Anh đã nhận thấy rõ giữa mình với Sáu có nhiều khác biệt. Một
người thì con mắt sáng len lỏi giữa buổi chợ mai đông đúc, một người
trái lại có lỗ tai thính ban đêm dõi theo tiếng kêu chim chíp của chim
sẻ mới nở dưới mái nhà nghe lòng nao nao. Nhưng tại sao khi Sáu vắng mặt
hai ngày thôi, anh lại nghe nhớ, nghe sốt ruột. Sáu thì không có thời
gian rảnh rỗi. Tay liền miệng, miệng liền tay, suốt ngày chạy liên tục
đầu này, đầu nọ... Nhiều lúc Sáu tạt qua thăm anh như chỉ để ngó mặt một
cái rồi đi. Trường hợp của anh với Sáu kể ra cũng đặc biệt. Sáu dường
như đã chú ý tới nét mặt của anh:
- Anh có điều gì mặt mày trông buồn so vậy?
- Ừ, buồn nhưng thanh thản, dễ chịu.
- Cái gì?
- Nếu người ta biết được mình buồn thì nghe thanh thản, dễ chịu.
- Mốc xì, bày đặt hoài! Sự khép kín chỉ làm cho đời ta không sáng hơn. Có tiền bụng dạ mới yên ổn, nghe chưa.
- Có lẽ cũng đúng.
- Sao lại cũng đúng, anh thật dễ ghét. Vắng em anh có nhớ không?
- Hỏi hoài... Anh còn hình dung ra được cái tư thế lúc ngủ nằm co của em nữa kìa.
- Thôi, mình đi chợ chơi. Tết nhứt ở nhà hoài sao?
Tự dưng anh thấy ngần ngại. Chợ búa trong những ngày giáp Tết đông
người. Rồi những quán xá quen nhẵn mặt, quen đến độ không còn nhớ ra...
Và rồi, chuỗi thời gian ngồi quán bên nhau và đã kết hợp nên quãng đời
người. Về sau đó... Hình như khi gió lay mùa xuân mới bắt đầu động đậy.
Mọi vật có đường quỹ đạo riêng, tiếp tục quay cho tới khi gặp được mùa
xuân. Dĩ nhiên không tránh khỏi sự cọ xát, đan chéo vào nhau... Nhưng
cuối cùng người nào cũng đứng được không té sụm, nhờ đã chuẩn bị trước
trong những đêm không ngủ...
Xanh, đỏ, tím, vàng. Những ngọn đèn màu chập lại với nhau. Tiếng chén
đũa chạm leng keng. Rồi nhạc rap. Mọi người nói với nhau như hét. Hai
người đang ngồi với nhau, chợt một thanh niên đã uống rượu nơi đâu mặt
mũi đỏ ửng bước tới, kéo ghế ngồi kế Sáu:
- Anh kiếm em suốt cả ngày nay? Ai vậy em?
- Giới thiệu với Sơn, đây là anh Lạc, một cây hiểu biết.
- Hiểu biết về chuyện gì em? Có hợp đồng làm ăn không?
- Anh Sơn giỡn hoài. Anh Lạc không như mình đâu.
- Ha ha.. Tôi thì không biết nhiều. Ngoài chuyện làm ăn tôi chỉ biết
thêm ông Đặng Thái Sơn, vì nghe đâu mỗi lần biểu diễn kiếm bộn tiền. Hơn
nữa, ổng giống tên với tôi - Đặng Hoài Sơn, nghe cũng hay đấy chứ?
Anh nghe máu nóng bốc lên mặt mũi. Nhưng Sáu lên tiếng:
- Thôi nghe Đặng Hoài Sơn, say rồi nghe.
- Say à, tôi nói chuyện này cho cô nghe để biết tôi say hay tỉnh.
Người thanh niên nói khẽ điều gì đó với Sáu. Cơn giận đã khiến lỗ tai
anh lùng bùng, không nghe được họ nói gì với nhau. Dường như hẹn hò đi
đâu đó. Quyền tự do riêng tư của Sáu, anh không muốn xen vô. Hơn nữa,
anh thường chứng kiến như thế này đã nhiều. Anh không biết gì về công
việc của Sáu!