Những
giọt mồ hôi nhiều khi vừa chảy ra đã khô không kịp xoa dịu cái nóng rát
bỏng trên lưng, trên mặt, sư Thích Viên Mãn miệt mài suốt 50 năm "cõng
nước cõng đất" ra đảo hoang trồng cây xây chùa.
Sư thầy Thích Viên Mãn
Cuộc gặp gỡ với nhà sư kỳ lạ
Sư
Thích Viên Mãn năm nay đã 80 tuổi, với 50 năm một mình khai sơn gánh
đất gánh nước ra đảo xây chùa vất vả, cực khổ không sao kể hết. Nhưng
dường như dấu ấn của thời gian, khó khăn của cuộc sống để một cảm xúc
nào trong đôi mắt ông sau tất cả vẫn là ánh mắt bình thản, rất an nhiên.
Sư
Thích Viên Mãn kể: Ông người Phú Yên nhưng tu ở chùa Kỳ Viên Trung
Nghĩa trên núi Sinh Trung bên cầu Hà Ra. Năm 1960, một lần sau buổi cầu
kinh đêm khi nhìn ra biển, ông giật mình thấy một đóa sen hồng rực trên
biển đêm. Sáng ra ông tìm vế phía đó, chỉ thấy trong ánh bình minh một
hòn đảo hồng tươi rực rỡ trên biển xanh. Tin rằng nơi đó có Phật, ông
quyết định rời núi ra biển lập tu.
Ông
nói: Đảo nhìn từ đất liền thì đẹp vậy, nhưng địa thế rất hiểm trở.
Quanh đảo là những bãi đá dựng đứng hiểm trở, sóng nơi đây lại đập rất
mạnh nên thuyền vào gần đến bờ sẽ bị sóng đánh va vào đá mà vỡ. Khi lên
được đến đảo thì đây lại là một hòn đảo chết, hoang vu chỉ có cỏ gai đá
tảng, không có nước và không một bóng cây.
Hành trình 50 năm gian khổ
Trước
tiên nhà sư phải tạo được một nơi tương đối bằng phẳng để làm nơi xây
dựng Phật đàn. Ban đầu là đi thu nhặt những hòn đá nhỏ. Sau phải dùng xà
ben hoặc cuốc chim như các phu đường sắt để trục các tảng đá có chân ăn
sâu dưới mặt đất. Nhiều hòn đá trên mặt thì nhỏ song càng đào sâu xuống
chân đá càng to lớn ra, có hòn đá phải đào mất mất cả hàng tuần.
Hòn Đỏ nhìn từ bờ
Đá
xây nền móng được tạo dựng tại chỗ, được chẻ ra từng phiến vuông vức và
sắp chồng lên nhau cho thật sít để khỏi cần phải dùng đến vôi hồ. Lầm
lũi, đơn độc nhà sư đối phó với thiên nhiên khắc nghiệt hai bàn tay ông
chai sần vì vần đá, cầm cuốc chim; dưới chân thì đá nung trên đầu thì
bỏng rát vì nắng xối.
Ngày
qua ngày túp lều thờ Phật trên đảo Hòn Đỏ được hoàn tất. Nơi chính
diện, một chiếc bàn gỗ tạp cũ được kê vững vàng làm án thờ Phật. Tất cả
gia tài của nhà sư chỉ có một tấm hình Phật tổ được lồng kính trang
nghiêm, vài quyển kinh, một lư hương bằng đất nung, một cây đèn dầu và
một cái chuông, một chiếc mõ nhỏ nhắn.
Chùa
đã hình thành, nhưng nan giải nhất trong cuộc chinh phục hoang đảo này
là nước. Không có nước là không có sự sống. Dưới cái nắng như thiêu đốt,
sư Viên Mãn phải gánh nước từ bến lên đỉnh. Men theo con suối cạn,
đường luôn dốc toàn đá và gai nhọn. Nhiều hòn có cạnh sắc bén có thể cứa
đứt chân người, xen lẫn trong đá là những bụi gai mắt mèo, gai mắc cỡ
đâm ra tua tủa.
Chùa Từ Tôn
Tuy
nhiên có nhiều lùm gai lúc ban đầu phải dùng chân giẫm lên, gai châm
tuy chảy máu đau đớn nhưng còn có cảm giác dịu mát dưới chân, chứ không
dám bước chân lên những tảng đá đang bị nắng nung đỏ kia.
Đau
rát và mệt mỏi nhưng nhà sư sợ nhất là ngã. Bởi mỗi giọt nước mang lên
được đây, quí bằng những giọt máu vì vậy nhiều lần tuy đạp chân vào gai,
đá nhọn hay trượt chân việc đầu tiên là nhà sư nghiến răng đứng thẳng
để gánh nước khỏi chòng chành, khiến nước rớt ra ngoài. Gánh được nước
lên đồi là giải quyết được một phần cơ bản nhất cho công việc khai phá
hoang đảo này...
Ông
tâm sự: Gánh đất và gánh nước mỗi cái có cái vất vả riêng. Nếu gánh
nước thì sợ nhất là làm đổ, chỉ chờ nước đổ đánh xèo một cái là những
hòn đá đang bị nung đỏ kia hút hết. Nhưng gánh được lên thì không sợ
mất. Còn đất, lỡ có té mà đổ thì vẫn xúc lại được, nhưng chỉ có điều,
mang được lên đây đổ vào những hốc đá mỗi trận mưa nước lại xói rửa sạch
cả xuống biển nhìn nước mưa đục ngàu mà xót đứt ruột.
Bài thơ Ngày hôm nay của giáo sư tiến sĩ Vũ Khiêu khắc trên đá ngay ở bến lên đảo
Cứ
thế dưới chân thì đá đang hun lửa, còn bên trên thì nắng chói chang như
suối nóng đang rót xuống chiếc lưng trần. Những giọt mồ hôi nhiều khi
vừa chảy ra đã khô không kịp xoa dịu cái nóng rát bỏng trên lưng trên
mặt. ông miệt mài mấy chục năm cõng nước cõng đất ra đảo hoang trồng cây
xây chùa.
Ông
kể tiếp: Ở đảo sợ nhất là những ngày mưa bão, bởi lúc đó đảo sẽ bị cô
lập với đất liền. Ngày mới ra đây, có lần biển động đảo hết lương thực
thầy đành men theo mép nước nhặt những cành rong bị sóng đánh văng lên
để ăn. Rong sống ăn đắng và tanh rất khó nuốt nhưng nó lành, có thể dùng
thay cơm được lâu. Rồi cũng có lần biển động, lúc thầy đang ra đảo.
Chẳng có thuyền chỉ có tấm xốp làm phao mà thầy bị sóng cuốn đi vật lộn 2
ngày 2 đêm trên biển rồi mới được một thuyền của người Nhật cứu.
Sư
Thích Viên Mãn cho biết: Lao động cũng là một hình thức tu hành, qua
lao động thầy ngộ ra được nhiều thứ. Thiên nhiên không bao giờ vô tình
nếu con người hữu tình. Trên đảo này con thấy có rất nhiều cây, mỗi cây ở
đây từ khi đặt xuống đến khi bám được rễ là cả một quá trình chống chọi
khó khăn.
Hoàng Giang (NDT)