Đôi lúc anh nhận thấy giữa mình với Sáu có nhiều khác biệt. Không hiểu
sao hai người lại thường đi chung với nhau. Vào quán cà phê, trong lúc
lỗ tai khổ sở vì tiếng nhạc ồn ào, mắt anh vẫn thấy rõ chiếc lá cây gie
sát thùng loa đang run rẩy vì tiếng động quá lớn, nhìn những giọt cà phê
rơi như những suy tư. Mỗi người phải biết rõ suy tư của mình bắt đầu từ
đâu. Của ai nấy biết!
Riêng anh, anh nhớ mãi sư cụ ở ngôi chùa xưa nơi quê nhà. Những ngày rằm
thỉnh thoảng đi chùa đàm đạo với sư cụ, rồi anh nhớ mãi. Ai nhanh, ta
cứ đi nhịp chậm rãi, thong thả để nhận ra chân tướng của vô thường. Lấy
tịnh chế động, để thấy thế giới của an lạc đâu đâu cũng có. Tâm thanh
tịnh sinh ra tinh thần. Từ tinh thần sinh ra trí lực. Trí lực có khác
với trí huệ không? Lúc đó anh không chú ý, định bụng khi nào về quê sẽ
hỏi lại sư cụ.
Giờ thì anh đang nhớ tới lời dạy kia và quan sát cô bạn gái ngồi bên
cạnh. Sáu rõ ràng như bị phân tâm, cái đầu một đàng, cái tay lại đi một
nẻo, khiến Sáu cầm hụt ly cà phê hai lần. Anh cắc cớ chế nước trà vô ly
cà phê, hỏi Sáu cà phê pha có ngon không. Sáu thản nhiên gật đầu.
Khi hai người ra tới đường, Sáu vẫn giữ thái độ đãng trí. Bất ngờ khi đi
ngang qua cửa hàng, cặp mắt Sáu bỗng trở nên sắc sảo. Bước vô cửa hàng,
lẹ làng hỏi giá món này món nọ. Chiều hai mươi Tết, thành phố người và
xe chen nhau, khói bụi mịt mù như thuốc tán, anh hóa thành người giữ
hàng hóa cho Sáu, dưới chân còn một bọc ny lon to tướng.
- Em mua chi nhiều vậy?
- Thì mua để tặng người này người nọ, anh còn đi hỏi.
Anh lại thêm một thắc mắc. Hai đứa cùng quê lên đây trên mười năm. Anh
vẫn còn là một nhân viên quèn, mỗi lần trời đổi gió nhớ nhà không chịu
nổi! Sáu đã thành dân kẻ chợ thị thành. Trường hợp này giải thích sao
đây? Mà làm sao Sáu biết được ông này thích cá mòi hộp Sumaco, bà kia
thích khô cá đường, mù tạt... Té ra, cử chỉ nắm hụt ly cà phê với thái
độ mua sắm tuy tương phản mà lại tương khớp nhau. Anh vẫn là đứa chậm
chạp trong thời buổi kinh tế thị trường. Nhưng sao Sáu lại yêu anh? Đêm
cuối năm, thành phố dưới ánh điện xanh vàng của đèn cao áp bỗng dưng hiu
hắt, do anh thấy buồn chăng?
Thôi thì cuộc đời vẫn luôn thay đổi, ai theo được thời cũng nên mừng cho
người ấy. Thời đại đã đi vào công nghiệp hóa, kinh doanh hạch toán,
không cho phép cá nhân nào trễ tràng. “Tam thập tự lập, tứ thập làm chi
làm gấp, ngũ thập tay chân run lập cập, lục thập còn hơi sức đâu mà tri
thiên mệnh?” Cuộc đời diễn nôm na là như vậy!
Còn anh phải tự biết mình, không có khả năng tranh đua thì nên tiếp tục
cần mẫn với công việc. Như người hoạ sĩ cứ lo vẽ tranh, bác thợ mộc cặm
cụi đóng bàn ghế... Một phút trôi qua chính là tiền. Nhưng anh vẫn linh
tính được điều gì đó sẽ xảy ra giữa anh với Sáu...