GS
Trịnh Xuân Thuận, người được coi là bậc thầy của ngành vật lý học thiên
thể với hơn 120 công trình đăng trên các tạp chí khoa học và kỷ yếu
các hội nghị khoa học, vừa về thăm đất nước lần thứ tư sau bảy năm xa
cách. Sáng 6.12 tại Hà Nội, giáo sư đã có buổi gặp mặt các nhà khoa học
vật lý trong nước tại viện Vật lý, mở đầu chuỗi sự kiện của giáo sư
tại Việt Nam. Ngay sau đó, giáo sư đã dành cho phóng viên một cuộc trò
chuyện thú vị.
- Những cuốn sách khoa học của ông không chỉ được xếp hạng bán
chạy nhất mà còn góp phần làm lan toả tình yêu khoa học trong độc giả
trẻ. Đây có thể hiểu là cách ông quan tâm đến việc đầu tư cho khoa học
cơ bản và phổ biến kiến thức tại Việt Nam?
Tất nhiên rồi, sẽ đến lúc khoa học cơ bản mở rộng ở
Việt Nam. Tôi đến viện Vật lý cũng như tham dự các buổi diễn thuyết
trong nước sắp tới cũng vì mục đích này. Người Việt Nam không kém chất
xám nhưng chúng ta chưa có phương tiện nên chưa đạt đến mức như các
nước.
Khoa học cơ bản rất cần thiết với một nước muốn ngang
hàng nước khác. Nhưng vì đầu tư cho khoa học cơ bản chưa nhìn thấy lợi
ích ngay, nên nhiều khi chúng ta chưa chú tâm.
- Ông có thể cho biết, cách phổ biến khoa học
hiện nay của chúng ta đang mắc những lỗi gì? Việc đầu tư cho khoa học
đã hợp lý chưa?
Có một thực tế là hiện nay giáo sư chỉ làm khảo cứu
trong phòng thí nghiệm mà không ra ngoài đời phổ biến khoa học nhiều
cho lắm. Ở châu Mỹ hay châu Âu cũng vậy, nhà khoa học chỉ được thăng
chức tăng lương khi họ “kiếm ra” cái gì đó, còn việc phổ biến kiến thức
nhiều khi không được thưởng. Họ sẽ bảo anh chỉ làm phổ biến mà không
khảo cứu. Đó cũng là mâu thuẫn.
Tôi cho rằng, lúc trẻ mình có nhiều sức khoẻ và trí lực
nhất thì nên tập trung cho công tác khảo cứu. Đến tuổi 40, 45 nên dành
thời gian để phổ biến những gì mà mình đã học hỏi được để chia sẻ tới
mọi người.
- Cuộc sống mưu sinh nhiều áp lực, người ta
thường tìm đến những ngành dễ kiếm thu nhập hơn là nghiên cứu khoa học.
Theo ông đâu là cách để nuôi dưỡng, khơi gợi tình yêu khoa học trong
những người trẻ?
Thế nên tôi mới viết sách. Tôi mong diễn thuyết hay
viết sách sẽ giúp độc giả thay đổi cách nhìn đời. Nhưng dù sao ngay từ
đầu anh phải có đam mê, nếu không có đam mê thì rất khó. Như tôi lúc
đầu cũng phải hy sinh rất nhiều thứ, xa nhà, xa bố mẹ để chăm chú vào
đường mình đi. Mình chỉ có một đời, nên không thể làm nhiều thứ, nên để
làm một thứ đến nơi đến chốn phải biết hy sinh.
Bên cạnh đó, theo tôi, nghề giáo và những người làm
giáo dục cần có trách nhiệm truyền đạt tới giới trẻ tình yêu khoa học.
Cũng như nhà khoa học, công việc đầu tiên là học hỏi, thứ nhì là khảo
cứu – tạo ra cái mới, thứ ba là viết sách để chia sẻ đam mê của mình
với mọi người.
- Không chỉ riêng cuốn Từ điển yêu thích bầu
trời và các vì sao, mà trong tất cả các tác phẩm của mình, giáo sư luôn
chú ý sử dụng một ngôn ngữ đơn giản và văn phong hấp dẫn được đa số
độc giả. Dường như, đó là một lựa chọn và một tư duy khác biệt so với
các đồng nghiệp?
Nhiều đồng nghiệp của tôi chỉ chú tâm viết dưới dạng
khảo cứu, cho một đối tượng thu hẹp là các nhà chuyên môn. Nhưng tôi
thì muốn viết cho quần chúng, chứ không chỉ cho giới khoa học. Tôi luôn
nghĩ, khi mình đã hiểu cặn kẽ một vấn đề nào đó thì nên tìm cách chia
sẻ với độc giả, những người ham thích khám phá bầu trời và vũ trụ,
nhưng lại không phải là các nhà khoa học. Nếu ngôn từ khô khan thì làm
sao lôi cuốn được độc giả, mà đó chắc chắn không phải là mong muốn của
tôi. Bao giờ khi viết sách, tôi cũng đặt ra hai tiêu chí: một là kiến
thức khoa học, hai là giá trị thưởng thức.
- Tuy nhiên, với một nhà khoa học chỉ quen làm
việc với kính thiên văn, để có thể vận dụng văn chương làm cầu nối giữa
khoa học và độc giả, hẳn không dễ dàng?
Nếu xác định mục tiêu của mình chỉ có khoa học đơn
thuần, đúng là công việc nhàn hơn. Nhưng cũng may, tôi viết lách không
đến nỗi tệ, vì văn chương là một sở thích khác của tôi. Tuy thế, cuốn
sách đầu tiên – Giai điệu bí ẩn, đúng là một thử thách, nó khiến tôi
mất nhiều công sức. Nhưng tới giờ, khi đã hoàn thành được hơn mười tác
phẩm, tích luỹ được kha khá kinh nghiệm, mọi chuyện trở nên dễ dàng
hơn, và tâm lý cũng thoải mái hơn nhiều rồi.
- Không chỉ nghiên cứu vật lý thiên văn, ông
còn nghiên cứu về Phật giáo. Tinh thần, triết lý Phật giáo đã hỗ trợ
ông thế nào trong nghiên cứu khoa học?
Phật giáo có nói đến sự vô thường, cái gì cũng thay
đổi. Đó cũng là đề tài của khoa học thế kỷ 20. Trước kia, người ta
tưởng vũ trụ là bất biến, theo quan điểm của Aristotle. Nhưng sau này,
khoa học đã chứng minh, vũ trụ thay đổi. Và trong vũ trụ, mọi vật đều
thay đổi. Mỗi một thứ đều được sinh ra, sống cuộc đời của nó rồi chết
đi. Thứ hai, Đức Phật cũng nói rằng, mọi sự vật trên thế gian đều hiện
hữu dưới hình thức các mối quan hệ. Đó là hai ví dụ cho thấy điểm tương
đồng trong cách nhìn của Đức Phật và khoa học. Trong nhiều trường hợp,
cái nhìn của Phật giáo giúp khoa học đến gần hơn với chân lý.
Trong thời gian một tiếng rưỡi tại viện Vật lý, giáo sư
Thuận đã dành nửa tiếng trình bày về những khảo cứu trong cuộc đời
làm khoa học của mình, thời gian còn lại, giáo sư trả lời những câu
hỏi về các vấn đề thiên văn như siêu hạt, thiên hà lùn, ánh sáng… Dù
cuộc gặp mặt chỉ dành cho giới khoa học, rất nhiều bạn trẻ, người yêu
sách của ông cũng đến mua sách và xin chữ ký của “thần tượng”.
Dự kiến ngày 8.12, giáo sư sẽ có buổi làm việc với các
nhà khoa học thuộc liên hiệp các hội khoa học kỹ thuật Việt Nam và
đại học FPT.
|
- Triết lý nào của đạo Phật làm nhà khoa học trong ông tâm đắc nhất?
Tôi thích nhất câu vạn vật đều nằm trong một mối liên
hệ với nhau. Đó là mối liên hệ giữa loài người, với các sự sống trên
trái đất. Liên hệ đó là sợi dây, tạo ra cách hành xử khi đối diện với
mọi người. Đừng bao giờ nghĩ mọi thứ không thay đổi. Hạnh phúc không
phải do mình tạo nên, mà hạnh phúc sẽ đến khi mình đem hạnh phúc đến
cho người khác.
- Ngoài thiên văn học, Phật giáo, ông còn nghiên cứu nhiều vấn đề như môi trường, xã hội. Đâu là điều ông trăn trở nhất hiện nay?
Tôi thấy mình xây dựng nhiều quá. Nước mình phong cảnh
rất đẹp, đa dạng sinh học rất tốt, nhưng phát triển phải đi kèm với tôn
trọng môi trường. Tôi được biết, con tê giác một sừng cuối cùng ở nước
mình vừa chết; tôi đi Hạ Long thấy vịnh nhiều khách sạn quá, nước vịnh
rất ô nhiễm. Đây là những thứ quý giá mà thiên nhiên ban tặng, nếu ta
làm hỏng sẽ không thể lấy lại được.
Đã bao năm tìm kiếm nhưng các nhà khoa học chưa phát
hiện ra hành tinh nào đặc biệt và có sự sống như trái đất, nên mình
phải giữ gìn và bảo vệ trái đất bằng mọi giá. Thay vì đi khai thác các
vệ tinh khác, hãy bảo vệ và lo cho trái đất, vì con cháu của chúng ta
trước.
- Cảm ơn ông!
Theo Thanh Tuyền – Hương Lan (SGTT)