HỒN VỀ CÕI TRỜI
Thuở xưa, tại một vùng nọ, có một viên tiểu lại họ Trương. Ông vốn là người có tính tình hòa nhã, thích làm việc thiện. Hằng ngày, ông thường hay đến lò sát sinh, dùng tiền lương của mình để mua những con vật bị giết chết sau đó mang chúng về chôn.
Thân thế tuy là một viên quan tiểu lại nhưng gia cảnh cũng dần dần khá giả, con cháu đầy nhà. Do ngày ngày làm việc thiện cho nên đến lúc về hưu ông trở về ở với con cháu. Song, ông không quên làm công việc cũ là mua vật chết để chôn cất ân cần và tử tế. Những người hàng xóm thấy thế cho ông là một người điên dại, nhưng ông vẫn thản nhiên xem như không có việc gì. Đồng thời, ông còn nghiêm khắc dạy dỗ con cháu không được sát sinh, cả nhà đều phải ăn chay.
Vì lúc sinh tiền cứu sống sinh mạng sinh vật rất nhiều, nên đến lúc bảy mươi tuổi mà ông vẫn tráng kiện bình thường như tuổi trẻ. Sống đến hơn một trăm tuổi, ngày nọ ông tập họp tất cả con cháu lại, với dung mạo tươi sáng, tinh thần quắc thước, ông ân cần di chúc lại:
- Bản thân Ta suốt đời phóng sinh rất nhiều, tích đức sâu dày. Ngày nay, Thiên Đế sai người xuống rước Ta về. Nhà họ Trương chúng ta từ nay về sau ngày càng hưng thịnh, con cháu đều có thể vui hưởng tuổi trời. Sau khi Ta quá vãng, tất cả mọi người trong gia đình phải biết vâng giữ lời di huấn của Ta, không được sát sinh hại vật.
Lời nói vừa dứt, mắt ông từ từ khép lại, thì bất chợt mọi người nghe tiếng nhạc vang lên từ trên hư không, âm thanh nghe được rất êm tai. Tiếng nhạc mỗi lúc mỗi nghe rõ và gần hơn. Sau đó, tất cả con cháu của ông đều ngước mắt lên xem, chẳng bao lâu thì tiếng nhạc lại xa dần. Mọi người mới quay lại nhìn ông thì ông đã ngủ giấc ngàn thu, song dung nhan vẫn tươi sáng như người còn sống. Hay tin ông qua đời, vua nhà Đường mới phong tặng ông hiệu là Viên ngoại lang. Kể từ đó về sau, con cháu ông ai nấy đều hết lòng làm theo lời di huấn của ông để lại.