Nhân duyên với Đạo và Đời
Sư thầy Thích Đàm Lan sinh năm 1956 trong một gia đình nhà nho ở
huyện Thanh Hà (Hải Dương). Trong số bảy anh chị em của bà thì có đến
sáu người xuất gia tu hành. Kí ức tuổi thơ của ni sư Đàm Lan là những
lần lẽo đẽo theo bà vào chùa, khấn Phật, làm phước cho người nghèo khó.
Hằng đêm, bà được mẹ kể cho nghe những câu chuyện từ bi, cứu khổ, cứu
nạn. Tự lúc nào, những câu kinh kệ, giáo huấn của Phật về đạo làm
người, đối nhân xử thế, từ bi, hỉ xả đã gieo vào tâm hồn non nớt của tì
kheo Đàm Lan. 13 tuổi, bà vào chùa học các lớp giáo lí nhà Phật, 16
tuổi xuất gia tu hành. Như duyên tiền định, năm 1972 bà đến chùa Bồ Đề -
nơi khởi nguồn cho hành trình thiện nguyện “tốt đời, đẹp đạo” mà cả
đời mình theo đuổi.
Trải qua bao thăng trầm của cuộc đời nhưng sư thầy Thích Đàm Lan
không bao giờ quên một đêm mưa năm 1989, bà bị đánh thức bởi tiếng khóc
trẻ sơ sinh ở cổng chùa. Giây phút đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ tím tái,
lạnh ngắt đặt trong chiếc làn, bà vội ôm em vào lòng, đốt lửa sưởi,
bón từng thìa nước đường ấm với hy vọng sẽ cứu được một sinh linh vô
tội. Đôi môi con trẻ mấp máy, bàn tay huơ huơ tìm hơi ấm khiến bà xúc
động rơi nước mắt. Em bé bị bỏ rơi ngày nào được sư thầy mang về nuôi
nấng bằng tình yêu thương giờ đã khôn lớn và trưởng thành dưới cái tên
Kiều Thu Hường.
Hơn 20 năm kể từ khi Sư thầy Đàm Lan nhận đứa trẻ mồ côi đầu tiên,
ngôi chùa luôn là mái ấm bình yên cho những mảnh đời bất hạnh. Hiện
tại, nhà chùa đang nuôi nấng 130 em nhỏ, 35 cụ già cơ nhỡ. Trong số
những em bé bất hạnh ở đây, có đến hơn một nửa là các em bé từ sơ sinh
đến ba tuổi. Mỗi em nhỏ lại có một hoàn cảnh xuất thân éo le khác nhau.
Có em bị bỏ rơi ngay cổng chùa, có em được các phật tử nhặt được ở lò
gạch…
Có lẽ do cảm nhận được hoàn cảnh của mình không được may mắn như bao
đứa trẻ khác trên đời nên các bé rất ngoan, không bao giờ vòi vĩnh,
đòi hỏi điều gì. Dưới bàn tay chăm sóc của Sư thầy Đàm Lan, hàng trăm
đứa trẻ côi cút không nơi nương tựa đã ngày một lớn lên và trưởng
thành, dần dần hòa nhập vào với xã hội.
Tự coi mình có duyên với đời, sư thầy Thích Đàm Lan luôn coi
“làm phúc cứu người” là lẽ sống. Bà bộc bạch: “Cuộc đời là vô thường,
sinh ra làm người không dễ. Ai rồi cũng trở về với cát bụi chỉ có tấm
lòng thiện nguyện là còn mãi...”. Trong xã hội ngày nay, thật hiếm có
tấm lòng của một “Quan âm Thị Kính” như sư thầy Thích Đàm Lan.
|
Sư Thầy Thích Đàm Lan vinh dự nhận danh hiệu "Công dân Thủ đô ưu tú 2011" (Ảnh do nhân vật cung cấp)
|
Người mẹ “trăm con”
Hầu hết các bé vào đây đều được chính sư thầy Thích Đàm Lan đặt tên
và làm thủ tục khai sinh. Mỗi cái tên mang một ý nghĩa và sự kỳ vọng
riêng. Con trai mang họ Cù, con gái mang họ Kiều và điều đặc biệt là
đều mang tên Anh. Sư thầy chia sẻ: “Họ Cù là của Đức Phật, còn họ Kiều
là tên của một nhân vật trong truyền thuyết nhà Phật - bà Kiều Đàm Di.
Tôi đặt tên Anh cho các cháu với mong muốn các cháu luôn cứng rắn, vững
vàng để đương đầu với mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Dù sau
này có đi đâu, làm gì, chúng vẫn nhận ra anh em của mình...”.
Nhìn những đứa trẻ chập chững đang bi bô vui đùa với những tình
nguyện viên nước ngoài làm từ thiện, ai cũng xót xa thương cảm. Vì lẽ
gì mà bố mẹ các em lại nỡ dứt ruột bỏ mặc đứa con nhỏ của mình?! Có rất
nhiều cá nhân và tổ chức ở trong, ngoài nước muốn xin các bé làm con
nuôi và cũng là để chia sẻ bớt gánh nặng cho nhà chùa. Nhưng Sư thầy
Đàm Lan đều từ chối. Bà chia sẻ: “Tôi không muốn cho các cháu đi làm
con nuôi người ta vì nghĩ rằng mai này khi bố mẹ các cháu nghĩ lại mà
tìm đến nhà chùa thì còn có cơ may chắp nối lại được với đứa con ruột
thịt của mình. Còn nếu cho đi thì sợi dây liên hệ tình cảm mong manh ấy
sẽ vĩnh viễn bị cắt đứt”.
Chỉ có một tấm lòng từ bi, hết lòng thương yêu con người mới biết lo
lắng từng chút cho thân phận nhỏ bé của các cháu mồ côi như vậy!
Các em được Sư thầy nuôi nấng dạy dỗ chu đáo. Khi đến tuổi đi học
các em đều được cắp sách đến trường, mọi chi phí do nhà chùa chu cấp.
Để nuôi dưỡng từng ấy con người đâu phải chuyện dễ dàng thế nhưng sư
thầy Thích Đàm Lan chưa bao giờ xin tiền để trang trải cho các em, tất
cả đều do các nhà hảo tâm tự nguyện quyên góp. Chi phí eo hẹp nên bà
luôn phải tính toán sao cho hợp lý: “Khổ nhất là vào đầu tháng khi phải
đóng học cho các cháu và tính toán tiền ăn cho cả chùa... Nhiều đợt
hết tiền, mọi người đành động viên nhau rau cháo qua ngày...”.
Cho đến nay nhiều cháu đã tốt nghiệp cao đẳng hoặc đại học, có việc
làm và lập gia đình riêng, có cuộc sống hạnh phúc. Nhưng các cháu vẫn
không quên nơi đã cưu mang đùm bọc mình là chùa Bồ Đề của Sư Thầy Đàm
Lan. Các cháu thường lui tới chùa Bồ Đề phụ giúp việc chăm sóc các em
nhỏ tuổi đang được nhà chùa cưu mang.
Khi được hỏi về trăn trở của mình, giọng sư thầy trầm hẳn xuống, bà
mong có thể mở rộng chùa Bồ Đề, bởi lẽ nơi đây hiện tại đã quá tải. Các
cụ già thường xuyên phải che chắn, dựng lều ngoài sân để ngủ. Thêm
nữa, bà mong có một phòng học khang trang để các con có thể tĩnh tâm
học tập mà không phải ngồi dưới gốc cây hay sân chùa nữa. Những ước
mong chỉ bình dị nhưng là cái đích phấn đấu cả một đời của sư thầy
Thích Đàm Lan.
Bằng việc làm cụ thể, thiết thực với suy nghĩ: "Cứu một mạng người
hơn xây bảy tòa tháp", sư thầy đã nhân rộng tình yêu thương trong cộng
đồng, kéo con người lại gần nhau hơn để họ biết yêu thương, quan tâm,
chia sẻ đến những số phận bất hạnh trong cuộc đời này. Có lẽ đó mới
chính là thành quả lớn nhất trong cuộc đời bà, đúng như lời của nguyên
Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình đã nói “việc chăm lo cho con người là
một minh triết của Phật giáo Việt Nam!”. Sự đóng góp của sư thầy Thích
Đàm Lan đã được nhà nước ghi nhận và trao tặng danh hiệu “Công dân Thủ
đô ưu tú 2011”.
Nguồn: QĐND Online