên không bỗng
nhiên mây đen tích tụ lại, trời đất tối sầm, rồi mưa gió nổi lên dữ dội, sấm
chớp vang rền. Ngay lúc ấy, sét đánh trúng Phạm Đăng Sơn nhưng không chết, song
mặt mày cháy lém, da thịt cuộn lại, đau đớn rên la, kêu rống lên một cách thê
thảm, hai mắt đẫm lệ trợn lên như sắp lồi ra ngoài. Do lửa đốt, da thịt nứt nẻ,
anh ta dùng tay cạo những chỗ thịt bị rã nát, vò lại rồi bỏ thẳng vào miệng vừa
ăn vừa nói: thịt trâu ngon quá. Trải qua chừng vài tháng rồi tắt thở. Những
người chứng kiến cảnh ấy, ai nấy đều cảm thấy lạnh xương sống. Nên biết rằng sự
báo ứng của nghiệp sát sinh hết sức là trầm trọng, mà quả báo của việc giết
trâu bò lại càng trầm trọng hơn vì chúng có
công với người đời.
3. HÃY TỪ BỎ NGHỀ SÁT
SINH
Câu chuyện này xảy ra ở Tương Dương, tỉnh Hồ Bắc, Trung
Quốc vào cuối thời nhà Thanh. Một người đàn ông sinh sống bằng nghề giết mổ lợn.
Ông có bốn con trai và một con gái. Ba người con trai lớn theo nghề của cha
kiếm tiền, cuộc sống gia đình rất khá giả. Sau khi ông chết đi ba người con
trai lớn vẫn tiếp tục nghề đó. Một ngày nọ, họ mua một con lợn về chuẩn bị mổ
thịt, thì họ bị sửng sốt khi nghe con lợn nói “Làm ơn đừng giết tôi, đừng giết
tôi.” Họ hỏi: Ngươi vừa mới nói gì? Con lợn nói: “Ta là cha của các con. Đừng
giết ta. Ta được đầu thai thành lợn, bởi vì ta phạm phải tội rất lớn đó là giết
rất nhiều lợn khi còn sống. Hôm nay ta được xếp đặt để gặp các con để truyền
đạt một điều quan trọng: “Hãy từ bỏ nghề mổ lợn và tìm nghề khác mà làm.”
Con lợn chết sau khi nói xong. Mấy anh em buồn khóc thảm
thiết và đem chôn con lợn này. Họ chia nhau tài sản của gia đình và mỗi người
đi một đường. Người con trai đầu trở thành đại lý bán gạo; người con trai thứ
ba mở một cửa tiệm bán quần áo. Người con trai út vẫn còn rất bé. Người con gái
thì theo chồng. Người con trai thứ hai vẫn tiếp tục làm nghề giết mổ lợn bất
chấp lời cảnh cáo của cha mình.
Một hôm anh ta dùng hết gia tài của mình mua một bầy lợn.
Khi anh lùa bầy lợn qua một bờ đê, một cơn gió mạnh đột ngột tới làm thành bão
cát bao phủ cả vùng trời. Gió rất mạnh và tràn khắp vùng làm anh ta không cách
nào mở mắt ra được. Anh ta không còn chọn lựa nào khác đành phải ngồi xuống bờ
đê và đợi hết gió. Cơn gió kéo dài 4 giờ đồng hồ. khi anh ta mở mắt ra, không
thấy còn con lợn nào cả. Anh ta đã mất sạch hết tiền. Anh ta cảm thấy hối hận,
và ngồi ở đó khóc và khóc đến khi đôi mắt bị mù.
4[1].
ĂN TRỘM PHẢI TRẢ NỢ
Xưa có một người tên là Triệu Tam, đi
ở cùng với mẹ cho nhà họ Quách. Sau khi mẹ Triệu Tam qua đời hơn một năm, vào
một buổi tối nọ, Triệu Tam có một giấc mộng thấy mẹ về nói với ông: “Ngày mai
tuyết rơi lớn, bên dưới tường nhà sẽ có một con gà chết cóng vì lạnh, chủ nhân
nhất định sẽ thưởng cho con, nhưng con chớ có ăn. Ta đã từng trộm ba trăm đồng tiền
của chủ nhân, Diêm vương nay phán ta chuyển thành gà để trả nợ. Ta đã đẻ đủ
trứng trong đời này để trả hết số nợ, nên có thể đi được rồi”.
Hôm sau, quả đúng như lời nói trong
giấc mộng, có một con gà mái chết cóng dưới bức tường nhà. Chủ nhân thưởng cho
Triệu Tam, nhưng Triệu Tam nhất quyết không ăn, mà khóc lóc mang gà mái đi chôn.
Chủ nhân cảm thấy rất lạ, mới gặng hỏi. Không còn cách nào khác, Triệu Tam đành
đem sự thật kể lại với chủ nhân.
5[2] NHỜ BỐ THÍ
GIẢI ĐƯỢC TỘI
Thủ
Huồng tên thật Võ Hữu Hoằng , theo chuyện kể thì ông là người châu
Đại Phố (tức Cù lao Phố), huyện Phước Chính, phủ Phước Long,
nước Đại Nam (nay là Biên Hòa, Việt Nam).Theo Đại Nam nhất thống chí, ông có
tên Võ Hữu Hoằng. Nhưng có
nơi gọi là Thủ Huồng, Thủ Hoằng, Võ Thủ
Hoằng.
Khoảng năm 1755, ở châu Đại Phố có một
người tên là Võ Hữu Hoằng. Ông xuất thân làm thơ lại. Trong hai
mươi năm làm việc trong nha môn, ông đã thu được nhiều tiền của. Sau khi vợ mất
sớm lại không con, mà tiền bạc thì quá thừa thãi, Thủ Huồng xin thôi việc về
nhà.
Thủ Huồng rất yêu vợ, cho nên khi nghe
người mách rằng ở chợ Mãnh Ma (Quảng Yên) là chỗ người sống và người chết có
thể gặp nhau, ông quyết đi tìm vợ. Gặp nhau, trong lúc trò chuyện, Thủ Huồng
ngỏ ý muốn xuống âm phủ chơi. Ở cõi âm, ông tận mắt nhìn thấy những
cực hình dành cho những kẻ phạm nhiều tội ác khi còn sống. Và ông cũng đã nhìn
thấy một cái gông to, mà cai ngục cho biết là để dành cho ông vì ông phạm tội
ăn cắp.
Khi trở lại cõi dương, Thủ Huồng sợ bị đọa vào địa ngục, liền đem toàn bộ tài sản dùng vào việc bố thí, xây dựng những công
trình phúc lợi, đặc biệt là làm nhà để giúp dân nghèo tránh nước triều dâng ở
ngã ba sông.
Sách Gia Định thành thông chí có
ghi:
“Thuở ấy, dân cư còn thưa thớt,
ghe đò hẹp nhỏ, hành khách thổi cơm, đun trà rất khổ, vì vậy có người phú hộ ở
tổng Tân Chánh tên là Võ Thủ Hoằng kết tre lại làm bè, trên che lợp phòng ốc,
sắm đủ bếp núc, gạo, củi, và đồ ăn để dưới bè cho hành khách tùy ý dùng mà
không bắt phải trả tiền. Sau đó khách buôn cũng kết bè nổi bán đồ ăn nhiều đến
20, 30 chiếc, nhóm thành chợ trên sông, nên mới gọi xứ ấy là Nhà Bè. Sau
này đường thủy, đường bộ lưu thông, dân cư đông đúc, người qua lại đều dùng ghe
nhà nên đò dọc phải dẹp bỏ…Vì kỵ húy tên vua Hoằng Lịch (Càn Long) nhà Đại
Thanh nên phải đọc trại đi là Võ Thủ Huồng. Chiếc cầu Thủ Huồng giữa Tân
Vạn và chợ Đồn (Biên Hòa) tương truyền do Võ Thủ Huồng xây dựng đến nay vẫn còn.
Sau, Thủ Huồng được vợ đưa xuống cõi âm lần nữa, và
thấy cái gông ngày cũ đã nhỏ lại rất nhiều. Từ đó, ông tiếp tục làm việc thiện,
việc nghĩa cho đến khi mất. Khá lâu sau, có ông vua nhà Thanh (Trung
Hoa) tên là Đạo Quang (1782-1850) lúc mới lên ngôi (1820) có cho sứ
sang Việt Nam hỏi lai lịch một người ở Gia Định. Số là khi mới sinh, trong lòng
bàn tay vua đã có mấy chữ “Đại Nam, Gia Định, Thủ Hoằng”. Khi rõ chuyện,
nhà vua có gửi cúng chùa Chúc Thọ (chùa Thủ Huồng) ở Biên Hòa một bộ
tượng Phật Tam Thế bằng gỗ trầm hương. Do việc này, mà có
người bảo rằng: Nhờ thành thật hối lỗi, Thủ Huồng chẳng những làm
tiêu tan cái gông đang chờ ông ở cõi âm, mà còn được đi đầu thai làm vua ở
Trung Hoa.
6[3].
TÀ DÂM PHẢI ĐỀN TỘI
Ngày
xưa ở Động Đình có một người tên là Trần Sinh, nhà rất nghèo nên ông ta đưa vợ
và em trai đến đất Châu Kinh làm ăn sinh sống. Ở đây khách buôn bán lui tới tấp
nập. Trần Sinh tính tình cởi mở hay chiều khách, lại khéo mua bán, nên chẳng
bao lâu công việc buôn bán làm ăn phát đạt, nhà rất giàu có.
Rồi một ngày kia, ông bị bệnh nằm liệt
giường. Được vài hôm, ông bỗng trỗi dậy gọi vợ cùng em đến bảo rằng: “Ba người
chúng ta kiếp trước đều là tu sĩ mắc tội chung nhau gian dâm với một thiếu phụ
rồi giết người chồng. Kẻ cầm giao giết người chồng chính là tôi. Nay vì tội
gian dâm và giết người nên Minh vương cho quỷ đến bắt, oan trái tất phải đền
trả. Bây giờ tôi đi trước, còn hai người chắc cũng không thoát khỏi đâu!”. Nói
xong, tự nhổ râu tóc, lấy dao cắt lưỡi mình, lại lấy hai ngón tay tự móc mắt
mình, ít phút sau tắt thở. Người vợ và em mấy ngày sau cũng chết.
7.
NGOẠI TÌNH GÁNH NGHIỆP NẶNG
Hoàng L. là người Thái Bình. Cha anh
ta là một người bạn tốt của một vị Hòa thượng danh tiếng và tu luyện tốt, ông
cũng giỏi về thơ văn và xem thuật tướng. Trước đó, vị Hòa thượng này đã xem
thuật tướng cho Hòang L. và bảo rằng anh ta có một tướng mạo làm giàu, sau này
sẽ rất thành đạt trong đường đời của anh ta.
Vào tuổi 20, Hoàng L. đã cưới một cô
vợ xinh đep. Vài năm sau, anh ta đã được bổ nhiệm làm việc như một viên chức
chính phủ tại thủ đô nhưng vợ của anh ta thì ở quê nhà. Ít năm sau đó, Hoàng L.
gặp lại vị Hòa thượng, ông rất đỗi ngạc nhiên về những gì mà ông ta đã nhìn
thấy ở anh ta và ông nói, “Cách đây nhiều năm, tôi đã thấy anh có một diện mạo
làm giàu nhưng tại sao điều đó đã lại thay đổi? Trán của anh lúc đó đầy đặn
nhưng bây giờ nó dường như đã sụp xuống, cằm của anh đã rất tròn nhưng giờ đây
nó lại rất nhọn. Ngoài ra, lại có khí đen xung quanh trung tâm của lòng bàn tay
của anh. Điều này có nghĩa có tai họa đang chờ đợi anh, anh cần phải cẩn thận.
Thuật tướng của anh đã thay đổi rất nhiều. Tôi thắc mắc anh đã làm điều gì
không đúng luân thường đạo lý?”
Hoàng L. đã ngẫm nghĩ lại những hành
vi của anh ta trong vài năm qua và chỉ một điều mà anh có thể nghĩ đến là việc
ngoại tình của anh ta với nhiều phụ nữ khác trong thời gian anh ta làm việc ở
thủ đô. Sau khi nghe điều này, vị hòa thượng đã thở dài và nói, “Ban đầu anh
được duyên cơ có một cuộc đời tốt, nhưng anh đã không quí nó và đã có hành vi
dâm ô với những phụ nữ khác. Đó là một điều hổ thẹn mà anh đã hủy diệt chính sự
may mắn của anh trong hành vi này”. Không lâu sau đó, Hoàng L. quả thật đã gánh
tai nghiệp vào mình như vị Hòa thượng đã được tiên đoán. Một hôm, trong khi Hoàng
L. đang tắm, người cấp dưới của anh đã hại anh ta. Anh đã bị giết bởi một thanh
kiếm. Bụng anh ta bị cắt đi và tất cả các nội tạng lọt ra ngoài.
8.
NÓI DỐI PHẢI ĐỀN TỘI
Kinh
Vị Tằng Hữu Thuyết Nhân Duyên có kể
câu chuyện như sau: Có năm vị tỳ kheo giả làm người tu hành đắc đạo. Họ đến một
vùng đất lạ, cất một cái chòi cao, che phướn, lộng, rồi một người lên ngồi
nghiêm trang, mắt lim dim, còn bốn người kia đi vào làng kêu gọi mọi người đến
xem có một vị tiên tu hành đắc đạo, nếu ai đến lễ lạy, cúng dường sẽ được nhiều
phước báu. Cứ thế mà họ thay phiên nhau đi quảng cáo để được cúng dường.
Kiếp sau đó, vào thời Đức Phật còn tại
thế, có bốn người khiêng kiệu và một người bảo vệ kiệu của một vị Hoàng hậu đến
nghe Phật thuyết pháp. Khi Hoàng hậu đi nghe pháp thì cởi bỏ vòng vàng, nữ
trang để trong kiệu. Năm người phụ trách kiệu xe nằm ngủ, kẻ ăn trộm đến ăn cắp
tất cả nữ trang của Hoàng
hậu. Quân lính cho tra khảo đánh đập tàn nhẫn. Hoàng hậu đến thỉnh ý Phật về
nhân duyên gì mà có chuyện như thế. Đức Phật đáp rằng: Năm ông đó kiếp trước là
năm thầy tu giả mạo, còn bà là một tín nữ sùng đạo, hết lòng cung kính cúng
dường họ. Bây giờ họ phải làm lính khiêng kiệu cho bà để đền nợ trước. Nghe
xong, Hoàng hậu vô cùng kinh hãi, sợ mang tội với thầy nên bảo tha và không cho
họ khiêng kiệu nữa. Nhưng họ khóc lóc, quì lạy, năn nỉ: Xin lệnh bà rủ lòng
thương xót, cho chúng con tiếp tục hầu hạ lệnh bà. Chúng con hứa từ nay sẽ cẩn
thận không bao giờ dám ngủ quên như thế. Hoàng hậu thỉnh ý Phật thì Đức Thế Tôn
trả lời: Nghiệp báo, họ trả nợ chưa dứt thì làm sao mà họ ra đi dễ dàng được.
9.
LỞ LƯỠI VÌ NÓI SAI SỰ THẬT
Ngày xưa ở Trung Quốc có người tên là
Vũ Quý Sang. Hắn thích bẻ cong sự thật, chế nhạo, đùa bỡn những lỗi lầm và trêu
chọc người khác.
Khi Vũ Quý Sang gặp người xấu xí, hắn
cười anh ta, khi gặp người đẹp trai, hắn nhạo anh ta, khi gặp người trí thức
hắn nạt anh ta, khi gặp người tinh ranh hắn cố tìm lỗi lầm và chỉ trích anh ta,
khi gặp người nghèo khổ hắn coi thường anh ta, khi gặp người giàu có hắn vu
khống anh ta, khi gặp quan chức hắn moi móc đời tư của vị này cho mọi người
biết, khi gặp một học giả, hắn loan truyền bí mật của người này, khi gặp người
hoang phí tiền bạc, hắn ca tụng anh ta là người rộng rãi; khi gặp kẻ nham hiểm
chuyên lừa lọc, dữ tợn, độc ác với mọi người, hắn ca tụng gã này là cao cả. Khi
gặp người nào nói về giáo lý của nhà Phật, hắn nhạo báng và gọi vị này là Sư;
khi gặp người nào nói về Lão Giáo và tu đức hạnh, hắn cười và gọi anh ta là đạo
đức giả. Khi thấy ai nói lời tử tế hắn phê bình “Chỉ được lời nói hay”. Khi gặp
người làm việc thiện, hắn chỉ trích: “Thật là kỳ cục, tại sao anh làm việc tốt
này mà không làm việc tốt kia?”. Đi tới đâu hắn cũng bình luận và nói trái sự
thật.
Về sau Vũ Quý Sang bất ngờ bị lở lưỡi. Hắn luôn phải
đâm vào lưỡi, để máu chảy đầy miệng, làm như vậy mới bớt đau đớn. Hằng năm hắn
bị đau từ năm đến bảy lần. Hắn quằn quại rên siết cực độ khi muốn nói. Cuối
cùng hắn chết vì lưỡi bị teo. Đó là nghiệp báo do nói sai sự thật.
10[4]
LỜI DỐI TRÁ TẠO RA VẬN MỆNH
Ở phủ
Hà Giang có người tên là Phùng Thụ Nam, thông minh và viết văn hay.
Nhưng anh ta đã lưu lạc ở kinh thành suốt hơn 10 năm trường mà vẫn không thành
công. Mỗi khi gặp được cơ duyên thì cuối cùng luôn luôn bị tan vỡ. Khi anh ta
nhờ người khác giúp, thì ngoài mặt họ bằng lòng nhưng thực tế là không hề quan
tâm gì đến anh ta cả. Cuộc sống của anh ta rất khó khăn, trong lòng vô cùng
thất vọng và buồn rầu. Có một lần, anh ta vào miếu khẩn cầu Thần linh gợi ý và
hướng dẫn cho vận mệnh của mình.
Đêm đó,
anh ta mơ thấy một vị Thần nói với mình: "Anh chớ oán giận đường đời
gian khổ. Thực ra, vận mệnh cả đời anh đều là tự anh tạo thành cả, oán hận có
ích gì? Kiếp trước anh thích dùng lời dối trá để giành được tiếng thơm là một
vị trưởng lão trung hậu. Thấy người khác gặp việc khó khăn, anh biết rõ việc đó
không thể thành công, nhưng lại cực lực xúi bẩy người khác làm, khiến người ta
cảm ơn anh đã tán thành và gợi ý cho họ. Thấy kẻ ác phạm pháp, biết rõ hành vi
tội lỗi của người đó là không thể tha thứ được, anh lại nhiều lần biện bạch cho
họ, làm cho người khác cảm kích anh. Anh làm như thế, khiến bao nhiêu những lời
cảm ơn tốt đẹp đều dành cả cho anh, còn bao nhiêu oán thù phẫn hận toàn quy kết
hết cho người khác. Tâm anh hiểm ác như thế, còn cần phải chỉ ra hay sao? Bởi
vậy có thể thấy, người khác đối với anh có vẻ như thân thiết, thực ra là xa
cách, tưởng như quan tâm, thực ra là lạnh nhạt thờ ơ, đó cũng là lẽ tất nhiên.
Anh tự ngẫm lại xem, như thế có xứng đáng hay không? Đối với một con người, nếu
người đó vô tình phạm vài lỗi lầm nào đó, thì có thể dùng một việc thiện nào
khác để bồi thường lại. Nhưng nếu một người rắp tâm làm điều sai trái, đó chính
là vi phạm đạo đức, không thể tha thứ được. Nếu anh cố gắng làm việc tốt mới có
thể được may mắn mà thôi!"
Phùng Thụ Nam nghe xong vô cùng hối hận, sau
đó không lâu thì bệnh chết.
11.
KHÔNG NÊN COI THƯỜNG NÓI ĐÙA
Vào thời Đông Chu
liệt quốc, Tống Mẫn Công có người tướng tên là Nam Cung Trường Vạn. Một hôm đi
đánh nước Lỗ, Nam Cung sa cơ thất thế bị giặc bắt. Cũng chính lúc ấy, nước Tống
bị thiên tai, Lỗ Trang Công không nghĩ đến thù xưa, còn sai người sang cứu
giúp. Tông Mẫn công thấy thế cho sứ giả đến tạ ơn và xin tha cho Nam Cung
Trường Vạn. Nam Cung được thả về nước, Tống Mẫn Công ra nói đùa: “Trước kia ta
rất coi trọng ngươi, bây giờ đã là tù nhân thì ta không còn trọng nữa đâu”.
Thấy Nam Cung ngây ra, mặt đỏ tía tai, hết sức hổ thẹn, Đại phu Cừu Mục nói với
Tống Mẫn Công: “Vương công chớ nên coi thường sự đùa dỡn mà sinh ra lòng khinh
nhờn hay dẫn đến sự phản nghịch. Tống Mẫn Công trả lời: “Ta với Nam Cung Trường
Vạn rất thân thiết, khanh chớ có sợ”. Một hôm Tống Mẫn Công đánh cờ thắng Nam
Cung Trường Vạn nên đắc ý nói đùa dỡn: “Người là tên tù chẳng làm được việc gì,
làm sao đánh thắng được ta”. Nam Cung Trường Vạn tức giận đứng lên nói: “Kẻ tù
này tuy đánh cờ không thắng được vua, nhưng có thể giết vua”. Nói xong, lấy bàn
cờ đập vỡ đầu Tống Mẫn Công chết ngay tại chỗ, rồi làm loạn.
Sự nói đùa dẫn đến nghiệp báo như thế.
12.
NÓI ÁC KHẨU BỊ ĐỌA LÀM KHỈ
Đây là câu chuyện Đức Phật dạy về việc Ác Khẩu và quả
báo của nó:
Ngày
xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40
tuổi rồi mà chưa có con. Hai vợ chồng rất lo lắng, đến nhà Bà La Môn xin bốc
một quẻ bói xem sau này có sinh được đứa con trai hay con gái nào không? Nhưng
họ vô cùng thất vọng nghe thầy bói trả lời rằng suốt đời họ sẽ không có con.
Sư Chất nghe thế không chịu tin, lại đi tìm một ông thầy tướng số khác,
cao tay ấn hơn, nhiều kinh nghiệm hơn xin bốc quẻ. Lạ thay, vị thầy tướng này
vốn được mọi người tôn kính và khen ngợi là bói linh như thần, lại cũng làm cho
Sư Chất thất vọng.
Sư Chất đi về mà lòng phiền
muộn, bỗng sực nhớ đến bậc đại thánh Thích Ca Mâu Ni, tự nghĩ: Đức Phật
là giáo chủ của trời và người, là bậc Nhất thiết trí, không có gì là Ngài không
biết, không có gì là Ngài không hiểu, tại sao ta lại không đến gặp Ngài xin chỉ
giáo?
Nghĩ đến đây ông bèn nhắm hướng Kỳ
Viên tinh xá mà đi. Cung kính đảnh lễ Đức Phật xong, ông chắp tay bạch: “Bạch
Đức Thế Tôn đại bi, xin Ngài thương xót chúng sinh ngu si mà chỉ giáo: con có
chút ưu tư, năm nay đã hơn 40 mà chưa có đứa con trai nối dõi, đó là do nhân
duyên gì, cúi xin Đức Phật khai thị”.
Đức Phật trả lời: “Không lâu nữa ông
sẽ có một đứa con trai, vừa có phúc lại vừa có đức, chỉ có điều là khi nó vừa
lớn nó sẽ xin xuất gia”.
Nghe tin này Sư Chất rất đỗi vui
mừng, thành tâm đảnh lễ chân Phật, rồi thỉnh cầu: “Cầu xin Thế Tôn và chư tăng
cho phép chúng con được cúng dường vào trưa mai, để chúng con được kết thêm
thiện duyên và trồng chủng tử vào ruộng phước của Như Lai”.
Đức Phật nhận lời rồi, Sư Chất hoan hỉ
quay về chuẩn bị đàn trai. Hôm sau ông dẫn đầu gia nhân, chân thành cúng dường
những món ăn thức uống ngon lành đẹp mắt nhất.
Đức Phật nhận cúng dường xong, thuyết
một thời pháp rồi dẫn đầu tăng chúng quay về tinh xá. Đi được nửa đường, Đức
Phật và tăng chúng ngồi dưới một gốc cây bên bờ sông nghỉ ngơi. Bỗng từ trên
cây, một con khỉ nhảy xuống xin mượn bình bát của Đức Phật. Nó ôm bình bát chạy
đi thật xa rồi quay về, trong bình bát chứa đầy mật ngọt. Nó dùng hai tay kính
cẩn dâng bình bát lên Đức Phật, Ngài nhận lấy và chia cho chư tăng dùng,
để con khỉ được nhiều phúc đức. Con khỉ thấy thế mừng rỡ nhảy nhót.
Không lâu sau nó đến ngày tận số, đầu
thai làm người, sinh vào nhà của Sư Chất. Lúc nó sinh ra, trong nhà phàm
có vật dụng gì có thể chứa đựng thức ăn, thì vật dụng ấy bỗng đầy ắp mật và
đường. Vợ chồng Sư Chất thấy điều quái dị, bèn do nhân duyên này đặt tên con là
Mật Thắng.
Thời gian vùn vụt trôi mau như tên
bắn, hơn mười năm trôi qua như trong nháy mắt, Mật Thắng nay đã lớn khôn. Chú
bé chán ngán chuyện thế tục, xin phép cha mẹ cho mình được xuất gia, cha mẹ hết
sức vui mừng mà trả lời: “Lúc con chưa ra đời, Đức Phật đã biết sẽ có ngày hôm
nay. Bây giờ con muốn xuất gia, cha mẹ rất hoan hỉ. Không bao giờ cha mẹ ngăn
chặn con một cách vô lý”.
Được cha mẹ hoan hỉ cho phép rồi, Mật
Thắng đến Kỳ Viên tinh xá xin xuất gia với Đức Phật. Nhờ có tiền duyên, Mật Thắng
chứng quả rất mau.
Một hôm, thầy đang trên đường đi độ
hóa với các bạn đồng tu, cảm thấy vừa nóng vừa khát lạ thường, ai nấy đều ao
ước có một cái gì uống. Tỳ kheo Mật Thắng bèn cầm bát tung lên trời rồi sau đó
dùng hai tay tiếp lấy bát trở về. Bấy giờ trong bát đựng đầy mật ngọt, Mật
Thắng bèn chia cho chúng tăng giải khát.Về tới tinh xá, một vị tỳ kheo đi tìm
Đức Phật xin thỉnh giáo: “Trong quá khứ tỳ kheo Mật Thắng đã tu được phúc đức
gì mà bây giờ bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể có đường và mật?”.Đức
Phật trả lời: “Các ông có nhớ có một lần lâu lắm rồi, có một con khỉ đem mật
ngọt đến cúng dường Như Lai và chúng tăng không? Nhờ bố thí với thiện tâm, chết
rồi nó được sinh ra làm người và nhờ nó chân thành cúng mật ngọt cho Phật nên
kiếp này nó có thể được mật bất cứ lúc nào và ở đâu”. Đức Phật nói xong,
vị tỳ kheo nọ hỏi tiếp: “Bạch Thế Tôn! Thế thì tiền kiếp Mật Thắng do nhân
duyên gì mà bị đọa xuống làm khỉ?”. Lúc ấy xung quanh Đức Phật có rất nhiều đệ
tử vân tập, Ngài nhìn họ một lúc rồi đáp: “Thầy ấy bị đọa xuống làm khỉ là do
một nhân duyên xẩy ra cách đây 500 kiếp trước, thời Ca Diếp Như Lai còn tại
thế. Lúc đó có một vị tỳ kheo trẻ tuổi, tình cờ thấy một vị tỳ kheo khác đang
băng qua một con suối nhỏ, vị trẻ tuổi bèn cười chế nhạo, bảo là dáng điệu của
vị tỳ kheo kia giống hệt như con khỉ. Vị tỳ kheo trẻ tuổi đã phạm tội ác khẩu
nên bị đọa xuống làm khỉ, nhưng sau đó thầy ấy biết lỗi lầm của mình, đến xin
sám hối với vị tỳ kheo mà mình đã chế nhạo. Nhờ thắng duyên ấy mà kiếp này mới
được gặp Phật và được Phật độ, chứng quả A La Hán một cách mau chóng.
Nghe đức Phật giảng xong, các vị Tỳ kheo đều nhận ra
rằng một câu nói ác cũng có thể chiêu cảm nghiệp khổ, vì thế không còn ai dám
ác khẩu, ngay cả đến một câu nói đùa cũng không dám nói.
13. NÓI LỜI BỊA ĐẶT GÂY NGHIỆP ÁC
Ngày
xưa có một ông trưởng giả rất giàu có, tiền muôn bạc triệu, tài sản
dùng suốt
đời không hết, lại có người vợ vừa xinh đẹp vừa hiền đức, nên đã
hạnh phúc lại
càng hạnh phúc hơn. Nhưng niềm vui của ông ngắn ngủi, Ông lập gia
đình một thời gian lâu mới sinh được một đứa con trai, ngày đứa bé
ra đời ông vui mừng khôn kể xiết. Nhưng bất hạnh thay, đứa con ông
chỉ mới khóc
oe oe chào đời đã vương bệnh nặng. Theo lời thầy thuốc chẩn bệnh thì
đó là
những mụn nhọt độc hại mọc trên da đứa bé khiến nó khóc cả ngày, thế
nhưng danh
y nào mời đến cũng đều lắc đầu chịu thua. Tội nghiệp đứa bé, rất
nhiều thầy
thuốc đã bó tay rồi, mà nó vẫn cứ đêm ngày khóc la vì đau đớn, cuộc
sống thật
là khổ sở.
Tiếng khóc gào rên rỉ của nó làm náo động tới bà con làng xóm, nên người ta đặt
tên cho nó là thằng “Khóc Gào”. Gần nhà cậu có một ông hàng xóm già, nghe tiếng
rên la đau đớn của Khóc Gào, trong lòng thấy bất nhẫn, bèn tìm đến nhà cậu thăm
hỏi và nói với cậu rằng: “Tôi nghe rất nhiều người về khen ngợi tán thán rằng
tại Tinh xá Kỳ Viên có một vị Đại Y Vương, bệnh trên thân hoặc bệnh trong tâm
của chúng ta Ngài đều có thể chữa trị được hết. Ngài có phương tiện thần thông
nhiệm mầu, bệnh của cậu có trầm trọng đến đâu cũng sẽ tức khắc lành, cậu nên
mau mau tìm đến Ngài cầu xin chữa bệnh. Khóc Gào nghe nói thế, vui mừng vô kể,
vội mang tấm thân bệnh hoạn tìm đến Tịnh xá Kỳ Viên xin được gặp đức Phật.
Khi Khóc Gào nhìn thấy 32 tướng
tốt, 80 vẻ đẹp trên thân uy nghi sáng chói của Phật, cậu hân hoan tán thán
ngay. Những đau đớn khổ não của cậu giảm thiểu đi rất nhiều, lập tức gieo cả
năm vóc xuống đất lễ bái đức Phật.
Đức Phật từ bi chưa từng bỏ rơi bất cứ chúng sinh bệnh khổ nào, nên khi thấy
Khóc Gào tới, Ngài rất hoan hỉ, bèn tuyên thuyết cho cậu những pháp môn thù
thắng có năng lực diệt trừ tất cả mọi khổ não. Khóc Gào nghe Đức Phật thuyết
pháp xong bèn sám hối tội lỗi. Lúc ấy nhọt độc đã hành hạ cậu trên mười năm qua
lập tức tan biến, bệnh khổ của cậu hoàn toàn được tiêu trừ, nên tâm cậu sinh
khởi niềm cung kính hoan hỉ chân thành, cậu bèn cầu xin đức Phật cho phép cậu
được xuất gia làm tỳ kheo. Cậu tu hành tinh tiến, chẳng bao lâu đắc quả A la hán.
Các vị tỳ-kheo khác thấy tình
cảnh của Khóc Gào như thế, thấy đó là điều rất hy hữu, bèn thỉnh Thế Tôn nói về
nhân duyên khiến cho cậu phải chịu quả báo lúc trước. Đức Phật giảng cho các đệ
tử nghe rằng: “Vô lượng kiếp về trước, ở thành Ba La Nại có hai vị phú ông nọ.
Bình thường hai người đã không ưa nhau và đố kỵ nhau, nên một trong hai người
đem rất nhiều vàng bạc châu báu lên dâng tặng nhà vua. Khi nhà vua nhận những
vật cống hiến của ông này rồi thì rất quý trọng ông. Vì thế khi ông này gièm
siểm ông kia trước mặt nhà vua rằng “người ấy vô cùng hiểm ác, thường dùng mưu
độc ám hại tôi, xin Đại vương hãy nghiêm trị người ác để bảo vệ dân lành”, thì
nhà vua vốn đã nhận vật cống hiến nên không còn sáng suốt nhận định, nhất nhất
tin lời ông này và ra lệnh bắt giam, không đếm xỉa tới những lời biện hộ của
người kia, còn đem ra tra tấn tàn khốc. Người này phải chịu tất cả những hình
phạt đau đớn nhất, thương tích đầy thân như vẩy cá, phải nhờ gia đình xuất tiền
chuộc tội mới được thả về nhà. Về tới nhà ông suy nghĩ không ngừng, thấy rằng
con người vì có thân cho nên mới có khổ, mới bị lắm tai nhiều họa. Mình và
người kia không hề có oán thù chi mà họ lại có thể hại mình đến mức thân tàn ma
dại như thế này. Không lâu sau, ông bỏ gia đình vào núi tu hành và thành Bích
Chi Phật.
Vị Bích Chi Phật phát tâm đại từ
bi, sợ rằng người kia kiếp sau sẽ chịu quả báo đau khổ nên tới nhà người ấy thị
hiện đủ loại thần thông, khiến người kia thấy những biến hóa bất khả tư nghì
như thế, sinh tâm kính ngưỡng, lập tức thỉnh Bích Chi Phật lên tòa ngồi và
chuẩn bị đủ loại thực phẩm đặc biệt để cúng dường và sám hối tội cũ của mình
đối với Ngài.
Đức Phật nói đến đây, ngừng một
lúc rồi nói tiếp: “Các ông phải biết, người sàm tấu với vua chính là tỳ kheo
Khóc Gào đã chịu khổ trong kiếp này. Sau, nhờ ân huệ của Bích Chi Phật, sám hối
tội lỗi cũ, và nhờ công đức thành kính quy y Tam Bảo nên ngày nay được Như Lai
cứu độ, mau đắc quả thánh. Đừng nghĩ rằng những lời sàm tấu nói ra mà không ai
biết. Nghiệp tội không trốn được, dẫu trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng đã phạm tội
như thế rồi mà biết sám hối thì có thể được cứu độ.
14.
RẮN ĐỘC
Trong
Chư kinh yếu tập[5] có
ghi một chuyện như sau: Luận Đại Trang
nghiêm[6]
ghi: “Ta từng nghe, có lần Đức Phật và A Nan đi qua một cách đồng hoang ở nước Xá
Vệ. Thấy bên bờ ruộng có một khối vàng, Đức Phật bảo A Nan: “Đó là rắn độc”. A Nan bạch Phật: “Bạch Đức Thế Tôn! Đúng là rắn độc!”. Bấy
giờ có một người đang cày ruộng, nghe Đức Phật và A Nan nói có rắn độc, liền
nghĩ: “Ta đến xem thế nào mà sa môn nói là rắn độc”. Ông ta liền đến xem thì
thấy một khối vàng ròng, liền nghĩ: “Sa môn nói rắn độc, nhưng đây chính là
vàng ròng”. Vì lòng tham, ông liền gom lấy tất cả số vàng kia mang về nhà.
Người này trước kia rất nghèo, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, nhưng từ khi
nhặt được vàng thì trở nên giàu có, ăn mặc dư giả.
Vua
và các quan rất kinh ngạc về sự giàu có của ông, bèn đến tra xét và bắt giam
vào ngục. Cho dù ông ta giao nộp tất cả số vàng lấy được lúc trước, nhưng vẫn
không khỏi tội. Khi sắp bị xử chém, ông ta thốt lên: “Rắn độc, A Nan! Rắn độc,
Thế Tôn!”. Người đứng bên cạnh nghe nói như thế, liền tâu lên vua. Vua liền cho
gọi ông ta đến hỏi: “Tại sao ngươi nói: Rắn độc, A Nan! Rắn độc, Thế Tôn”. Ông
ta tâu: “Ngày trước, thần đang cày ruộng thì nghe Đức Phật và A Nan gọi vàng là
rắn độc, nay thần mới hiểu”. Vua nghe nói thế liền thả cho ông ta về.
15.
PHẢI TRẢ NGHIỆP DO THAM LAM
Trong một lần Đức Phật đang thuyết
pháp, có một ông già bần cùng mà thọ đến
hai trăm tuổi, lông mày dài đẹp, hai lỗ tai rộng lớn, răng trắng và đều đặn,
hai tay dài quá gối, dung mạo tựa như
người có phước tướng nhưng chịu phải cảnh nghèo khổ, quần áo không đủ để che
thân, rách nát lõa lồ, lại thường bị cảnh đói khát, kéo lê từng bước, vừa đi
vừa thở một cách mỏi mệt. Đã trải qua mười năm, ông nghe có Phật tại thế, trong
lòng rất vui mừng, ngày đêm luôn luôn phát nguyện được gặp Phật.
Ông chống gậy
lần hồi tìm đến, cầu mong được yết kiến Ngài. Chẳng may vừa đến ngõ Tịnh Xá,
ông lại gặp phải các vị Phạm Thiên, Đế Thích chặn lại không cho vào. Uất ức,
ông già mới kêu than. Ở trong, Phật đã biết việc gì đang xảy ra giữa ông già và
Phạm Thiên Đế Thích ở ngoài ngõ tịnh xá, Phật mới quay sang bảo A Nan hãy ra
cho ông ấy vào.
Bấy giờ
ông già lòm còm đi vào, vừa trông thấy Phật, ông rưng rưng hai hàng nước mắt,
vừa mừng vừa khóc, cúi đầu sụp lạy đức Phật, rồi quỳ thẳng, chấp tay sụt sùi
kính bạch: “Con sinh ra đời bất hạnh, chịu cảnh bần cùng khốn khổ, đói khát
lạnh lẽo. Cầu chết không được, sống thì không biết nhờ cậy ai. Con nghe Thế Tôn
là một bậc nhân từ yêu thương che chở khắp tất cả. Muôn vật đều được nhờ ân đức
của Thế Tôn. Tâm con vui sướng, đêm ngày phát nguyện, mong được một phen chiêm
ngưỡng tôn nhan từ mười năm qua, nay mới được kết quả như nguyện.
Phật
dạy: “Phàm làm người ở cõi đời, sinh tử đều do nhân duyên. Do nhiều nhân duyên
tạo ra gốc rễ tội lỗi. Ta sẽ nói cho ông rõ nguồn gốc của tội lỗi mà ngày nay
ông đã gánh chịu: Đời trước ông sinh vào nhà Minh Huệ Vương là một ông Vua cai
trị một đại cường quốc. Khi đó ông là Thái tử Kiêu Quí. Trên được Phụ Vương và
Mẫu Hậu quí trọng, dưới được thần dân kính phụng. Vì thế nên ông hết sức kiêu
căng, tự cao, tự đại, tâm ý buông lung, khinh ngạo mọi người, xem thường tất
cả. Giàu có cự phú, tài sản muôn ức, đều là chiếm đoạt của dân. Trăm họ nghèo
cùng bởi vì thuế khóa thu hết.
Ông chỉ biết gom góp, chứ không biết bố thí. Bấy
giờ có một vị Sa môn tên là Tịnh Chí từ xứ xa đi đến. Vì thiếu một cái pháp y,
nên tìm đến ông, mong ông bố thí một cái mà thôi, chứ không mong cầu gì nhiều.
Nhưng ông tuyệt nhiên không cho, lại còn đối xử một cách quá tệ ác, đã không
cho pháp y, lại cũng không cho ăn. Ông bắt vị Sa môn vô tội ngồi mãi trước nhà,
muốn đi ông vẫn không cho. Qua bảy ngày đêm không thí cho một hớp nước. Thân
thể đã ngất xỉu, hơi thở thoi thóp, tánh mạng sắp nguy kịch. Coi đó như một trò
vui, cho tập trung nhiều người đến xem, ông lấy làm vui thích lắm! Lúc ấy có vị
cận thần khuyên can ông rằng: “Thái tử chớ nên làm như vậy. Đây là một Sa môn
hiền từ, khiêm tốn, bên trong mang cả tinh thần đạo đức. Sự lạnh lẽo bên ngoài,
đối với con người ấy không có gì đáng gọi là lạnh lẽo, và sự đói khát cũng
không đáng là đói khát. Sở dĩ đến đây xin là muốn gây phước đức cho kẻ khác thế
thôi. Thái tử đã không bố thí cho thì thôi, đừng nên gây cùng bức cho người ta.
Tốt hơn là Thái tử trả tự do cho vị Sa môn này đi. Đừng nên gây thêm điều gì
tội lỗi!”. Thái tử đáp rằng: “Đây là người gì mà giả xưng là đạo đức. Ta cho
chịu khốn khổ thử chơi, chứ ai để cho chết làm gì? Khanh đừng lo. Thôi khanh
thả cho ông đi.” Nói xong liền cho thả vị Sa môn đi ra khỏi thành.
Vị Sa
môn đi cách thành khoảng mười dặm, lại gặp phải bọn giặc cướp bị đói lâu ngày
muốn bắt vị Sa môn giết ăn thịt. Tình cờ có Thái tử đi đến, thấy sự kiện như
thế, tự nhủ rằng: “Ta đã không cho cơm áo vị Sa môn ấy thì thôi, chớ đâu lại nỡ
để cho bọn giặc đói giết hại! Ta phải cứu người.” Bọn giặc đói thấy Thái tử can
thiệp, nên cả bọn đều sụp lạy xin tha tội và thả vị Sa môn đi.
Vị Sa
môn lúc đó nay là Bồ Tát Di Lặc đây, Thái tử Kiêu Quí lúc đó, nay là ông đây.
Sở dĩ nay ông chịu phải tội bần cùng khốn khổ là do đời trước tham lam bỏn xẻn.
Lý do nay ông được trường thọ là bởi cứu mạng sống vị Sa môn. Tội phước báo ứng
như bóng theo hình! Ông già bạch Phật: “Việc quá khứ đã rõ ràng như vậy. Con
xin nguyện được giũ sạch từ đây mà nguyện đem mạng sống thừa này được làm Sa
môn, về sau đời đời được hầu bên Phật.”
16. OAN OAN TƯƠNG BÁO
Thuở xưa vào thời chánh pháp của Đức
Phật Thích Ca, có một vị trưởng giả giàu có. Vị này có hai người vợ, người vợ
lớn không con, người vợ nhỏ sinh được một đứa con trai khôi ngô tuấn tú,
cả gia đình nhờ thế mà vui vẻ.
Khi ấy người vợ lớn sinh lòng sân hận, đố kỵ, luôn tìm
cách để hại đứa bé con người vợ nhỏ, nhưng bên ngoài bà tỏ ra hết lòng thương
yêu, chiều chuộng, không một chút ganh tỵ nào.
Một hôm người vợ nhỏ đi vắng, người vợ lớn lén lấy cái
kim ghim vào đỉnh đầu đứa bé. Đứa bé từ ấy phát bệnh la khóc suốt ngày, bỏ ăn,
bỏ uống, thân hình tiều tụy, qua bảy hôm thì chết. Trong nhà ai cũng sầu khổ.
Người vợ lớn cũng tỏ ra đau đớn, tiếc thương. Còn người vợ nhỏ thì vật mình
xuống đất, khóc than thảm thiết suốt cả ngày đêm. Nhưng cả nhà chẳng ai biết
được vì sao đứa bé ấy chết. Về sau bà vợ nhỏ biết được do lòng ganh tị của
người vợ lớn và chính bà ấy giết. Bà vợ
nhỏ lập tâm báo thù. Bà đến chùa hỏi các thầy tỳ kheo: “Bạch đại đức, muốn toại
nguyện lòng mong cầu, phải làm công đức gì?” Các thầy tỳ kheo đáp: “Muồn toại
nguyện lòng mong cầu thì phải thọ trì bát quan trai giới, điều cầu xin sẽ được
như ý.
Nghe xong, bà xin thọ bát quan trai giới. Sau đó bảy
ngày bà chết đầu thai làm con gái bà vợ lớn, thân tướng đẹp đẽ. Bà vợ lớn
thương yêu, quí trọng hơn vàng, nhưng oan nghiệt thay, đứa bé ấy chỉ sống được
một năm rồi chết khiến cho người mẹ khổ sở đau đớn khôn cùng, khóc lóc thảm
thương, bỏ ăn quên ngủ. Oan oan tương báo như thế đến bảy lần, bà vợ lớn đoán
biết đây là sự báo oán của người vợ nhỏ.
Cho đến lần cuối cùng, bà vợ lớn sinh được một bé gái
lại càng đẹp đẽ, thân thể đoan trang hơn mấy lần trước, nhưng lần này đứa bé
sống được 14 tuổi, sắp có gia đình. Một hôm đang đêm nàng bước ra khỏi cửa,
liền ngã lăn ra chết. Bà mẹ khóc lóc kêu gào la hét suốt ngày, lòng thương con
cùng cực, khiến bà phát cuồng, không còn biết gì nữa. Bà để xác con giữa nhà,
chẳng chịu liệm càng nhìn xác con càng thấy đẹp lạ thường.
Một buổi sáng nọ, các thầy tỳ kheo thiền định, dùng từ
tâm quán khắp tâm chúng sinh, thấy người đàn bà ấy bị một chuỗi oan nghiệt nối
dài và nay chính là lúc nhờ sự đau khổ cùng tột có thể làm tâm bà bừng sáng.
Sau khi dùng từ tâm quán sát, thầy tỳ kheo liền khoác y ôm bát, đến nhà bà vợ
lớn khất thực. Đến nơi trước nhà vắng vẻ, bên trong nghe tiếng khóc than quằn
quại, thầy rung tích trượng, hồi lâu có kẻ đầy tớ mang cơm ra cúng: “Bạch Ngài,
bà chủ con bận việc không thể ra, xin Ngài từ bi nạp thọ”. Thầy sa môn im lặng,
không mở bát ra mà nói: “Ta muốn gặp thí chủ”.
Người đầy tớ trở vào thưa cùng
bà vợ lớn rằng thầy sa môn nuốn gặp bà. Bà chủ nói: “Ta có chuyện buồn khổ, chỉ
muốn chết thôi, ta không muốn gặp ai cả, mày hãy mang cơm ra cúng dường thầy sa
môn ấy và xin Ngài hãy đi đi. Nhưng khi người giúp việc mang cơm ra, Ngài cũng
không nhận và nói như trước. Bà vợ lớn tự nghĩ: “Ta đang lúc khổ sở mà vị sa
môn này chẳng hiểu được tâm ta, sai ngưởi đem cúng dường mà chẳng nhận, quyết
muốn gặp ta, không biết Ngài muốn gì?”
Khi bà bước ra, thầy sa môn vừa trông thấy liền hỏi: “Này thí chủ, vì
sao bà có vẻ sầu khổ, đầu tốc rối bù, mặt mày hốc hác tiều tụy đến thế?”. “Bạch
Ngài, từ ngày tôi có gia đình đến nay, sinh bảy đứa con gái đứa nào cũng đẹp đẽ
dễ thương, nhưng khi đến một hoặc hai ba tuổi thì chết, duy chỉ có đứa con này
đến 14 tuổi, đêm hôm vừa bước ra khỏi nhà liền té xuống đất chết ngay. Tôi quá
khổ sở, chỉ có muốn chết nữa mà thôi”. Nói xong bà khóc nức nở. Thầy sa môn
bảo: “ Hãy rửa mặt, chải đầu rồi ta sẽ nói cho bà nghe”. Nhưng bà ta vẫn khóc,
thầy sa môn nói: “Này bà, người vợ nhỏ của ông chủ nhà này vì sao chết?”. Bà vợ
lớn nghe nói trong lòng bối rối sợ hãi, tự nghĩ sao vị sa môn này lại biết được
việc nhà ta?
Thầy sa môn nói: “Người vợ nhỏ của nhà này sinh được
một đứa con trai, vì sao đưa con ấy lại chết đi?”. Bà vợ lớn nghe nói trong
lòng càng sợ hãi, run rẩy chẳng nói nên lời. “Này bà, do bà giết đứa bé ấy, nên
người mẹ của nó đau khổ rồi chết theo, vì oan oan tương báo, người mẹ của đứa
bé quyết báo thù, nên bảy lần sinh làm con của bà rồi lại chết, để bà phải đau
khổ mà chết theo như bà đã gây ra cho người vợ nhỏ. Giờ đây đứa con bà vừa mới
chết, bà hãy xa ra thì sẽ biết đứa con ấy thể nào?”. Nghe vị sa môn nói, bà
quay lại thì toàn thân đứa con ấy tan rã, hôi thối vô cùng. Trong lòng cảm thấy
hổ thẹn khủng kiếp, bà cúi đầu đảnh lễ vị sa môn cầu xin cứu độ.
“Ngày mai bà hãy
đến chùa ta sẽ làm lễ qui y cho”. . Ngay khi ấy, xác đứa con gái liền biến
thành rắn độc, biết được bà vợ lớn sẽ đi thọ giới, nên rắn nằm ngang chặn giữa
đường. Thầy sa môn nói với rắn : “Oan nghiệt đã trải qua mấy đời. Người vợ
lớn chỉ giết có một người con của nhà ngươi, tại sao nhà ngươi lại làm khổ người
ta đến bảy lần. Tội nhà ngươi rất lớn, hôm nay lại muốn cản đường không cho
người ta đi quy y tam bảo nữa, tội này đời đời sẽ đọa vào địa ngục, hiện tại
nhà ngươi chỉ là thân rắn đâu được thân người”.
Rắn nghe nói,
liền nhớ lại kiếp trước, đau đớn trong lòng, vặn mình uốn khúc, đập đầu xuống
đất, hướng về vị sa môn mà sám hối. Vị sa môn nói : Hai người đời trước đã
tạo oan nghiệt gây khó cho nhau. Vậy kể từ nay tội lỗi mỗi người sẽ được chấm
dứt, đời đời không được có ý niệm giết hại nhau nữa. Cả hai đều ăn năn, rắn độc
nhờ sức chú nguyện của vị sa môn liền được thác sinh làm thân người.
Phạm Đình Nhân
Viết xong tại Ngọc Hà, Hà Nội, ngày 28.02.2013 (19.01.Quý
Tỵ)
Trích cuốn "Hành Thập thiện và con đường giải trừ khẩu nghiệp"
[1]
Theo Chanhkien.org. Dịch từ tư liệu gốc: “Duyệt vi thảo đường bút ký”
triều Thanh, quyển 16
[2]
Truyện này trong Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh có nhắc đến (Thủ Huồng tìm
vợ)
[3] Theo
chuyện Tà dâm trong Kinh nhân quả ba đời của Thích Thiền Tâm
[4] Trích
trong "Duyệt vi thảo đường bút ký" của Kỷ Hiểu Lam
[5] Tức
Thiện ác nghiệp báo. Pháp sư Đạo Thế. Chủ biên dịch: Thích Nguyên Chơn. NXB
Phương Đông. 2009
[6] Luận Đại
Trang nghiêm, Mã Minh soạn