Muốn chuyển hóa căn bệnh sân hận, ta
phải thực tập hạnh kham nhẫn, nghĩa là nhịn chịu những điều không vừa ý,
trái lòng như bị nói nặng, bị mắng chửi, bị thách thức, bị nhục mạ,
mình vẫn bình tĩnh, thản nhiên, xem tất cả như chất liệu của yêu thương,
hiểu biết mà đón nhận với lòng không phản kháng. Kham nhẫn còn là sức
chịu đựng trong mọi hoàn cảnh, như nóng lạnh, đói khát, tham muốn quá
đáng hay bị mất mát, đau thương…
Lẽ thường thì
ai cũng nghĩ mình hay, thông minh, tài trí nhất. Hiếm khi mình tự thừa nhận là
thiếu thông minh, kém trí tuệ, thậm chí khi sự thật đã rành rành cũng tìm cách
đỗ lỗi cho người khác hoặc do các điều kiện khách quan bên ngoài. Đại để như
bao biện rằng việc đường phố ngập lụt thường xuyên hiện nay trên cả nước là do
trời mưa quá to, dân xả rác quá nhiều… chứ không phải do thiết kế và thi công
kém, chẳng hạn!
Trả lời câu hỏi của Tu Bồ Đề, Phật nói: Dễ
lắm, muốn hàng phục tâm ư, muốn an trụ tâm ư? Chỉ cần “diệt độ tất cả
chúng sanh”, loại nào cũng “diệt độ”, cho vào Vô dư Niết bàn sạch trơn,
mà thật ra... chẳng có chúng sanh nào được diệt độ cả!
Lý nhân quả nghiệp báo giúp cho con người có tinh thần trách
nhiệm, sáng suốt, biết lựa chọn nhân tốt để làm và tránh xa nhân xấu ác.
Nếu ta lỡ tạo nhân xấu rồi thì sẵn sàng can đảm chấp nhận quả xấu một
cách gan dạ, không sợ sệt, không đổ thừa hay lẩn trốn. Vì không tin sâu
lý nhân quả nghiệp báo nên ta mới có thái độ tránh né, chối cãi, phủ
nhận sự thật rồi làm xằng bậy. Cuối cùng, ta đi vào con đường xấu ác một
cách dễ dàng.
Rõ ràng, già bệnh chết là thuộc tính của thân này, không ai tránh khỏi. Khi trẻ, ta có thú vui của tuổi trẻ. Về già, ta có niềm vui của già. Thấy rõ sự thật già bệnh chết nơi thân này để đón nhận nó, dù có khổ đau bức bách. Già chết sẽ khép lại một chu trình sống để mở ra chu trình mới tốt đẹp hơn. Như chiếc áo đã cũ thì cần thay mới, như chiếc xe đã mục nát thì vất bỏ, như cây rụng lá mùa đông để đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân.
Người tu Phật, dù tại gia hay xuất gia, dù tu theo bất cứ pháp môn nào thì tâm tịnh và trí sáng là mục tiêu quan trọng cần phải đạt được trong đời sống tu hành. Tuy nhiên trong thực tiễn, dù đã hết sức cố gắng nhưng tâm mình thì lúc tịnh lúc không, trí mình thì khi sáng khi tối.
Con người ta có nhiều cái sợ, như sợ già, sợ bệnh, sợ chết, sợ vợ hay chồng bỏ, sợ thất nghiệp, sợ nghèo, sợ đói, sợ nhiều thứ, v.v… Trong những cái sợ này có cả sợ ma. Không phải chỉ có con nít mới sợ ma mà nhiều người lớn cũng sợ ma.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng là một loại phúc báo. Dù là phúc báo gì đều có căn nguyên của nó, giống như tài phú đến từ bố thí, tôn quý đến từ khiêm cung, khuôn mặt xinh đẹp đến từ dịu dàng lương thiện. Đến trung niên, tướng mạo đã đi vào ổn định, cũng là thể hiện của tính cách một người.
Ở
đời, chúng ta thường quên đi những gì chúng ta đã có và đang có, con
người thật là mâu thuẫn, chỉ biết tìm kiếm thêm mà không biết quan tâm
đến người khác. Những vật không đáng giá của người này chính là những
vật mong uớc của người kia.
Trước khi đề cập đến vấn đề “tùy duyên bất biến, bất
biến tùy duyên”, người viết muốn đề cập đến một hình ảnh thật sống động
qua loài thú bốn chân để gây sự bất ngờ thú vị đến với độc giả. Đó là
loài hổ và loài mèo.
Các tin đã đăng: