... Người ta sinh ra đời không khác gì trái cây ở trên cành: có
những trái lớn, có những trái nhỏ; có những trái xanh, có những trái
già... Những trái cây ấy đã có lúc sinh ra tức có ngày rụng xuống: trái
rụng trước, trái rụng sau... nhưng rồi trái nào cũng phải rụng xuống
hết. Rụng xuống để biến thành cành hoa thơm hay rụng xuống để biến
thành cây cỏ dại... nhưng rồi trái nào cũng phải rụng xuống hết. Con
người đã có sanh đều có chết. Chết để mà sanh theo nghiệp lực thiện ác,
khổ vui, xấu tốt.
Sự có mặt của loài người ở đời cũng như thế: có người sống 50 tuổi,
người 70 tuổi, người 80 tuổi, hy hữu có người sống đến 100 tuổi hay
hơn trăm tuổi, nhưng rồi cũng có ngày phải qua đời. Người trước kẻ sau
không ai tránh khỏi! Sự sống thật là bấp bênh nhưng cái chết lại là rất
chắc chắn. Bấp bênh vì lẽ không ai biết được rằng mình sống được năm
nào, sống được ngày nào, sống được giờ nào, sống được phút nào, nhưng
sự chết lại không một ai tránh khỏi. Người chết trước, kẻ chết sau. Có
sanh thì có chết, đó là định luật tất nhiên ở trên hành tinh này và của
các pháp hữu vi sanh diệt.
Vậy thì một lần sanh là một lần chết, không luận là thánh phàm,
không luận là ngu trí, không luận là giàu nghèo... về cái chết thì ai
cũng như ai, nhưng khác nhau ở chỗ người biết chọn cách chết, người
không biết chọn cách chết cho hay, cho đẹp mà thôi. Nói chọn cách chết
có nghĩa là biết chọn cách sống. Sống như thế nào sẽ chết như thế đó.
Cho nên nếu ta muốn cái chết được thanh tịnh, được nhẹ nhàng, được mọi
người thương mến tức phải chọn lấy cách sống hiền lành, đạo đức, ích
lợi cho mình, cho gia đình và cho tất cả những người khác.
Phật dạy có bốn hạng người có mặt trên thế gian này [*]:
Hạng thứ nhất là hạng người lo làm khổ mình, chuyên làm khổ mình.
Hạng thứ hai là chuyên làm khổ người.
Hạng thứ ba là chuyên làm khổ mình và làm khổ người.
Hạng thứ tư là không làm khổ mình và không làm khổ người.
(1). Hạng thứ nhất là hạng chuyên làm khổ mình, tức là hạng người
chỉ biết sống một cuộc đời buông xuôi, lêu lổng, lười biếng, cờ bạc
rượu chè, say sưa đắm đuối, ỷ lại, buông thả cuộc đời mình theo con
đường xấu xa, hẹp hòi tối tăm, không có lợi ích gì cả. Đó là hạng người
làm khổ mình.
(2). Hạng thứ hai là hạng người chuyên làm khổ người, là những
người sanh tâm điên đảo, xấu xa độc ác, để phỉnh gạt, để lấy của người
khác về làm của mình, để sát hại người khác, không biết sự đau khổ của
người khác chính là sự đau khổ của mình, không hiểu được lời dạy của
đức Phật. Ngài dạy rằng:
"Ai cũng sợ gươm đao, ai cũng sợ sự chết, vậy hãy lấy lòng mình suy
lòng người, chớ giết, chớ bảo giết", "Ai cũng muốn xa tránh điều khổ,
ai cũng muốn có hạnh phúc. Vậy hãy lấy lòng mình suy lòng người, đừng
gây điều khổ cho người khác, đừng phá hại hạnh phúc của người khác",
"Ai cũng có gia đình, thân nhân muốn bảo bọc, muốn duy trì hạnh phúc
được tốt đẹp. Vậy thì đừng phá gia đình, đừng phá thân nhân của người
khác", "Ai cũng muốn của cải mình được trọn vẹn yên ổn, vậy hãy lấy
lòng mình suy lòng người, giữ gìn của cải của người khác, đừng xâm
phạm, đừng gian tham, đừng bóc lột, đừng cướp giựt!..."
Đó là những lời dạy sáng suốt, rõ ràng, thiết thực trước mắt mà đức
Phật đã ban cho chúng sanh cách đây hơn hai nghìn năm trăm năm rồi.
Nhưng bài học đó thật hiếm người theo được. Cho nên cuộc đời của chúng
ta ít đem lại niềm vui cho mình, cho người, ngược lại gieo rắc xấu xa,
gieo rắc khổ đau, gieo rắc rối loạn cho mình, cho người và cho gia đình.
(3). Hạng người thứ ba là hạng người làm khổ mình, làm khổ người.
Đó là hạng người sống hoàn toàn không có đạo đức, không có lý tưởng,
không có nhân nghĩa. Chuyên sống với một tâm tình nhỏ hẹp, xấu xa, vị
kỷ, làm những việc độc ác để bồi bổ cho béo cái thân mình; nói những
lời độc ác để thu lợi về cho mình, phỉnh gạt, lừa đảo, giết chóc, không
tôn trọng tài sản, sự sống của kẻ khác. Chiếm đoạt tài sản của người,
giết hại người cũng chẳng có lợi ích gì cho mình hết. Đó là hạng người
làm khổ mình và chuyên làm khổ người.
(4). Hạng người thứ tư là hạng người không làm khổ mình, không làm
khổ người. Tức là hạng người biết sống đạo đức, biết sống theo lẽ phải,
biết sống thế nào để đem lại an vui, hoan hỷ mà không gieo rắc tai
họa, khiếp hãi; biết sống thế nào để đem lại hân hoan cho kẻ khác chứ
không sống mà đem lại sự e dè, sợ sệt cho người. Đó là những người luôn
luôn nghĩ đến hạnh phúc của mình, hạnh phúc của người để tạo dựng một
cuộc đời hạnh phúc cho cả hai bên, vì biết được rằng người có hạnh phúc
thì mình mới có hạnh phúc, mình có hạnh phúc người mới có hạnh phúc.
Nếu mình chỉ lo hạnh phúc cho mình mà phá hại hạnh phúc của người khác
thì không thể nào riêng mình có hạnh phúc trong khi xung quanh mọi
người không được hạnh phúc. Nếu mình giàu có đủ ăn một ngày ba bữa
trong khi xung quanh mình toàn là những người thiếu ăn thiếu mặc, thì
không thể nào an vui giữa những sự thiếu thốn của những người khác
được.
Vậy giữa mình với người có một sự tương quan chặt chẽ, giúp đỡ lẫn
nhau mới tồn tại, mới yên vui, nếu phá hại lẫn nhau thì cả hai đàng đều
đau khổ.
Ngay một chuyện hằng ngày sống với nhau nếu biết nhẫn nhịn - trong
chừng mực ấy - người ta cũng có thể tạo hạnh phúc yên lành cho nhau. Ở
đời ai mà tránh được cái ngã, cái ngã chấp của mình! Khi thấy mình có
một cái bản ngã hơn cái bản ngã của người khác thì cho đó là sang, là
quý, là đáng trọng mà quên rằng người khác cũng có cái ngã đáng quý đáng
trọng của họ. Nhưng vì cố tình không biết cho nên nếu có ai đụng đến
cái ngã của mình là mình sân si tật đố. Sân si tật đố đó một ngày không
nguôi, hai ngày không nguôi, rồi ba ngày không nguôi, cho đến khi làm
thế nào để cho người đó phải vong gia bại sản, phải đảo điên, phải khổ
sở mất mát... khi đó mới thỏa lòng mình.
Xét cho kỹ thì những việc làm đó hoàn toàn bị điều động bởi một thứ
tâm trí bệnh hoạn, hẹp hòi vì vô minh điên đảo mà đức Phật từ xưa đã
chỉ dạy cho chúng ta. Thử hỏi rằng mình có một cái ngã, cái ngã của
mình đó là cái gì? Cái ta của mình đó, ở nơi đâu?.
Thật tình khi ta nói Ta, nhưng tìm cho ra cái Ta đó chẳng biết nó
nằm ở đâu hết. Khi cha mẹ mình sinh ra chỉ sinh ra một cái thân, chẳng
có tên, tuổi gì, nhưng rồi cha mẹ đặt cho một cái tên: có khi đặt một
cái tên rất đẹp, có khi đặt một cái tên rất xấu; nhưng từ cái tên đó,
mỗi lần được kêu lên là ta liền có ý thức nhận đó là ta.
Ví dụ cha mẹ đặt cho mình cái tên là "Kèo", từ nhỏ kêu mình là Kèo,
ngày thứ nhất kêu mình là Kèo, ngày thứ hai cũng kêu mình là Kèo, ngày
thứ ba, thứ tư... cứ như vậy mãi. Mình sẽ yên chí mình chính là Kèo.
Tự nhiên cái tên Kèo đó nó đồng hóa trở thành mình, và khi ai đụng chạm
đến cái tên Kèo là mình cảm thấy khó chịu. Ai chê, ai mắng, ai phê
bình cái tên Kèo làm mình cảm thấy tức giận.
Nếu mình ngồi đây mà ai ở ngoài đường kia xướng cái tên Kèo mà
mắng, mà chửi, nói rằng "Kèo là tên ăn trộm", chắc chắn rằng anh Kèo
trong này không chịu nỗi, mà phải tìm cách để biết người nào đó dám cả
gan nói ta là ăn trộm, tìm cho ra để trả thù. Ngược lại ở đàng xa kia
có một người tán thán ca ngợi cái ông Kèo là một ông đạo đức, nhân
nghĩa, đẹp trai, quý phái, người đời này có một không hai... Khi đó
mình là Kèo chẳng có đạo đức gì cả nhưng mình cũng nhận là mình có đạo
đức nên người ta mới khen như vậy, tán dương như vậy, mình sung sướng
vô cùng. Mình sung sướng với cái tên Kèo bởi vì Kèo đã trở thành Ta
rồi.
Đó chỉ là một cái danh từ suông, một cái tên suông nhưng khi ta đã
cố chấp vào nó là ta, thì phải bị khổ lụy theo nó. Nếu không hiểu được
Kèo chỉ là một danh từ giả tạm, một danh từ ước lệ của xã hội đặt ra để
mà gọi. Mà cứ khư khư cho rằng Kèo là ta, ta là Kèo, nhất định sẽ đau
khổ vì nó trong khi bị người ta chửi mắng và nhất định sung sướng vì nó
trong khi được người ta khen ngợi tán thán. Nhưng sự thật, sự ca ngợi,
sự chê bai cái tên Kèo không dính dáng gì đến ta hết, thế mà ta cứ cho
ta là Kèo, không ai có quyền đụng đến ta được.
Đụng đến cái tên mà còn như thế, huống gì đụng đến da, đến thịt của
ta thì sẽ như thế nào? Cho nên có người không nhẫn nhục nỗi mà phải
đảo điên, phải mưu kế, phải tính toán trả thù cho bằng được. Người nào
đụng đến mặt mũi, đụng đến da thịt, thân thể mình thì bị phản ứng ngay
lập tức.
Những giả danh, những sắc tướng đều là những cái mong manh giả tạm mà cố chấp lấy nó nên ta phải đau khổ, phải điên đảo vì nó.
Khổ và điên đảo theo nó rồi tạo nghiệp theo nó; đã tạo nghiệp theo
nó tức là sanh tử, luân hồi theo nó. Khi ta tạo nghiệp xấu nhất định sẽ
mang quả xấu, nhất định sẽ không được yên vui. Đó là một điều rỏ ràng
hết sức, nhưng vì vô minh che lấp, chúng ta không thấy rõ được điều mà
đức Phật từ ngàn xưa đã chỉ rõ cho ta: "Tất cả chúng sanh đều vô ngã".
Chính tên Kèo đâu phải là ngã mà mình cho là ta, là ngã; đó là sự vô
minh, đó là sự sai lầm không che dấu được. Một khi đã lấy tên Kèo làm
Ta, thì khi đi ngang qua một nơi nghe người ta mất gà, họ đang chửi rủa
tên Kèo nào đó, nhưng mình thấy bực tức và đứng lại cãi:
-- Ai lấy gà của mày, ai ăn cắp gà của mày mà thấy tao đi ngang là mày chửi, là mày gọi tên Kèo ra mà chửi?
Nhất định cãi cho bằng được, cãi buổi sáng chưa xong, lại cãi buổi
chiều, buổi chiều chưa xong lại cãi buổi tối... thậm chí đem bà con của
mình xúm ra mà chửi bên kia, rồi bên kia cũng đem bà con ra chửi bên
này.
Cãi cái gì? Cãi cái tên Kèo ăn cắp gà. Nhưng kỳ thật người ta chửi
là chửi một anh chành Kèo nào khác chứ không phải là chửi mình? Thế mà
mình cứ khư khư cho tên Kèo là mình, mình không chịu nỗi, phải nghĩ
cách trả thù. Muốn đi mà không đi được, muốn yên ổn mà yên ổn không
được, lúc bấy giờ sẽ bị trói buộc lại một chỗ để cãi lộn. Không có dây
mà cũng bị trói, không có ngục mà cũng bị giam.
Ai trói? Ai giam?
Chính mình tự giam giữ mình, chính mình tự trói buộc mình. Đó, chính mình giam mình lại đó.
Đức Phật nói: Chúng sinh bị trầm luân trong bể khổ luân hồi. Bể khổ
đó không phải là bể nước mặn. Nếu bể khổ là nước mặn thì chỉ cần lên
núi ở tức khỏi bị khổ, khỏi bị trầm luân. Nhưng ở đây cái bể khổ trầm
luân chính là tham, sân, si, tật đố, ngã mạn của chúng sinh. Bể trầm
luân này nằm ở trong lòng chúng sinh chứ không phải ở đâu xa hết. Vì
nằm trong lòng chúng sinh, nên mỗi khi lòng tham nổi dậy quá mạnh thì
nó chôn vùi con người vào trong chính lòng tham đó. Mỗi khi lòng sân
nổi dậy quá mạnh thì nó chôn vùi con người vào trong lòng sân đó. Mỗi
khi si, ngã mạn... nổi dậy quá mạnh thì nó nhận chìm con người vào
trong si, ngã mạn... đó, chứ không ai đâu khác.
Vậy thì ai muốn thoát luân hồi, ai muốn thoát sanh tử, ai muốn
thoát trầm luân? Chắc chắn ai cũng muốn thoát khỏi chỗ ấy, tức là thoát
khỏi trầm luân, thoát khỏi sinh tử. Muốn thoát khỏi trầm luân, bể khổ,
không có gì khó cả: chỉ cần dứt trừ lòng tham là thoát khỏi trầm luân,
dứt trừ lòng sân là thoát khỏi trầm luân, dứt trừ lòng kiêu mạn là
thoát khỏi trầm luân, dứt trừ lòng tật đố ganh tị là thoát khỏi trầm
luân. Dứt trừ bao nhiêu tật xấu là thoát khỏi trầm luân. Cho nên tật
xấu nhiều chừng nào bể trầm luân nhiều chừng đó, tánh xấu ít chừng nào
biển trầm luân vơi cạn chừng đó. Vì vậy nếu ai tát cạn được bể ải,
người đó thoát khỏi bể trầm luân. Ai không tát cạn được bể trầm luân,
thì người đó chìm đắm trong luân hồi sanh tử. Như vậy những lời đức
Phật dạy là những pháp hiện tiền trước mắt, chỉ ngay trong tâm ta chứ
không đâu xa lạ hết.
Chúng ta đọc kinh, thấy pháp Phật dạy trong đó, nhưng kỳ thiệt Ngài
không để gì trong kinh hết, mà Ngài chỉ rõ tâm của ta cho ta thấy đó
thôi. Nếu không thấy cái tâm mình, không cải bỏ những tâm lý nhỏ mọn
hung ác một tí nào, thì dù có đọc kinh suốt cả đời đi nữa thì trầm luân
vẫn là trầm luân, tham lam vẫn cứ tham lam... Lúc bấy giờ dù có học
muôn ngàn quyển kinh đi nữa thì cũng không làm sao vớt ta lên khỏi bể
trầm luân được. Khi ta không biết chính bể trầm luân ở trong lòng ta,
chính bể trầm luân ấy là tham lam, nhỏ mọn, tật đố, kiêu căng, hẹp hòi,
nhỏ mọn, độc ác mà cứ cho trầm luân ở đâu xa, nhất định ta không thoát
khỏi trầm luân. Vậy đức Phật ra đời cốt dạy cho chúng sanh thoát khỏi
trầm luân, giải thoát sanh tử, và giải thoát sanh tử ngay trong hiện
tiền, ngay trong tâm niệm, ngay trong giờ phút này vậy.
-- Thử hỏi ngay trong giờ phút này chúng ta có tham không? Không,
như vậy ngay trong giờ phút này chúng ta thoát khỏi trầm luân rồi.
-- Giờ phút này chúng ta có si không? Có ngã mạn, tật đố, có ích kỷ
hẹp hòi không? Không! Như vậy giờ phút này chúng ta thoát khỏi trầm
luân rồi.
Nếu cái giờ phút chúng ta thoát khỏi trầm luân đó cứ tiếp tục kéo
dài mãi, nhất định chúng ta sẽ thoát khỏi trầm luân. Thoát khỏi trầm
luân cũng có nghĩa là thoát khỏi địa ngục. Địa ngục là nơi giam giữ, mà
địa ngục đó tự mình tạo ra, tự vô minh của mình tạo ra chứ không ai
tạo ra hết. Địa ngục mình tạo ra thì chỉ có mình mới giải thoát được
thôi. Mà giải thoát bằng cách nào? Giải thoát bằng sự thực hành lời dạy
của đức Phật, bằng sự giác ngộ lời của đức Phật dạy cho chúng ta. Muốn
thoát khỏi địa ngục ta phải thực hành lời dạy của đức Phật không chờ
đợi, vì chờ đợi thì vô minh sẽ che lấp trí tuệ không làm sao thấy để
giải thoát được.
Nên hàng Phật tử chúng ta tụng kinh, đọc kinh, niệm kinh là để cho
rõ lời Phật dạy, nhờ đó mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút luôn luôn tâm niệm,
ta cố tìm cách gạt qua tất cả những tính xấu để chúng ta thoái khỏi
trầm luân. Khi ta đã có một tâm bình tỉnh sáng suốt như vậy rồi, thì
một mai nếu lại đi qua đó có gặp phải người nào mà họ chửi Kèo, lúc đó
ta sẽ xem như không; khi đó ta không bị trói buộc, không bị trầm luân,
không bị giam giữ ở lại đó nữa. Từ việc này ta được giải thoát, qua một
việc khác ta được giải thoát, qua những việc khác nữa ta cũng được
giải thoát. Tất nhiên ta đã được giải thoát ở hiện tại.
Nếu muốn thoát thì phải siêu, có siêu mới thoát! Siêu là gì? Siêu
là vượt lên, vượt lên những cái nhỏ mọn, lặt vặt hằng ngày thì ta mới
giải thoát được. Còn nếu cứ cố chấp, níu kéo các việc nhỏ mọn hàng
ngày, tất nhiên phải sa lầy vào những chuyện đó mà không thể giải thoát
được, bởi vì không Siêu. Nghe ai nói động một tiếng, đã nổi giận, nghe
ai chê bai một tiếng đã bực tức, ai đụng đến một tí cũng đã khó
chịu...
Thậm chí có những Phật tử đi chùa đã lâu nhưng khi đến chùa rủi ro
người khác vô ý đụng cái áo một tí thì đã quay lại nộ liền, gây liền:
"Không có mắt hay sao mà lại đụng người ta."
Như vậy, chính tự mình không giải thoát. Vì vậy, lời của Phật dạy
là những điều hết sức minh bạch, hết sức thực tế như giữa ban ngày...
Nhưng chẳng qua chúng ta không học nổi, không tìm học hay chịu học mà
thôi. Ai chịu học những lời dạy của đức Phật, người đó được an lạc,
người đó sẽ được giải thoát. Giải thoát từng giờ, giải thoát từng ngày
và giải thoát cả đời.
Làm được điều đó tức chúng ta đã là hạng người thứ tư như trong
kinh Phật đã dạy, là hạng người không làm khổ mình, không làm khổ
người. Và ngược lại làm vui mình và làm vui người.
Phật dạy: "Thân mạng vô thường". Có đó rồi không đó tựa như nước
trên dốc chảy xuống, như sương đọng ban mai. Lời dạy đó nếu như ta
không nghiệm kỹ, ta thấy hơi khó hiểu, bởi vì cái thân ta đây, ta bồi
dưỡng, ta sống trong nhà cao cửa đẹp... tại sao như sương mai được.
Nhưng kỳ thật nhìn cho kỹ: trăm năm là mấy? Chỉ như trong khoảng nháy
mắt mà thôi; 70 năm, 80 năm là mấy? Chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Tóm lại, khi ta chiêm nghiệm được điều đó rồi, thấy cái thân ta như
hạt sương trên đầu cỏ ban mai mà thôi. Đã biết như hạt sương trên đầu
cỏ ban mai thế mà còn gây nhau, còn đánh nhau, còn tìm cách giết hại
lẫn nhau, tìm cách bóc lột nhau, tìm cách làm khổ nhau thì đó là một
điều mê lầm trọng đại. Gặp gỡ nhau trên cõi đời này là một duyên tốt,
những không biết tu hành không biết cải sửa, đó là một duyên xấu.
Khi đã là duyên tốt thì sẽ làm thượng thiện nhơn với nhau trong
cõi cực lạc, được sung sướng vĩnh viễn. Khi đã cùng nhau làm duyên xấu
thì oan oan tương báo không thể tránh khỏi những điều khổ đau, cho nên
hàng Phật tử chúng ta theo Phật, niệm Phật, tụng kinh, cố gắng làm
lành. Làm hạng người thứ tư, hạng người không làm khổ mình, không làm
khổ người và tránh không làm ba hạng người trước. Được như vậy tất
nhiên chúng ta làm tròn chí nguyện giải thoát cho mình, đồng thời báo
đáp công ơn sâu dày của đức Phật, của cha mẹ, sư trưởng, quốc gia xã
hội vậy ./.
[*] Tăng Chi, tập II A, trang 130.