|
Bà Tạ Thị Xuyến, em gái LS Câu bên bàn thờ chị gái |
Đặt chân đến Hà Nội hôm trước, ngày hôm sau, tôi xuống thẳng Hoàng Mai
để khảo sát địa hình, đồng thời, để kiểm chứng tính xác thực của những
thông tin mà các nhà ngoại cảm Bích Hằng, Dương Mạnh Hùng, Nguyễn Khắc
Bảy, Thẩm Thúy Hoàn, Nguyễn Văn Nhã… cung cấp. Tôi thấy mộ bác Câu tôi
là một mô đất đen, nằm cạnh con đường xi măng nhỏ, gần một vũng nước dài
đến 2m, rộng chừng 1m.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)Mộ
nằm trong khoảnh đất trống rộng độ
30m2, xung quanh là nhà dân với tường bao quanh che kín hết. Muốn ra mộ,
tôi phải đi qua nhà chị Ngà. Gia đình chị ở đây đã lâu nên quá quen
thuộc với các cuộc tìm kiếm, bốc mộ. Chị đã cho tôi nhiều lời khuyên bổ
ích. Quan sát kỹ, tôi thấy cái khoảnh đất mấy chục mét vuông này còn rất
nhiều ngôi mộ khác, trong đó, có chừng 10 ngôi đã dựng bia. Bất chợt,
mắt tôi bị hút vào ngọn cây đại nhô lên từ bức tường hướng tây, cách mộ
bác Câu hơn 3m. Tôi thấy cả lùm cỏ khô ở trên cao hơn 1m vì lùm cỏ này
mọc trên một cái ống xi măng dựng đứng. Điều đặc biệt là ngày 18 tháng
12 năm 2000, tức là đúng 5 ngày sau cuộc điện đàm với nhà ngoại cảm
Nguyễn Văn Nhã, tôi cùng thiếu tướng Chu Phác xuống thực địa lần nữa thì
bất ngờ gặp một con gà trống mào đỏ au đang tha thẩn đào bới kiếm mồi ở
gần mộ bác Câu. Kỳ lạ hơn nữa khi chị Ngà cho biết, con gà này là của
chị, vốn thường ngày chị nhốt ở trong chuồng. Nhưng không hiểu sao, sáng
nay đã bảnh mắt rồi mà nó cứ đập cánh gáy ran rồi lồng lộn trong
chuồng. Bực mình, chị mở cửa chuồng cho nó ra đúng lúc tôi và thiếu
tướng Chu Phác đến. Tôi vô cùng ngạc nhiên về chuyện này. Điều đó càng
khẳng định thêm độ chính xác cho thông tin của anh Nhã.
Đến lúc này, gia đình tôi xác định
với
thiếu tướng Chu Phác: vị trí mộ bác Câu chính xác đến hơn 90% rồi. Tất
cả những thông tin của các nhà ngoại cảm về địa hình, địa vật, đường dẫn
đến ngôi mộ
hầu hết trùng khớp, tuy cách diễn đạt có khác nhau và có
đôi chút sai lệch. Cần phải tổ chức bốc mộ sớm vì đã năm cùng tháng tận,
vả lại, tôi cũng không thể ở Hà Nội lâu được. Sau khi cân nhắc kỹ, gia
đình tôi quyết định chọn ngày 27 tháng 12 (tức mồng 2 tháng chạp) sẽ
tiến hành khai quật mộ bác Câu.
Chờ đợi 9 ngày trời mà sao tôi thấy dài
đằng đẵng như 9 năm. Để khỏi sốt ruột, gia đình tôi về quê làm việc với
huyện Tiền Hải, đào và xây sẵn mộ trong nghĩa trang liệt sĩ của huyện,
chuẩn bị cho lễ truy điệu bác Câu. Cuối cùng, ngày 27 cũng đến. Tôi vẫn
nhớ, trời hôm đó tuy cuối đông nhưng rất ấm áp, nắng vàng như mật. Cả
gia đình tôi kéo xuống làng Hoàng Mai. Cha tôi tuy đau yếu cũng cố đi.
Cha muốn tận tay thắp hương và khấn người chị yêu quý của mình. Những
thủ tục tâm linh cần thiết đều làm trọn vẹn. Đúng 9 giờ sáng, những nhát
cuốc đầu tiên bập vào ụ đất thấp lè xè bên đường. Bỗng dưng tôi thấy
hoang mang lạ. Vì lúc này, không có một nhà ngoại cảm nào bên cạnh chúng
tôi. Bích Hằng thì đang ở tít tận Tây Nguyên. Các nhà ngoại cảm khác,
người thì bận đi học, người thì đi công tác. Tìm hiểu về các vụ tìm mộ
trước đó, tôi biết, không phải trường hợp nào cũng tìm thấy hài cốt. Bởi
khi đào thực địa, có thể có những sai lệch. Biết đâu, trường hợp bác
Câu tôi cũng thế thì sao?
Đào bới chừng hơn một tiếng đồng hồ thì
tốp thợ buộc phải dừng lại vì mặt trời đã lên gần đến đỉnh đầu, ánh nắng
quá rực rỡ sợ làm tổn thương hài cốt. Chờ đến tận 4 giờ chiều, công
việc khai quật mới lại tiếp tục. Hố đào sâu chừng 70 cm rồi mà vẫn chưa
thấy dấu tích gì. Nước mạch tràn vào ào ạt khiến tốp thợ phải hì hục vừa
đào vừa tát. Thiếu tướng Chu Phác vội điện thoại cho nhà ngoại cảm
Nguyễn Văn Nhã. Từ thành phố Hồ Chí Minh, anh Nhã chỉ dẫn:
- Đào sâu thêm 60 – 70 cm nữa.
- Đào chếch về phía người thợ mặc áo
xanh nhạt.
- Đào về phía rãnh nước.
Anh Nhã còn nhắc nhở cần phải khấn các
vong linh xung quanh đó phù hộ cho bớt nước ở các mạch tràn vào huyệt.
Tôi vội vàng thắp hương khấn vái. Và kỳ lạ thay, chừng 10 phút sau,
lượng nước chảy giảm hẳn, công việc đào bới trở nên thuận lợi rất nhiều.
Cũng qua điện thoại, nhà ngoại cảm Thẩm
Thuý Hoàn chỉ dẫn thêm:
- Đào về phía rãnh nước.
- Đào sâu đến 2m.
- Đào vuông thành sắc cạnh, đừng đào
lòng chảo.
Thực hiện đúng như chỉ dẫn, tốp thợ đào
miết đến 21h 30, độ sâu chừng 2m thì lưỡi xẻng chạm vào một cái tiểu
sành. Tôi càng hoang mang. Vì trước đó, không một nhà ngoại cảm nào nói
bác tôi nằm trong tiểu. Bích Hằng chỉ nói bác tôi chết trong tình trạng
người bị phù, chôn trong tư thế nằm nghiêng. Các nhà ngoại cảm khác,
người thì nói bác tôi được chôn trong hòm gỗ, người thì bảo không có
hòm. Cha tôi còn hoang mang hơn. Ông suy luận: khoảng những năm 1940,
thân phận một người tù, hơn thế, một người tù cộng sản như bác tôi,
không thể được chôn cất chu đáo, tử tế như thế. Cùng lắm thì được chôn
trong chiếc quan tài bằng gỗ tạp, còn thường thì bó chiếu. Bởi vậy, cha
tôi nghĩ, hài cốt bác Câu chỉ là những mẩu xương nằm lẫn trong bùn đất
đen. Khi tìm thấy, phải nhặt kỹ càng cho bằng hết.
Bỗng dưng tôi sực nhớ đến lời anh Nhã
nói qua điện thoại hôm tôi ở sân bay chuẩn bị ra Hà Nội: “Tôi linh cảm
thấy hài cốt của bác Câu còn nguyên vẹn vì tín hiệu phát ra mạnh lắm.
Chính vì tín hiệu mạnh này mà nhiều nhà ngoại cảm đều có thể tìm thấy
mộ”. Tôi vội vàng điện thoại ngay cho anh Nhã, thông báo đã chạm tiểu.
Anh bảo: “Đúng là hài cốt của bác Câu rồi. Trước đây, có một gia đình đã
đào để tìm mộ nhưng thấy nhầm lẫn nên họ đã đưa hài cốt bác Câu vào
tiểu và chôn cất lại cẩn thận. Đó là nghĩa cử thường thấy ở nhiều địa
phương”. Những người dân xung quanh đứng xem từ chiều cũng khẳng định: ở
khu đất trống này do có nhiều mộ nên chuyện đào nhầm thường xảy ra. Và
để tạ lỗi với người đã khuất, bao giờ khổ chủ cũng đưa hài cốt vào tiểu
sành chôn lại tử tế. Trường hợp bác Câu không phải là cá biệt.
Mộ phần LS Tạ Thị Câu tại quê
nhà
Chiếc tiểu đựng hài cốt bác Câu tôi có
tuổi thọ khá tốt. Vùi sâu dưới lòng đất mấy chục năm rồi mà thành tiểu
vẫn rắn như đanh. Khi mở nắp tiểu, tôi đã bật khóc vì xúc động và sung
sướng khi thấy hài cốt của bác gần như còn nguyên vẹn. Xương sọ còn
nguyên. Những người thợ đào nhận xét: xương chân tay to thế này chứng tỏ
người mất rất cao lớn. Cha tôi gật đầu xác nhận. Và khi đưa ảnh của bác
Câu cho họ xem để đối chiếu với xương sọ, họ bảo rất khớp. Đây đúng là
mộ bác Câu. Riêng tôi, có một bằng chứng khiến tôi hoàn toàn tin tưởng
đây chính là hài cốt của người bác ruột mình. Đó là hai hàm răng đen gần
như còn nguyên vẹn, chỉ thiếu duy nhất một chiếc, đúng như tín hiệu mà
nhà ngoại cảm Dương Mạnh Hùng đã cung cấp.
22h30, việc chuyển hài cốt bác tôi sang
tiểu mới, có rửa nước thơm, ướp trà thơm, bọc trong vải đỏ đã xong. Tôi
và Quang, người em ruột vội về nhà lấy ảnh, bia khắc sẵn và bát hương
rồi ngay đêm hôm ấy, đưa bác tôi về Tây Giang, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái
Bình, về chính mảnh đất mà bác tôi đã sinh ra và lớn lên. Ngày 28 tháng
12 năm 2000, lễ truy điệu bác tôi được cử hành trọng thể và hài cốt
được đưa vào yên nghỉ tại nghĩa trang của huyện, chấm dứt 56 năm bơ vơ
nơi đất khách quê người.
H.A.S
Ông Trần Toàn Thắng:Qua
hành trình tìm mộ liệt sĩ Tạ Thị Câu, tôi thấy khả năng đặc
biệt của các nhà ngoại cảm là có thật. Tuy nhiên, các thông tin họ đưa
ra, không thể lúc nào cũng chính xác 100%. Vì sự thu nhận của họ (trông
thấy và nghe thấy) có nhiều yếu tố thời gian và không gian tác động. Bởi
vậy, Bộ môn cận tâm lý đã có một cách làm rất khoa học, đó là lựa chọn
các thông tin trùng khớp nhau của nhiều nhà ngoại cảm để tìm ra những
thông tin gần với sự thật nhất. Việc làm của họ có ý nghĩa rất lớn, giúp
bao gia đình xoa dịu nỗi đau vì mất người thân. Tôi thấy đó là những
năng lực lớn. Tôi ủng hộ họ và ủng hộ cách làm có tính khoa học dựa vào
các tiềm năng con người vì con người.
Nguồn: http://phatgiaovnn.com (Phật
Giáo Việt Nam Net)