Một vài bông sen đã nở vươn cao lên khỏi mặt hồ. Màu sen hồng bao lấy
nhụy vàng giống như ngước mắt nhìn lên trời xanh. Vài búp sen khác cũng
sẽ xoè cánh nội trong ngày vì nó tròn vun đầy đặn.
Sáng sớm, người ở xóm Núi Nhỏ, ông Sáu thợ mộc, cô Hà, bà tư Nhanh lên
chùa để vỡ mấy vồng khoai lang, đốn bắp. Thỉnh thoảng, chùa hay có những
buổi họp mặt đầm ấm, sẵn có khoai, bắp còn mới ngọt ngào đó, nấu món gì
ăn chơi. Sen thì có gì lạ, nhìn quen mắt rồi. Chỉ trừ chú tiểu Tâm Minh
ra. Khi mọi người loay hoay với công việc, chú như không chịu yên mà cứ
chạy vào, chạy ra giữa hồ sen với vườn chùa...
- Kệ Tâm Minh, hôm nay chú quyết tâm rình xem sen nở đó.
Sư mỉm cười nhẹ nhàng. Người xóm núi ngầm cho là thầy cưng học trò, nên khi Tâm Minh quay lại, cô Hà chế giễu:
- Bao giờ sen nở, tiểu sư phụ?
- Chắc từ đây tới trưa. Không trưa thì chiều. Hoặc mai nó mới nở.
Tâm Minh tỏ ra biết đùa. Nhưng lần này Tâm Minh không đùa. Vì sư phụ nói
chẳng mấy người được ngắm sen. Đó là giây phút rất kỳ diệu!
Mọi người chợt nhớ cách đây hai hôm, sau thời kinh tối mọi người ngồi
dùng trà với sư Mẫn. Tình cờ ông Sáu có nhắc tới Hội Long Hoa gì đó, có
Trời, Phật sắp xếp lại người thiện, kẻ ác... Bây giờ đi đâu cũng nghe
lao xao về chuyện này. Trước đó, bà Tư và cô Hà cũng hỏi. Sư hầu như
không giải thích cặn kẽ, chỉ nói:
- Đạo Phật diệu diệu thâm thâm, sinh sinh hóa hóa. Theo sư hiểu thì hầu
như kinh điển nhà Phật không có nói tới ngày hội như thế. Nhưng mà ai đó
đã bày ra, thôi thì có sinh ắt có diệt.
- Nhưng bao giờ?
Ông Sáu hỏi vặn lại. Lần nữa, Sư lại trả lời vu vơ.
- Ông Sáu này, thông thường người ta chỉ thấy hoa sen khi nó đã nở xòe,
nhưng vào giây phút đóa sen run run bung cánh ra, có mấy ai được nhìn
thấy? Đây mới chính là việc thật.
Ba người ngồi im suy nghĩ. Quả nhiên ai cũng mắc công mắc việc, kiếm
sống hết hơi, có ai thanh nhàn đâu mà ngồi một mình trước đóa hoa âm
thầm chờ phút hoa khai? Tình cờ, chú tiểu Tâm Minh đã khiến cho ông Sáu,
bà Tư, cô Hà sáng nay cũng muốn nhìn xem sen nở như thế nào...