Vì hoàn cảnh nên đa số các chùa
tại hải ngoại không có vườn rộng để trồng hoa mầu và các cây ăn trái mà chỉ
trồng một số cây cảnh, đủ để làm đẹp cảnh chùa. Do đó, những năm vừa qua, các
chùa ở những nơi đông người Việt cư ngụ đã mua hàng nghìn trái cam quít trước
tết đề làm quà phát lộc đầu năm cho Phật tử đến chùa lễ Phật, nhằm tránh cho
những cây cảnh quanh chùa khỏi bị hư hại.
Nhiều người đi chùa hái lộc đầu
năm cứ nghĩ tưởng hễ đầu năm, hái được nhiều lộc thì quanh năm sẽ được hưởng
nhiều lợi lộc, được lên lương, thăng quan tiến chức, buôn may bán đắt và trúng
số vài chục triệu…. Thế nên vào đêm giao thừa người người đến chùa hái lộc bẻ
cành, có người còn mang cả chậu hoa kiểng của chùa về nhà. Thật đáng thương
thay!
Đầu năm đi chùa lễ Phật là một
tập tục dễ thương của người Việt, là một nét văn hoá truyền thống tốt đẹp của
dân tộc, nhưng chỉ đi chùa lễ Phật thôi, xin đừng hái lộc, bẻ cành, ngắt hoa,
và cầu xin đủ thứ, mà thay vào đó là tích cực gieo nhân trồng phước.
Hễ muốn có lộc thì phải gieo
nhân. Một khi nhân đã gieo trồng thì tương lai cảm quả sẽ không sai khác, trồng
dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Nhà Phật tin rằng tất cả mọi chuyện chúng ta
đang thọ hưởng bây giờ, đều chỉ là hoa trái của những hành động của ta trong
quá khứ, và hiện tại ta đang làm gì thì kết quả tương ứng sẽ xảy đến cho ta
trong tương lai. Nếu muốn có cuộc sống an lạc hạnh phúc hay muốn được hưởng lộc
nhiều, phước nhiều, cần phải gieo nhiều nhân lành. Thay vì hái lộc, thay vì cầu
xin Trời Phật, chúng ta nên gieo nhân lành bằng cách nghĩ đến các điều thiện,
nói các điều thiện và làm các việc thiện. Thế nào là việc thiện? Chính là những
việc tốt, việc lành, những việc làm mang lại an lạc hạnh phúc cho mình, cho
người và không làm tổn hại đến những chúng sinh khác. Một vài thí dụ cụ thể là
ăn chay, không sát sinh, phóng sinh, giúp nuôi trẻ mồ côi, săn sóc người già,
kẻ bệnh hoạn tật nguyền. Nói chung là làm những công tác từ thiện xã hội.
Gieo nhân lành, nhân thiện,
không những sẽ được nhiều lộc trong tương lai mà còn được cả phước và thọ, tức
là hưởng được nhiều điều may mắn tốt lành và có đượcmạng sống dài lâu, không
bệnh tật.
Con người ta trên thế gian, ai
ai cũng mong muốn giầu sang phú quý, mạnh khoẻ sống lâu và may mắn; mà hầu như
ít ai để ý đến các loại nhân đã và đang gieo trồng: quả giàu sang phú quý là
nhân bố thí, quả mạnh khoẻ sống lâu và may mắn là nhân không sát sanh, nhân
phóng sinh và nhân giúp đỡ người khác. Trong kho tàng truyện cổ Phật Giáo có
hai câu chuyện ngắn liên quan đến vấn đề gieo nhân hái quả này.
Câu chuyện thứ nhất lên quan
đến nhân bố thí và giúp đỡ người khác. Chuyện kể rằng: công chúa Nhật Quang,
con của vua Ba Tư Nặc nước Xá Vệ, có vẻ đẹp thuỳ mị, tính tình đoan trang,
thông minh và đức hạnh. Tuy sanh trong hoàng tộc, sống cao sang , nhưng lùc nào
vẫn giữ thái độ nhã nhặn khiêm tốn, nhất là đối với những kẻ nghèo khổ, tật
nguyền, cô luôn luôn tìm cách giúp đỡ. Không những vua cha và hoàng hậu yêu quý
mà các quan lớn nhỏ trong triều và dân chúng cũng quý mến công chúa không kém.
Một hôm, trong lúc vui, vua cha
nói với công chúa rằng: “cả nước không ai đẹp, dễ thương và hạnh phúc bằng
con, đời con được như thế là nhờ sức của cha mẹ vậy…” Công chúa Nhật Quang
trả lời vua: “Tâu phụ vương, công ơn sinh thành và dưỡng dục của phụ vương
và mẫu hậu con không bao giờ dám quên. Nhưng đời con được hạnh phúc như thế
này, con nghĩ cũng bởi ảnh hưởng của cha mẹ một phần nào, nhưng phần lớn là nhờ
kiếp trước con đã tu nhân tích đức.”
Vua Ba Tư Nặc bị chạm tự ái và
muốn bảo thủ ý của mình là đúng nên nhờ một viên cận thần tìm một người con
trai bằng tuổi thật nghèo để gả công chúa cho. Vua nói với công chúa : “hôm
kia con đã nói: “hạnh phúc của con hiện tại là phần lớn do con đã tu nhân tích
đức ngày trước. Nay ta muốn xem lời ấy ra sao, nên ta đã quyết định gả con cho
một chàng thanh niên hành khất, nếu thật như lời con nói con cũng sẽ trở nên
giầu có sung sướng. Con hãy sửa soạn ngày mai lên đường với chồng con…”
Sáng ngày hôm sau, công chúa
vào lạy tạ cha mẹ và từ biệt mọi người rồi bình tĩnh ra đi với chàng hành khất.
Cả nhà và các quan cận thần đều khóc lóc thương xót, nhưng không ai dám cản
ngăn ý định của vua.
Rời hoàng cung, hướng về miền
quê, không biết đi về phương nào lập nghiệp, công chúa hỏi chàng hành khất quê
quán ở đâu và vì sao mà phải đi hành khất. Chàng hành khất nói gia đình ngày
xưa cũng khá giả, nhưng vì ham chơi nên khi cha mẹ qua đời phải bán hết cả
ruộng vườn nhà cửa, nay chỉ còn một sở vườn hoang, nên phải đi hành khất. Một
hôm đi lang thang thì gặp một vị quan hỏi gia thế rồi dẫn vào cung gặp vua. Tôi
không biết vì sao vua lại đem công chúa gả cho một kẻ nghèo hèn như tôi.
Nghe xong câu chuyện hai người
quyết định về sở vườn hoang còn lại để tạm trú. Họ tìm cách dựng một cái chòi
nhỏ nơi đây sinh sống. Không ngờ, đến khi đào đất dựng cột nhà thì bắt gặp ba
cái chum lớn niêm khằn cẩn thận. Hai người mở ra thấy toàn là vàng bạc châu
báu. Công chúa vui mừng đem bán một số vàng bạc rồi mướn nhân công tạo lập lâu
đài vườn tược, trồng tỉa hoa quả. Vốn sẵn có lòng từ, công chúa tiếp tục bố thí
tiền cho những người nghèo và giúp đỡ những người khác, nên kẻ ăn người ở trong
nhà và dân làng đều yêu mến hai người và chẳng bao lâu sở vườn hoang biến thành
lâu đài tráng lệ, mọi người vô ra tấp nập.
Tin đồn công chúa về tới hoàng
cung. Vua Ba Tư Nặc nhất mực không tin liền đến tận nơi dò xét thì quả đúng như
vậy, nhưng vẫn thắc mắc không biết tiền kiếp công chúa đã gieo những nhân lành
gì mà ngày nay lại gặt được nhiều phước báo như vậy. Vua nghĩ ngợi không ra bèn
tìm đến đức Phật xin Ngài khai thị.
Sau khi nghe câu chuyện công
chúa do vua tường trình, đức Phật bèn kể cho vua nghe câu chuyện từ thời đức
Phật Ca Diếp, có cặp vợ chồng thương buôn giầu có, người vợ hay làm các việc bố
thí cúng dường, qui y Tam Bảo, luôn giúp đỡ người, nhất là với kẻ tật nguyền,
nghèo khó; Nàng cũng luôn luôn khuyên mọi người bỏ ác làm lành, quy y Tam Bảo. Trong
khi đó người chồng thì nghịch lại, mỗi khi thấy vợ bố thí thì tỏ ý không vừa
lòng, tìm cách can ngăn…Một hôm nhân ngày lễ Tết, người vợ đi chùa lễ Phật cúng
dường Tam Bảo và bố thí kẻ nghèo trong ba ngày liên tiếp, người chồng không
bằng lòng mà muốn dùng số tiền đó sắm sửa thêm nhà, thêm cửa. Người vợ khuyên
chồng nên dùng một số tiền làm các việc phước thiện, giúp các người nghèo bởi
vì theo kinh Phật dạy những người nghèo khổ hiện tại đều do đời trước tham lam
ích kỷ, không bố thí giúp người…Nghe vợ giải thích, người chồng tỉnh ngộ, từ đó
không ngăn cản vợ mà còn rất hăng hái làm việc phước thiện.
Này đại vương, Phật nói --
Người vợ đó chính là công chúa Nhật Quang ngày nay và người chồng công chúa
hiện tại cũng chính là người chồng thương buôn giầu có ngày trước. Ngày trước
lúc chưa tỉnh ngộ, anh ta bỏn xẻn, ngăn cản việc làm phước thiện của vợ, nên
ngày nay phải chịu đói rách một thời. Còn công chúa Nhật Quang, vì đời trước
sốt sắng bố thí nên được quả báo giầu sang sung sướng, nhiều người mến phục và
thường khuyên mọi người bỏ ác làm lành, quy y Tam Bảo nên ngày nay được quả báo
thông minh…
Vua Ba Tư nặc nghe câu chuyện
tiền kiếp của công chúa Nhật Quang bèn tỉnh ngộ và hiểu rõ lý nhân quả. Vua lạy
tạ Phật và vui vẻ ra về.
Câu chuyện thứ hai liên quan
đến nhân không sát sanh và phóng sanh. Chuyện kể rằng tại một ngôi chùa nọ có
một chú Sa di được sư phụ cho phép trở về thăm cha mẹ, vì Sư có thần thông nên
được biết trong vòng một tháng nữa là thọ mạng của chú sa di sẽ chấm dứt. Trên
đường đi về quê, chú Sa di thấy một ổ kiến lớn đang sắp sửa bị trôi theo dòng
nước lũ, chú vội vàng tìm cách cứu để ổ kiến khỏi bị chết. Chú về thăm nhà và
sau đó trở lại chùa. Nhiều tháng trời trôi qua, chú vẫn tiếp tục tu hành niệm
Phật ăn chay bên sư phụ. Sư phụ của chú rất thắc mắc, một hôm hỏi chú chuyện gì
đã xảy ra khi chú về thăm cha mẹ. Chú kể rõ tự sự chuyến về thăm quê, kể cả
chuyện chú cứu vớt một ổ kiến to. Sư phụ mới hiểu việc kéo dài thọ mạng chính
là nhân cứu giúp chúng sinh và nhân không sát sinh. Trong kinh Phật cũng dạy
nhân sát sinh có thể đưa đến địa ngục, làm loài bàng sinh, quả báo nhẹ là làm
người với tuổi thọ ngắn và hay bệnh hoạn.
Qua hai câu chuyện trên, chúng
ta thấy rằng công chúa Nhật Quang được quả báo giầu sang sung sướng là do nhân
bố thí đời trước, được quả báo thông minh là do nhân khuyên người khác làm lành
tránh ác, quả báo tướng mạo đoan trang đẹp đẽ là do nhân đời trước giúp đỡ kẻ
tật nguyền. Còn chú Sa di trong câu chuyện thứ hai, do nhân cứu mạng sống của
một ổ kiến to, nhân ăn chay không giết hại chúng sinh nên mạng sống được kéo
dài, không bệnh tật.
Hòa thượng Tịnh Không trong
thời giảng Kinh Lăng Nghiêm tại Úc Châu cũng giảng rõ “tận tâm tận lực bố
thí pháp, bố thí tiền, làm các việc lành là công đức vô lượng”. Ngài khuyên
chúng ta nên tu hạnh bố thí, bố thí tài thì được giầu có, không bao giờ thiếu
thốn, bố thí pháp được thông minh trí tuệ, trong bất cứ hoàn cảnh nào không thể
bị mê hoặc điên đảo, bố thí vô uý, cứu sinh, cứu mạng được mạnh khoẻ sống lâu…
Nhân quả rõ ràng, khi chúng ta
làm lợi ích cho tha nhân, chắc chắn về sau chúng ta sẽ thọ hưởng một hay nhiều
niềm an lạc hạnh phúc. Một nhân thiện sắp sẵn một quả lành ở tương lai. Càng
gieo nhiều nhân thiện thì phước báo càng sâu dày. Phước được ví như tấm ngân
phiếu bank check. Tiền deposit ngân hàng càng nhiều thì ngân phiếu càng
có giá trị lớn. Do đó đầu năm đi lễ chùa không phải để hái lộc, hái hoa, bẻ
cành và cầu xin đủ thứ mà là để gieo nhân tích luỹ phước đức.