Đời sống
Thương Yêu Sự Sống
Tác giả: Thích Tâm An
08/04/2553 05:53 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng

CHẾT THẢM ĐÁNG SỢ

 

Vào năm Ung Chính thứ mười đời nhà Thanh, tại huyện Quỳ Hưng, có một người họ Ngụy nọ. Ông ta vốn là di dân thất nghiệp, lại thích dùng súng để bắn chim. Số chim mà ông ta bắn nhiều vô số kể, có đôi lúc ông đem ra chợ bán lại, có đôi khi lại làm thịt nhắm rượu. Ông còn thích đào hang bắt lươn cá, ếch, ba ba và rùa, thậm chí dùng thuốc nổ để đánh cá, có đôi khi bắt được gần chục ký lô, hoặc có khi ông ta phá tổ chim, nói chung không có tội ác nào là ông không làm.

Có người khuyên ông:

- Này ông Ngụy, không nên làm nghề sát sinh nữa mà ông nên làm ruộng, hay tìm cho mình một cái nghề nào tốt hơn đi.

Ông Ngụy chẳng những không nghe lời khuyên răn mà còn hận người đó, lại cho rằng người này nhàn rỗi mà ngôi lê đôi mách.

Thời gian êm đềm trôi qua, tội lỗi sát sinh của ông ngày càng chồng chất nặng nề. Kết quả ông bị mang bệnh hiểm nghèo, toàn thân nhọt độc bằng trứng chim bồ câu nổi đầy. Mỗi mụt nhọt chứa trong đó những viên như ngọc trai. Chẳng bao lâu da tiêu thịt rữa, thân nằm trên giường mà miệng ông la hét như ma kêu quỷ rống. Vật vã đau khổ mấy ngày ông mới mất. Sau khi ông mất, có vô số rùa, ếch, chim sẻ… xâm nhập vào nhà tranh nhau ăn thịt ông. Gia quyến biết rằng đây là oan gia báo oán nên không dám làm hại chúng, trong chốc lát thi thể của ông chỉ còn trơ lại bộ xương. Về sau, dòng dõi của ông cũng bị tuyệt tự không có ai nối dõi.