DÙNG VOI CHỞ NƯỚC
Cách đây hơn hai nghìn năm trước, tại nước Ấn Độ, trong một vùng nước chảy, có một cái hồ nọ nằm dưới một chân núi. Trong hồ có nhiều loại cá sinh sống, chúng háo hức rượt đuổi nhau vui chơi không thôi. Đã lâu trời nắng hạn, chưa có được một trận mưa. Nước trong hồ mỗi ngày một khô cạn dần. Các loài cá trong hồ sắp sửa bị thiêu chết dưới cái nắng nóng của mặt trời khô hạn và không con cá nào có thể may mắn tránh khỏi.
Vào ngày nọ, trời nắng chang chang, có một người tên là Trương Giả Tử. Ông ta ngẫu nhiên đi đến bên bờ hồ, tận mắt chứng kiến cảnh hồ nước khô cạn mà tâm từ bi phát khởi. Ông lập tức trở về cầu kiến đức vua và tâu:
- Muôn tâu Bệ hạ! Nước trong hồ kia do hạn hán nên đang cạn dần, tất cả mạng sống của cá trong hồ đang bị đe dọa. Cầu xin Bệ hạ cho hai mươi voi lớn chở nước đến đổ vào hồ để cứu lấy mạng cho chúng thoát khỏi cảnh nguy nan này!
Đức vua vốn là người đã quy y Tam Bảo từ lâu, nghe qua lời thỉnh cầu của ông liền khen ngợi:
- Thật là hiếm người có được lòng thương yêu sự sống như ông, ông có thể đến chuồng mà tùy ý lựa chọn voi để chở nước cứu cho cá trong hồ thoát khỏi cái chết!
Trương Giả Tử lập tức cùng hai người con của mình vào trong chuồng voi chọn hai mươi con voi lớn, rồi vội vàng đến một quán rượu mượn nhiều túi đựng rượu. Sau đó, ba cha con cùng đến bên một con sông múc đầy nước vào các túi, rồi cho voi chở nước đổ vào hồ. Công việc diễn ra rất lâu thì nước trong hồ từ từ đầy lại như trước. Các loài cá trong hồ gặp được nước đầy rất hân hoan hớn hở, chúng rượt đuổi nhau chạy nhảy vui chơi, trông thật đầm ấm và chan hòa.
Trương Giả Tử tận mắt chứng kiến cảnh cá được cứu sống tung tăng chạy nhảy trong làn nước xanh trong dưới bóng vàng của chiều hôm, mà bao nhiêu buồn lo u sầu, phiền não gian khổ đều tan mất. Mặt trời từ từ khuất dần sau dãy núi phía Tây, mệt mỏi nhẹ dần, tâm tình vui vẻ, Trương Giả Tử mặt mày hớn hở cùng hai người con cưỡi voi trở về nhà.