Hình như có những ngày, những tháng, những buổi sáng mở cửa ra nghe bụng dạ bứt rứt, cãi vã với bạn bè luôn...
Và cũng có những ngày, những tháng, những buổi sáng nghe lòng lâng lâng,
gặp người đẹp đầu ngày thiên hạ bảo xui vẫn nở nụ cười chào hỏi, mời
bạn đi uống cà phê, cho tiền con nít một cách hào phóng...
Vì con người như vậy, thầy bói mới có dịp kiếm ăn. “Nói nhỏ với cậu, năm
nay có sao chổi đụng vào sao Mộc, nên người ta hay sổ mũi nhức đầu,
riêng tuổi của cậu đụng phải khúc đuôi của sao, may mà cậu có quý nhân
phù trợ...” “Dạ, tui xin cảm ơn thầy Hai...” Mỗi sáng thức dậy là do
những suy nghĩ trong đêm để rồi người ta buồn hay vui. Thầy nói như vậy,
đố thầy biết đêm qua tui ngủ có ngon không...
Anh đứng nhìn ra sân thượng, cách cửa sổ phòng anh độ vài thước. Buổi
sáng, chim sẻ ríu rít nhảy nhót tắm nắng sớm trên mái phố đỏ tươi. Khi
nắng gắt, một số nhảy xuống sân vơ vẩn. Sân có trồng hoa hồng, mai chiếu
thủy, mai vàng... Có được một khoảng xanh mát xen giữa những ngôi nhà
cao tầng, đủ biết chủ nhân là tay nhà giàu, mặc dù không biết họ làm
nghề gì. Người vợ mặc đồ ngủ màu hồng bước ra, môi son màu tím.
“A! Mai nở thêm sáu bông nữa nè anh!” Người vợ reo lên, anh chồng chạy ra: “Ồ, đẹp quá! Vậy tất cả là mười sáu bông.”
Bỗng anh đâm ra xao xuyến trước hạnh phúc của kẻ khác. Mai nở mà đếm
từng bông! Anh lại nhớ quê. Vẫn là hình bóng ngôi chùa cổ kính rêu
phong. Cũng cây mai trước sân kia, sư cụ có lần hỏi anh có biết hoa nở
lúc nào và rụng lúc nào không? Sự việc biến đổi ngay trước mắt mà người
còn không để ý. Hoa nở rồi hoa rụng trong gió, nhưng mùa xuân ở đâu? Tâm
xuân ở đâu, có mất hay không? Hóa ra hoa nở, hoa rụng nhưng mùa xuân
như lặn vào bên trong thân cây mãi mãi không mất. Niềm vui bắt đầu từ
những cái thật gần gũi, rồi mới đi xa hơn...
Rồi tối hôm đó, bất ngờ anh nghe tiếng hai vợ chồng cãi vã vọng sang. Người chồng đánh vợ... Bịch, bịch... bốp!
- Tiền đâu hết rồi?
- Con Oanh nó lấy đi rồi, em xin lỗi anh.
Người đàn ông đưa tay tát mạnh vô mặt người đàn bà.
- Tiền bạc mà, tao đã nói rồi, chẳng tin tưởng được ai.
Anh rời cửa sổ, nghe lòng khắc khoải. Cảnh tượng hoàn toàn trái ngược
với buổi sáng: những phút giây hiếm hoi của đời người. Có gì đánh đổi
được những giây phút vui vẻ êm đềm ấy? Nhưng vì sao người ta khi đạt tới
lại buông bỏ quá dễ dàng? Anh càng nhớ đến lời dạy của vị sư già, như
nhìn thấy đức Phật từ trong mênh mông sâu thẳm dõi đôi mắt hiền hoà nhìn
về cõi nhân gian náo nhiệt. Và chẳng phải vô cớ mà anh bỗng thì thầm
gọi khẽ... Sáu ơi!