Hãy thôi an phận, đứng dậy và tìm tương lai cho mình em nhé!
07/08/2014 06:32 (GMT+7)

Này em, khi ngày ngày người ta tất tả ngược xuôi để lo cơm áo, gạo, tiền. Thì em còn ngồi đó, và ngóng trong khắc khoải đến bao giờ.


Hình như trong xã hội ngày nay, với những người an phận, thụ động như em thì việc chờ đợi là một điều quá bình thường phải không ?.

Con người sinh ra, vốn hơn các loài khác là có đầu óc để suy nghĩ, có chân tay để làm việc. Nhưng em tôi, ra trường với tấm bằng ngon lành lại không tự mình đi tìm con đường cho mình. Em ngồi đấy, ngồi chờ những mối quan hệ, chờ những người quen, người thân, liên hệ này nọ, để tìm cho em một chỗ mà theo em là xứng đáng trong các cơ quan nhà nước. Thông thường, an phận có nghĩa là hài lòng và hạnh phúc với những gì đang có. Nhưng với em tôi, an phận là có nghĩa ngồi một chỗ và phó mặc đời mình cho những lần nhờ vả phải không em. Con đường vốn dài rộng thênh thang.

EM chưa đi sao lại chỉ ngồi đấy và hình dung ra những mặt xấu để rồi em lại băn khoăn, rồi lại cứ cố chấp về điều đó.Này em, cuộc đời em, em không tự lo được, thì em còn mong chờ vào ai.Em ạ! Cuộc đời này, không có cái gì là hoàn hảo đâu. Nếu em nhìn đâu cũng thấy mặt xấu, nhìn đi đâu cũng chỉ thấy mặt tiêu cực, nhìn đến vấn đề nào, em cũng có thể chê bai này nọ. Vậy thì đến khi nào em mới tự hài lòng và hiểu đúng nghĩa hai chữ “an phận” đây em?. Hai mặt trái - phải, tốt - xấu, tích cực - tiêu cực… chính là cuộc sống đấy em ạ. Em có đi ra ngoài, em mới thấy được rằng, để làm nên nụ cười ngày hôm nay thì không thiếu những giọt nước mắt đã rơi ngày hôm qua.Để đạt được thành quả, thì bao nhiêu mồ hôi đã rơi ướt áo. Để có được những ngày hạ nắng vàng ấm áp, cũng phải trải qua những ngày đông với những cơn mưa tầm tã, những đợt rét thấu da, thấu thịt.Cuộc đời là những lần đi, là những thử thách chờ ta phía trước.

Ai cũng có một cuộc đời, dù nó hạn hữu thôi, nhưng cũng phải trải qua biết bao nhiêu chông gai, bao nhiêu khổ ải mới đến được hạnh phúc. Có những lúc TÔI muốn gục ngã, muốn bỏ cuộc khi đã quá mệt mỏi. Nhưng rồi tự nhủ, cha mẹ một đời vất vả nuôi ta, thế này đã nhằm nhò gì, thế là đứng dậy mà bước tiếp cho hết đường dài. Cuộc sống ngày nay, không cho phép ta yếu đuối, không cho phép ta dừng chân. Bởi nếu em yếu đuối, trong sự bon chen, xô bồ này, em sẽ thấy mình luôn luôn lạc lõng. Bởi nếu em dừng chân, thì em sẽ thấy mình đã lỡ làng bao nhiêu thứ, bao nhiêu cơ hội không đến lần thứ hai.

Tôi nói dừng chân ở đây, không có nghĩa là dừng lại nghỉ ngơi, hay sống chậm lại.Mà dừng chân là khi em chưa cố gắng hết mình đã vội vàng bỏ cuộc. Em sợ thay đổi, sợ rằng môi trường mới sẽ đầy những khó khăn. Thế là em dừng lại, an phận thủ thường với những gì quen thuộc hằng ngày.Có trải qua mọi thứ, em mới thấy mình khôn ra và trưởng thành lên được. Có trải qua những va chạm với đời, với người, em mới thấy mình học được nhiều điều. Và em sẽ thấy, cuộc đời này không khó sống như em tưởng đâu em ạ. Đừng làm con ốc chỉ mãi trốn trong cái vỏ của nó. Tháng năm vốn không chờ đợi ai, em có tuổi trẻ với sức sống căng tràn, tôi mong em đủ vững vàng, và bản lĩnh tự đứng dậy, tự quyết định đời mình.

 Phía trước luôn có những con đường chờ em đặt bước chân khám phá.
 
Nguồn mlog.yan.vn 

Các tin đã đăng: