Ngày hai chín, Sáu đang ở Sài Gòn. Trên này lỗ tai như lùng bùng,
người và xe cộ quay cuồng. Sáu với bộ áo đầm thời trang, đang đi cùng
với Sơn giữa phố xá tràn ngập hàng hóa. Chợt Sáu đột ngột dừng lại:
- Em thấy nhớ nhà!
- Nhớ nhà hay nhớ thằng cha cù lần đó?
- Ừ, thế mới là chuyện lạ.
- Cái gì mà kỳ vậy, giải thích coi?
- Em cũng khó giải thích cho anh hiểu. Mình vật chất đầy đủ nhưng tâm
hồn lại thấy trống trải, mệt mỏi. Mình tiếp tục đi tìm để lấp đầy khoảng
trống ấy. Thằng cha cù lần đó cho em thấy rằng tâm hồn con người vẫn
lớn hơn nhiều so với vật chất. Để sống được, thật ra con người cũng
chẳng cần bao nhiêu... Có lẽ em phải về quê, ở đó còn có cội nguồn mùa
xuân với tình người chất phác...
Người thanh niên ngơ ngác nhìn Sáu. Giữa đường phố Sài Gòn buổi sáng, xe
cộ, người đi ì ầm, nhưng tiếng thì thầm của mùa xuân ngày một dâng lên.
Và có kẻ đang lắng nghe...