Ngày nọ, nhà vua đi dạo trong rừng. Khi quay về ngôi
vườn của mình, nhà vua đưa cả gia đình xuống một cái hồ để tắm. Khi đến bờ hồ,
hòang hậu và các cung nữ để đồ trang sức của họ cho một người hầu gái coi chừng
rồi cùng nhau đi xuống hồ.
Khi hoàng hậu bỏ chuỗi ngọc trai của
bà vào hộp đựng nữ trang, một con khỉ cái ngồi trên cành cây gần đó đã nhìn
thấy.
Con khỉ sanh tâm muốn lấy chuỗi ngọc
trai của hoàng hậu, nó ngồi im trên cây để canh chừng, hy vọng rằng người
hầu sẽ ngủ gục và lúc đó nó sẽ nhào xuống để lấy cắp xâu chuỗi.
Lúc đầu, người hầu gái còn nhìn
chừng hộp đựng nữ trang, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta bắt đầu ngủ gật và cuối
cùng thì đâm ra ngủ thật lúc nào không hay.
Ngay lúc đó, con khỉ nhào xuống, mở
cái hộp, lấy chuỗi ngọc trai và nhảy trở lại lên cành cây. Con khỉ đeo
chuỗi ngọc lên cổ ngắm nghía thích chí. Sau đó, do sợ lính canh trong lâu đài
phát hiện, nó giấu chuỗi ngọc vào trong một cái lỗ hổng trên thân cây. và ngồi
kế bên nhìn xuống, làm như chẳng có chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, người hầu gái
thức giấc. Khi nhìn vào trong chiếc hộp, cô phát hiện ra chuổi ngọc đã biến
mất. Hoảng hốt, cô khóc và la, “Có người đã lấy cắp chuỗi ngọc của
hoàng hậu rồi!”
Lính cảnh vệ từ tứ phương kéo đến.
Người hầu
gái nói, “Tôi ngồi ngay đây, kế bên chiếc hộp đựng xâu chuỗi của hoàng hậu.
Tôi chẳng rời khỏi đây. Do trời nóng và quá mệt nên tôi thiếp ngủ và khi thức
giấc thì tôi thấy xâu chuỗi đã biến mất.”
Lính cảnh vệ
trình báo hoàng hậu là chuỗi ngọc trai đã bị mất.
Nhà vua
truyền lệnh, “Hãy tìm cho ra tên trộm.” Theo lệnh nhà vua, đội cảnh vệ
tỏa ra khắp nơi để tìm kẻ trộm to gan.
Sau khi nhà
vua quay đi, người chỉ huy đội cảnh vệ tự nhủ: “Lạ thật, xâu chuỗi mất ở
trong vườn trong khi các cổng thành đều có lính canh gác cẩn mật. Vậy ai có thể
lọt vào trong cung? Có cả hàng trăm con khỉ ở trong vườn, biết đâu kẻ trộm
chẳng là một trong những con khỉ cái.”
Người chỉ
huy đội cảnh vệ nghĩ ra một mẹo để xem có con khỉ cái nào đã lấy xâu chuỗi hay
không. Ông ta ra chợ mua các xâu chuỗi hạt thủy tinh với nhiều màu rực rỡ khác
nhau.
Tối hôm đó,
lính cảnh vệ treo các xâu chuỗi trên các bụi cây ở khắp nơi trong vườn.
Khi những con khỉ thấy các xâu chuổi màu sắc rực rỡ, chúng vội nhảy xuống và
chạy tới các bụi cây. Mỗi con chụp lấy một xâu chuỗi để đeo.
Con khỉ cái
đã lấy chuỗi của ngọc trai của hoàng hậu chẳng màng gì đến các xâu chuỗi bằng tủy
tinh, nó vẫn ngồi trên cây gần cái lổ mà nó dấu chuỗi ngọc trai.
Do quá vui
vì được các xâu chuỗi, các con khỉ huyên thuyên với nhau về chúng. Thấy con khỉ
cái ngồi lặng lẽ, không nói gì, chúng nói, “ Tiếc thật, mày chẳng có được
xâu chuỗi nào!”
Con khỉ cái,
cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nó lấy chuỗi ngọc trai ra khỏi cái lổ,
đeo vào cổ, nhảy xuống đất với đám khỉ và nói một cách kiêu hãnh, “Bọn mày
chỉ có chuỗi bằng thủy tinh. Hãy xem xâu chuỗi ngọc trai của tao!”
Người chỉ
huy đội cảnh vệ đã núp sẵn gần đó. Ông ta chỉ đợi tới giây phút này. Ngay
lập tức, ông ta chụp cổ con khỉ cái và đưa nó trình lên nhà vua.
“Thưa bệ
hạ, chính con khỉ này đã ăn cắp chuỗi ngọc trai của hoàng hậu.”
Nhà vua rất
hài lòng vì xâu chuỗi đã tìm lại được và hỏi người chỉ huy đội cảnh vệ làm
sao mà ông có thể tìm được con khỉ đã lấy trộm nó.
Người chỉ
huy đội cảnh vệ nói với nhà vua rằng ông biết rằng không một ai có thể lọt
vào trong cung và đoán rằng kẻ trộm có thể là một trong những con khỉ ở
trong vườn. Ông ta trình với nhà vua về cái mẹo mà mình đã lập ra để lừa con
khỉ.
Nhà vua cảm
ơn người chỉ huy đội cảnh vệ và nói, “Khanh quả là một người chỉ huy giỏi.
Không một ai có thể làm công việc này giỏi hơn khanh.”
PTVN