Khi cuộc chuyển hóa tâm thức xẩy
ra, các vấn đề của quí vị sẽ được giải quyết trọn vẹn, hoàn hảo, bản ngã đã
được hóa giải, không còn lo lắng cho chính nó nữa; thế là quí vị đã vượt qua
được làn sóng của sự phá hoại.
Theo quan niệm của Phật giáo hạnh phúc thế gian thật sự
là sự hỷ lạc từ sự thụ hưởng những gì chúng ta đang có do thiện nghiệp
mà chúng ta đã và đang làm, cùng với ý chí và hiểu biết theo giáo pháp.
Trước hết cần định nghĩa rõ ràng ăn chay là gì và sát
sinh là gì? Ăn chay, theo các nhà dinh dưỡng học định nghĩa là một chế
độ dinh dưỡng mà thực phẩm được lấy từ các nguồn thực vật bao gồm rau
đậu qủa củ và ngũ cốc; còn sát sinh là giết hại sự sống hay nói một cách
khác, sát sinh là hành động của một con người làm đoạn sự sống của một
chúng sanh khác.
Sự
sống lúc nào cũng chấp nhận ta, nó chỉ chờ ta tự chấp nhận chính mình
mà thôi. Tha thứ không có nghĩa là bỏ qua hết những gì ta đã làm, hoặc
tưởng tượng rằng một ngày nào đó những nỗi đau trong ký ức rồi sẽ giản
dị biến mất. Nó chỉ có nghĩa là ta ý thức được màn lưới chằng chịt nối
liền của nhân duyên, của những điều kiện đã tạo nên hành động của
mình. Và nhờ sự hiểu biết đó, ta sẽ biết thương mình và người khác hơn
Nhận thấy được bạn đang bào
chữa mình và trách cứ người khác không phải là một lý do để bạn tự chỉ trích mà
đó thật sự là một cơ hội để nhận biết những gì đã giam hãm chúng ta trong một
thế giới rất thiếu hiểu biết này.
Cuộc
đời là những mâu thuẫn, ở đây tôi không nói những gì cao siêu mà nói về
những kinh nghiệm sống của người Phật tử. Chúng ta sống như thế nào để
cuộc đời được an lành tự tại, không bị đau khổ làm ray rứt.
Quyển sách này gióng lên những lời kêu gọi thống thiết:
“Chết” là việc lớn nhất của đời người, chỉ có y cứ vào Phật pháp mới có
được sự nhận thức chính xác mới có được sự lợi ích triệt để đối với
người chết.
Bất cứ
trong một đoàn thể nào cũng không tránh khỏi chuyện thị phi; nếu trong môi
trường thị phi mà vẫn giữ được bình tĩnh, hài hòa, đây mới thật sự là người
trưởng thành.
Xưa, có người bện tóc thờ
lửa, sống trong căn nhà lá tại một khu rừng nọ. Một hôm, có đoàn người di cư
ghé qua khu rừng và nghỉ lại một đêm. Hôm sau, khi đoàn người đi khỏi, người đó
nghĩ: “Nếu mình đến chỗ người thống lãnh đoàn di cư nọ thì có thể sẽ kiếm được
một vài đồ vật hữu dụng”.
Thật rõ ràng hôm nay chỉ có một số người đến đây nghe bài Pháp bất bạo động này. Tôi biết, “Bất Bạo Động” không phải là đề tài được ưa chuộng lắm. Bởi vì nếu như tôi nói về một đề tài khác chắc chắn sẽ có 400 hay 500 người đến nghe, nhưng vì đây là đề tài “Bất Bạo Động” chủ đề không hấp dẫn đối với số đông, bởi vì chỉ có một số ít người có được tập khí từ bi vô lượng. Nếu đa số tràn ngập tình thương bao la thì hẳn thế giới sẽ không còn chiến tranh nữa.
Các tin đã đăng: