Tổ-sư-thiền là pháp Thiền-trực-tiếp do phật Thích-ca đích thân truyền cho Sơ-tổ Ma-ha-ca-diếp, rồi truyền cho Nhị-tổ A-nan, Tam-tổ Thương-na-hòa-tu, từ Tổ từ Tổ truyền xuống, đến Tổ thứ 28 là Bồ-đề-đạt-ma truyền sang Trung-quốc làm Sơ-tổ Trung-quốc rồi truyền cho người Trung-quốc là Nhị-tổ Huệ Khả, Tam-tổ Tăng Xán, Tứ-tổ Đạo Tín, Ngũ-tổ Hoằng Nhẫn, Lục-tổ Huệ Năng v.v... Đến Thầy Thích Duy Lực là đời thứ 89 (kể từ Tổ Ca-diếp). Tham Tổ-sư Thiền tức là: Tham thoại đầu và Khán thoại đầu Nay nói sơ về cách thực hành: Thoại là lời nói, đầu là đầu tiên lời nói. Nghĩa là khi chưa khởi ý niệm muốn nói gọi là "thoại-đầu". Tham là hỏi câu thoại để kích thích sự không hiểu không-biết. Khán là nhìn chỗ không-biết (thoại-đầu), muốn xem chỗ không-biết đó là gì ? Chỗ không-biết thì không có chỗ, không có chỗ thì không có mục tiêu để nhìn. Nên nhìn mãi không thấy gì vẫn còn không-biết, chính cái muốn biết (hiểu) mà biết không được đó Thiền-tông gọi là nghi-tình. Hành-giả tham thiền cứ hỏi (tham) và nhìn (khán) đồng thời đi song song để phát khởi nghi-tình. Nghi-tình này sẽ đưa hành-giả đến thoại-đầu. Thoại-đầu tức là vô-thuỷ vô-minh, cũng gọi là "đầu sào trăm thước", cũng là nguồn gốc của ý-thức. Từ đây tiến lên một bước ngay đó liền lìa ý-thức bỗng dứt hết nghi. Cái sát-na lìa ý-thức đó gọi là Kiến-tánh thành Phật, tức là Trí-bát-nhã được hiện hành khắp không-gian và thời-gian, sự hiểu biết chẳng còn gì thiếu sót. Giáo-môn gọi là Chánh-biến-tri. Tổ Sư Thiền này là do đường lối chánh thức của Tổ Sư truyền xuống, gọi là Tham thiền. Tham thiền không phải là ngồi thiền, ngồi thiền cũng không phải là Tham thiền. Nhiều người lầm tưởng rằng ngồi thiền tức tham thiền kỳ thực Tham thiền không cần ngồi cũng được. Như Tổ dạy: Phải khi lao động mà tập Tham được mới tốt, nếu chỉ thích ngồi yên một chỗ vắng lặng mà tập Tham thì khó hy vọng kiến tánh.
Tập san Hướng nhìn Phật giáo ( Regard Bouddhique )
của Pháp số 9 (tháng ba và tháng tư năm 2015) với chuyên đề "Phật giáo
và việc chữa trị bệnh tật" có một bài của Tseudru Dorjé phỏng vấn nhà sư
Tây Tạng Kyabjé Thuksey Rinpoché về thái độ của người Phật giáo đối với
các vấn đề bệnh tật và ốm đau.
Trong cuộc đời mỗi người, không phải lúc nào chúng ta cũng được thuận buồm xuôi gió. Có vô số chuyện không theo ý muốn luôn đi bên bạn và tôi. Đó là những điều mà người ta gọi là buồn và hận, bi và khổ, phiền não và thất vọng, long đong lận đận và bất công tủi nhục, khiến chúng ta không cách nào trốn thoát khỏi nó.
Nguyên nhân khiến người ta không buông bỏ là vì không giành được thứ tốt hơn. Dùng thức ăn chay thay cho thức ăn mặn, con sẽ buông bỏ được con dao mổ; dùng bố thí thay cho giành giật, con sẽ buông bỏ được lòng tham; dùng tín ngưỡng thay cho hư vô, con sẽ buông bỏ được nỗi trống rỗng; dùng trí tuệ thay cho ngu dốt, con sẽ buông bỏ được cố chấp; dùng chính niệm thay cho tạp niệm, con sẽ buông bỏ được ngông cuồng; dùng nhẫn nại thay cho báo thù, con sẽ buông bỏ được giận dữ; dùng yêu thương thay cho tham lam, con sẽ buông bỏ được đau tim. Tu hành không phải là buông bỏ, mà là để hiểu lẽ hoán đổi.
Khai quang có ý nghĩ gì? Có hay không có việc khai quang? Ai đủ tư cách để khai quang? Đây là vấn đề mà trong khi giảng kinh, chúng ta vẫn thường đề cập. Hiện tại, việc khai quang gần như đã trở thành xu hướng mê tín.
Kinh Phật dạy tất cả thọ đều vô ngã,
vì nó không thực thể cố định, không phải là ta, là của ta, chủ yếu là do
sự tác động của đối tượng mà có cảm thọ dễ chịu hay khó chịu. Có những
trường hợp không khó chịu cũng không khoái lạc, ta gọi là thọ xả.
Mở lò đãi luyện vàng chính là lúc nầy Muôn Thánh ngàn Hiền đều biết cả. Những kẻ cứng đầu, cứng cổ đều phải bỏ vào lò luyện Không phân biệt hư không hay ngói bể đều không được chậm trể. Hãy thêm than, thổi cho mạnh nữa. Mặc dù đập bể hư không rồi cũng không ngưng chùy Cho đến sinh tiền đầu rơi thoát sạch hết Mau mau tìm bắt cái bổn lai của mình về
Phật dạy, nếu người có hiểu biết chân chính sẽ tôn trọng chân
lý, khi đưa ra một ý nghĩ gì đều nói “đây là suy nghĩ của chúng tôi”, và
biết dừng ngang ở đó là người có tầm nhìn sâu sắc.
Trong cuộc sống, chúng ta làm việc
cũng giống như quả bóng bằng cao su, khi rơi xuống đất nó sẽ tưng lên.
Chính vì thế, ta có thể thay đổi nghề nghiệp sao cho phù hợp với hoàn
cảnh hiện tại. Gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần, lại được ví như
những quả bóng bằng thủy tinh, nếu lỡ tay đánh rơi thì chúng sẽ trầy
trụa, bị nứt, bị hư hoặc bị vỡ nát. Khi đó, ta khó mà hàn gắn và sửa
chữa lại được.
Đống tử bất phan duyên, Ngạ tử bất hóa duyên, Cùng tử bất cầu duyên. Tùy duyên bất biến, bất biến tùy duyên, Bao định ngã môn tam đại tông chỉ. Xả mạng vi Phật sự, Tạo mạng vi bổn sự, Chánh mạng vi Tăng sự. Tức sự minh lý, minh lý tức sự, Thối hành Tổ Sư nhất mạch tâm truyền. Nghĩa là: Dù rét chết, không phan duyên; Dù đói chết, không van nài; Dù nghèo chết, không cầu cạnh. Tùy duyên, không đổi; không đổi, tùy duyên; Ba Tông Chỉ ấy, ta phải giữ gìn. Xả thân vì Phật sự, Tạo mạng vì bổn sự, Chánh mạng vì Tăng sự. Hiểu sự, rõ lý; rõ lý, hiểu sự; Lưu hành mạch phái Tổ Sư tâm truyền.
Các tin đã đăng: