Tuổi thơ nghèo khó và chuyến viễn du “Tây Thiên”
Lý Quốc sư thực tế không phải là tên gọi mà là một chức danh dành cho
vị cao tăng có chức vị cao nhất trong triều đại nhà Lý. Sử sách chép
rằng, Lý Quốc sư vốn tên thật là Nguyễn Chí Thành, pháp hiệu là Nguyễn
Minh Không. Ông sinh vào 15/10/1065 tại làng Đàm Xá, phủ Tràng An (nay
là Gia Viễn, tỉnh Ninh Bình). Cha của Chí Thành là Nguyễn Sùng, quê ở
Đàm Xá, Trang An còn mẹ ông là Dương Thị Mỹ, quê ở Từ Sơn, tỉnh Bắc
Ninh ngày nay.
Chuyện kể rằng, mặc dù gia cảnh ông Sùng rất
nghèo nhưng hai vợ chồng ông bà luôn chăm lo làm việc thiện. Về sau,
hai ông bà sinh hạ được một người con trai khôi ngô tuấn tú, mới đặt
tên là Nguyễn Chí Thành. Cha mẹ mất từ khi Chí Thành còn rất nhỏ, lại
thêm gia cảnh nhà rất nghèo nên cậu bé Chí Thành đã sớm phải mò cua,
bắt cá sinh sống qua ngày.
Thời ấy, Phật giáo đã được truyền
vào Việt Nam và đang ở giai đoạn cực thịnh. Phật giáo được coi là quốc
giáo và có ảnh hưởng rất lớn tới mọi mặt của đời sống. Chính vì vậy,
rất nhiều người dân Đại Việt thời bấy giờ đều lập chí tu hành học đạo.
Chí Thành cũng là một trong số ấy.
Về việc học đạo của Chí
Thành, có nhiều truyền thuyết khác nhau. Có người nói rằng, Minh Không
và Từ Đạo Hạnh vốn là bạn thân từ nhỏ. Lớn lên, hai người cùng xuất gia
đi tu rồi cùng một thiền sư khác tên là Giác Hải lên đường đi Tây Thiên
tầm sư học đạo.
Chuyện kể rằng, khi cả ba đi đến xứ răng
vàng, thấy đường xá hiểm trở, khó đi, đang định quay về thì bỗng thấy
một ông già chèo một chiếc thuyền còn, thảnh thơi đi dạo chơi trên
sông, 3 người cùng đến hỏi: “Thưa cụ, từ đây sang Tây Thiên đường còn
bao xa?” Cụ già đáp: “Đường núi hiểm trở, đi bộ không được đâu, tôi có
chiếc thuyền này có thể chở giúp các ông sang được, lại có cây gậy cho
các ông cầm, cứ chỉ thẳng về phía Tây Vực mà đi, thì sẽ đến ngay”. Nói
xong cụ già đọc bài kệ. Đọc kệ xong chỉ trong khoảng giây lát thuyền đã
ghé đến bến Tây Thiên. Ba người nhờ vậy đến được Tây Thiên học được
phép linh dị. Sau khi đắc đạo, ba người kết nghĩa làm anh em rồi cùng
trở về truyền bá Phật pháp.
Nhiều người lại cho rằng, chuyện Minh
Không làm bạn rồi cùng Từ Đạo Hạnh cùng đến Tây Thiên học đạo là một
nhầm lẫn. Thực tế người cùng Từ Đạo Hạnh và Giác Hải đến Tây Thiên học
đạo là sư Không Lộ, một thiền sư nổi tiếng khác vào thời Lý, còn Minh
Không là học trò của Từ Đạo Hạnh. Năm 11 tuổi, Chí Thành gặp sư Từ Đạo
Hạnh mới xin theo học. Từ Đạo Hạnh nhận Chí Thành làm đệ tử, mới ban
pháp hiệu là Minh Không. Minh Không thông minh, dĩnh ngộ nên được Từ
Đạo Hạnh rất khen ngợi, truyền cho tâm ấn. Chính vì vậy, trước khi viên
tịch, Từ Đạo Hạnh mới dặn dò vị học trò giỏi nhất sau này giúp mình
chữa căn bệnh “hóa hổ” của mình khi đã đầu thai chuyển kiếp vào vua Lý
Thần Tông.
Vị thiền sư tài năng và căn bệnh “hóa hổ” của vua Lý
Việc chữa căn bệnh “hóa hổ” lạ lùng của vua Lý Thần Tông của sư Minh
Không đến nay vẫn là câu chuyện mang đậm chất huyền thoại và gây ra
nhiều tranh cãi.
Một truyền thuyết nói rằng, khi Minh Không và
Từ Đạo Hạnh học đạo từ Tây Thiên trở về, giữa đường, Đạo Hạnh muốn thử
tài của Minh Không liền vượt trước, hóa thành một con hổ phục trong
bụi, rồi chồm ra dọa Minh Không. Minh Không đã biết trước, cứ ung dung
nói với con hổ: “Đạo huynh đấy à? Tưởng đạo huynh làm gì ích lợi cho
đời, lại đi làm thú dữ hại người đấy ư? Đạo huynh muốn thế, kiếp sau sẽ
được làm mà…” Từ Đạo Hạnh biết mình còn kém Nguyễn Minh Không, hiện lại
nguyên hình, lạy tạ và khẩn khoản nói: “Ngu đệ không tự biết mình,
trót làm điều xúc phạm, xin đạo huynh tha thứ. Quả báo sau này có sa
vào nghiệp chướng ấy, xin đạo huynh ra tay cứu giúp”. Quả báo mà Từ Đạo
Hạnh nói đến sau này chính là việc ông phải đầu thai chuyển kiếp thành
vua Lý Thần Tông và mắc phải căn bệnh “hóa hổ” kỳ lạ mà không danh ý
nào có thể chữa được.
Tuy nhiên, nhiều người cũng nói rằng,
chính sự nhầm lẫn giữa sư Không Lộ và Minh Không đã dẫn đến câu chuyện
nói trên. Người bị Đạo Hạnh hóa thành hổ dọa trên đường từ Thiên Trúc
trở về chính là Giác Hải và Không Lộ.
Chuyện kể rằng, khi ba
người ngồi thuyền đến Thiên Trúc, Từ Đạo Hạnh ở lại giữ thuyền còn Giác
Hải và Không Lộ lên bờ học phép. Sau khi học được phép thiêng, Giác
Hải và Không Lộ đã bỏ về trước. Từ Đạo Hạnh ngồi giữ thuyền 3 ngày mà
không thấy tin tức của 2 bạn đồng hành đâu, đúng lúc đó bỗng thấy một
cụ già đi đến. Từ Đạo Hạnh vái chào rồi hỏi: “Cụ có thấy 2 người lên
học đạo đó không? Cụ già nói: “Hai người đó đã học được phép thiêng của
Ta và đã trở về nước rồi”.
Từ Đạo Hạnh bèn vái lậy và kể rõ
cho bạ cụ biết mọi chuyện, cụ già nghe nói bèn sai Từ Đạo Hạnh gánh 2
thùng nước về nhà rồi dạy cho mọi phép thiêng cùng phép rút đất chân
truyền Đà-la-ni. Sau khi học xong phép thiêng, Từ Đạo Hạnh tự hiềm vì 2
người bạn đã thất ước, bèn đọc thần chú khiến 2 người bạn đang đi đường
đau bụng quá phải ngồi nghỉ. Sau đó, Đạo Hạnh lại dùng phép rút đất
vượt lên phía trước, rồi hóa thành một con hổ núp trong bụi rậm đợi
Giác Hải và Không Lộ đi qua mới nhảy ra dọa. Sau đó, chính Đạo Hạnh đã
nhờ Giác Hải và Không Lộ cứu mình tránh khỏi nghiệp chướng sau này.
Không Lộ lúc ấy mới nói với Từ Đạo Hạnh
rằng: “Chúng tôi bây giờ đã lớn tuổi, xin trông cậy cả vào Minh Không”.
Chính vì vậy, về sau này, khi sắp viên tịch, biết mình sẽ hóa thân làm
con hóa thân Lý Thần Tông sau này, Từ Đạo Hạnh mới cho gọi Minh Không
đến mà dặn rằng: “Ta nay sắp xuất thế, ở cái địa vị làm thầy người ta,
bệnh trái kiếp sau quyết là khó tránh nổi. Ta với người có duyên, nên
cứu giúp nhau”. Nói xong, đưa cho Minh Không một gói thuốc đã được niệm
chú dặn rằng: 20 năm sau, nếu nghe quốc vương bị bệnh thì lập tức đến
chữa trị ngay.
Dẫu Minh Không là bạn hay là học trò của Từ Đạo
Hạnh, thì có một điều chắc chắn rằng, người chữa căn bệnh “hóa hổ” kỳ
lạ của vua Lý Thần Tông chỉ có một mình Minh Không. Chuyện kể rằng, Từ
Đạo Hạnh sau khi viên tịch đã đầu thai làm con của Sùng Hiền hầu, em
ruột vua Lý Nhân Tông, được đặt tên là Dương Hoán. Khi Lý Nhân Tông qua
đời, Dương Hoán được chọn làm con người kế vị, tức vua Lý Thần Tông.
Lên ngôi không được bao lâu, tháng 3 năm 1136 vua Lý Thần Tông bệnh
nặng, lông lá mọc khắp cơ thể, gầm thét như hổ suốt ngày. Các danh y
tài giỏi từ khắp nơi trong cả nước được mời đến chữa bệnh nhưng bệnh
của vua không thuyên giảm. Triều đình phái sứ giả đi khắp nơi tìm người
có thể chữa bệnh cho đức vua. Khi sứ giả đến vùng núi Tử Trầm, nơi
Minh Không trụ trì, thấy trẻ con hát câu đồng dao: “Tập tầm vông, có
Nguyễn Minh Không chữa được mình rồng thiên tử…” Sứ giả thấy lạ liền
hỏi thăm và tìm được Nguyễn Minh Không, mời ông vào triều chữa bệnh cho
vua.
Minh Không thấy sứ giả đến, trong thuyền có rất nhiều
lính chèo thuyền, muốn dọn cơm chay cho ăn, bèn lấy một cái niêu nhỏ
đem cho họ cùng ăn, bảo họ rằng: “Anh em đông quá sợ không đủ no bụng,
tạm ăn vậy”. Thế mà bọn lính chèo thuyền hơn một trăm người cùng ăn
cũng không sao hết được niêu cơm. Khi bọn lính ăn xong, Minh Không lại
bảo: “Anh em hãy tạm ngủ say một lát nữa đợi nước triều lên ta hãy bắt
đầu ra đi”. Bọn lính đồng ý, đều nằm ngủ say ở trên thuyền. Mới trong
khoảnh khắc, thuyền đã trở về tới kinh đô, bọn lính bơi chèo tỉnh dậy
đều lấy làm lạ, phục tài của thiền sư Minh Không.
Khi sư Minh
Không đến, thấy nhiều pháp sư khác cũng đang ở trên điện làm phép chữa
bệnh cho vua. Họ thấy Minh Không ăn mặc quê mùa nên khinh thường không
thèm chào hỏi. Sư Minh Không thấy vậy, lấy từ trong túi một chiếc đinh
lớn, dài hơn 5 tấc rồi đóng sâu vào cột, sau đó lên tiếng hỏi: "Ai có
thể nhổ cái đinh đó ra thì hãy nói chuyện chữa bệnh". Minh Không nói
thế ba lần nhưng chẳng vị pháp sư nào dám làm. Thấy vậy, Minh Không ung
dung bước lại gần, lấy hai ngón tay trái, cầm vào rồi nhẹ nhàng rút
ra. Mọi người chứng kiến đều khiếp phục sức mạnh phi thường của Minh
Không nên nhường ông vào chữa bệnh cho vua.
Chuyện kể rằng, khi
được đưa vào gặp vua Lý Thần Tông, Minh Không lớn tiếng hỏi: “Kẻ đại
trượng phu được tôn lên ngôi thiên tử, giàu có khắp bốn bể, cớ sao còn
phát bệnh cuồng loạn như vậy?” Vua nghe thấy vậy, rất run sợ, không dám
kêu gầm nữa. Minh Không lại sai người lấy một vạc lớn đựng nước nấu sôi
tới cả trăm lần. Minh Không dùng tay không quấy lên khoảng bốn lần,
rồi tắm vua trong đó. Ngay sau đó, bệnh của vua đã bớt ngay. Ít lâu sau
thì vua khỏi hẳn. Sau khi khỏi bệnh, cảm phục tài năng của Minh Không
và cũng là để cảm tạ ơn cứu mạng của ông, vua Lý Thần Tông phong cho
Minh Không là Quốc sư, được đổi từ họ Nguyễn sang họ Lý của vua, cấp
cho nhà ở, ban lộc mấy trăm hộ và được miễn thuế má. Vì vậy, sau này
người ta mới gọi sư Minh Không là Lý Quốc sư, ý chỉ vị Quốc sư họ Lý.
Không chỉ nổi tiếng vì đã chữa bệnh cho vua, thiền sư Minh Không còn là
người có công xây dựng rất nhiều ngôi chùa trên nước Đại Việt. Sử chép
rằng, sau khi tu hành đắc đạo, sư Minh Không trở về quê nhà ở Ninh
Bình, dựng chùa Viên Quang, sau đó lại lập nhiều chùa ở Phả Lại (Bắc
Ninh), Giao Thủy (Nam Định), Vũ Thư (Thái Bình)... để tu hành. Trong
suốt cuộc đời, Nguyễn Minh Không đã dựng tới 500 ngôi chùa trên đất Đại
Việt. Ông qua đời vào năm 1141, niên hiệu Thái Bình thứ 22, thọ 76
tuổi.
Theo An Nhiên - PNTD