Bài nầy
viết dựa theo tập sách "The Eight Worldly Conditions", do Hòa thượng
Nàrada viết năm 1970, và bác Phạm Kim Khánh dịch năm 1972 với tựa đề
"Những Bước Thăng Trầm".
*
Tiếng Pali của "tám pháp
thế gian" là "atthalokadhamma". "Attha" là tám,
"loka" là thế gian, và "dhamma" là pháp. Atthalokadhamma
còn được dịch là Bát Pháp, hay Bát Phong, là tám ngọn gió làm rung chuyển thế
gian. Đó là: được (làbha) và mất (alàbha), danh thơm (yasa) và tiếng xấu
(ayasa), ca tụng (pasamsà) và khiển trách (nindà), hạnh phúc (sukha) và đau khổ
(dukkha).
Trong kinh "Tùy Chuyển Thế Giới", Tăng
Chi Bộ, Chương Tám Pháp, Đức Phật dạy:
Này các Tỳ-khưu, có tám pháp thế gian làm tùy
chuyển thế giới. Thế nào là tám? Đó là: lợi dưỡng và không lợi dưỡng, danh vọng
và không danh vọng, tán thán và chỉ trích, an lạc và đau khổ.
Sau đó, Ngài nói lên bài kệ:
Lợi
dưỡng, không lợi dưỡng,
Danh
vọng, không danh vọng
Tán
thán và chỉ trích
An lạc
và đau khổ
Những
pháp này vô thường
Không
thường hằng, biến diệt
Biết
chúng, giữ chánh niệm
Bậc trí
quán biến diệt
Pháp
khả ái, không động
Không
khả ái, không sân
Các
pháp thuận hay nghịch
Ðược
tiêu tan không còn.
Sau khi
biết con đường
Không
trần cấu, không sầu
Chơn
chánh biết sanh hữu
Ði đến
bờ bên kia.
Ngài giảng rằng khi chúng ta gặp phải một trong tám
sự kiện ấy (lợi dưỡng, không lợi dưỡng, danh vọng, không danh vọng, tán thán,
chỉ trích, an lạc, đau khổ), chúng ta không nên bám theo các điều thuận lợi
như: lợi dưỡng, danh vọng, tán thán, an lạc; và chúng ta cũng không nên sân hận
với các điều bất thuận lợi như: không lợi dưỡng, không danh vọng, chỉ trích,
đau khổ. Chúng ta không nên để các điều đó ngự trị và lấn áp tâm trí. Trái lại,
chúng ta nên nhận biết rõ ràng rằng: "Sự kiện này đang khởi lên nơi ta.
Tuy nhiên, sự kiện ấy là vô thường, khổ, biến hoại", để có một thái độ
bình thản, tỉnh giác. Vị Thánh đệ tử nào đoạn tận thuận ứng, nghịch ứng như
vậy, sẽ được giải thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết, sầu, não. Từ đó, vị ấy
thoát khỏi mọi ô nhiễm ràng buộc, và tiến đến bờ giải thoát.
*
1. Ðược và
Mất (Làbha và Alàbha)
Trên đường đời, chúng ta thường phải gặp cả hai
điều: được và mất, hay nói cách khác, lợi lộc và lỗ lã. Dĩ nhiên, khi được lợi
thì người ta thỏa thích, vui mừng. Nhưng đến khi lỗ lã thì phiền não bắt đầu khởi
phát. Nhiều trường hợp lỗ lã quan trọng làm cho người ta loạn trí, lắm khi đưa
đến cảnh quyên sinh mạng sống, nếu không còn chịu đựng được nữa. Chính trong
những hoàn cảnh tương tợ, ta phải biểu dương tinh thần dũng cảm và giữ tâm bình
thản, không để quá chao động. Trong lúc vật lộn với đời sống, tất cả mọi người
đều phải gặp những lúc thăng, lúc trầm, và chúng ta phải sẵn sàng chịu đựng,
sẵn sàng đối phó, nhất là trong nghịch cảnh.
Mất một vật gì, tất nhiên ta cảm thấy buồn. Nhưng
chính cái buồn ấy không giúp ta tìm lại được vật đã mất. Ta phải nghĩ rằng ai
đó có thể hưởng vật kia, mặc dầu họ hưởng một cách bất chánh. Ước mong người ấy
được vui vẻ, an lành và hạnh phúc. Hoặc giả ta có thể tự an ủi: "Ðây chỉ
là một mất mát nhỏ nhen, không quan trọng." Hoặc giả ta có thể chấp nhận
một thái độ triết lý cao thượng: "Không có gì là 'Ta', không có cái gì là
'Của Ta'".
Ta phải dũng cảm chịu đựng những lỗ lã, thua thiệt,
mất mát. Phải đương đầu với nó, và như câu "họa vô đơn chí" diễn tả,
nó có thể đến một cách đột ngột, từng đoàn, từng đám đông, chớ không đơn độc.
Ta phải điềm tĩnh đối phó, với tâm Xả (upekkhà) hoàn toàn, và nghĩ rằng: đây là
cơ hội vàng ngọc để thực hành đức tánh Xả ly cao thượng nầy.
*
2. Danh Thơm
và Tiếng Xấu (Yasa và Ayasa)
Danh thơm và tiếng xấu là cặp thăng trầm khác mà ta
phải đối phó hàng ngày.
Danh thơm, chúng ta hoan hỷ đón mừng. Tiếng xấu thì
chúng ta không thích. Danh thơm làm phấn khởi tinh thần. Tiếng xấu làm cho ta
phiền muộn, khổ đau. Chúng ta thích được trứ danh. Chúng ta rất thỏa thích thấy
những hoạt động của mình, dầu không đáng kể, được tường thuật và được nhiều
người nhắc nhở, nhiều người biết đến. Lắm khi ta cũng cố gắng, một cách bất
chánh, làm cho người ta chú ý đến mình.
Thật ra, chúng ta không cần chạy theo danh thơm,
tiếng tốt. Nếu ta xứng đáng, ắt nó sẽ đến mà không cần tìm. Khi hoa đượm mật
đầy đủ thì ong, bướm sẽ đến. Hoa không cần mời ong, hay mời bướm.
Còn tiếng xấu thì sao? Chúng ta không thích nghe,
hay nghĩ đến. Chắc chắn là khi những lời nói xấu lọt vào tai, nó sẽ làm cho tâm
ta bàng hoàng, khó chịu. Nỗi khổ tâm càng sâu đậm hơn, nếu những lời gọi là
tường thuật hay báo cáo ấy tỏ ra bất công và hoàn toàn sai lạc.
Nhưng cũng nên nhớ rằng cho dù ta có thể sống đời
đạo đức trong sạch như một vị Phật, nhưng ta không thể tránh những lời chỉ
trích, tấn công và nguyền rủa. Ðức Phật là vị giáo chủ trứ danh nhất thời bấy
giờ mà cũng thường bị những người ác ý tìm cách vu oan, ám hại, nói xấu.
Ta không nên phung phí thì giờ để đính chánh những
lời đồn đãi sai lạc, nếu hoàn cảnh không bắt buộc ta phải làm sáng tỏ vấn đề.
Kẻ thù nghịch sẽ lấy làm thỏa thích mà thấy ta bực bội vì lời nói của họ. Ðó
chính là điều mà họ mong muốn. Nếu ta thản nhiên, lời vu oan sẽ rơi vào tai
điếc.
Giáo Pháp có dạy:
"Hãy
như sư tử, không run sợ trước tiếng động.
Hãy như
luồng gió, không dính mắc trong màn lưới.
Hãy như
hoa sen, từ bùn nhơ nước đục mọc lên,
Nhưng
không bị nước đục và bùn nhơ làm ô nhiễm.
Hãy
vững bước, đơn độc một mình, như con tê giác."
Là chúa sơn lâm, sư tử không sợ hãi. Bẩm chất thiên
nhiên của sư tử là không run rẩy giựt mình khi nghe tiếng gầm thét của các loài
thú khác. Trên thế gian nầy, chúng ta thường nghe thuật lại những câu chuyện
trái tai, bất lợi, những lời buộc tội giả mạo, những tiếng vu oan phỉ báng đê
hèn. Như sư tử, ta không cần để tâm đến.
Chúng ta đang sống trong thế gian bùn nhơ, nước
đục. Nhiều đóa hoa sen đã từ đó vượt lên, tô điểm đời sống, mà không bị nước
đục và bùn nhơ làm hoen ố. Chúng ta phải cố gắng sống như hoa sen, một cuộc đời
trong sạch và cao quý, không màng quan tâm đến bùn nhơ mà người khác có thể ném
vào ta. Phải sẵn sàng đón nhận bùn nhơ, mà người khác có thể ném vào mình, thay
vì mong đợi những đóa hoa hồng mà người ta có thể tặng. Như thế, ta sẽ không
thất vọng.
Mặc dầu là điều khó khăn, chúng ta phải cố gắng
trau giồi hạnh từ khước, buông bỏ, không luyến ái. Không cần để ý đến nọc độc
của những lời nói ác ý. Ðơn độc một mình, chúng ta hãy ra đi đó đây, tận lực
phục vụ và tạo an lành cho kẻ khác.
*
3. Ca Tụng
và Khiển Trách (Pasamsà và Nindà)
Ðược ca tụng và bị khiển trách là hai hoàn cảnh
thăng trầm khác, hằng ảnh hưởng đến nhân loại. Lẽ dĩ nhiên, khi được ca tụng
thì ta nở mặt nở mày, hân hoan thỏa thích. Lúc bị khiển trách thì tinh thần suy
sụp, ủ dột buồn rầu. Ðức Phật dạy rằng giữa những lời ca tụng hay khiển trách,
bậc thiện trí không thỏa thích, cũng không ủ dột ưu phiền, mà tựa hồ như tảng
đá vững chắc, không lay chuyển dưới cơn bão táp phong ba của đời sống. Nếu
chúng ta xứng đáng, những lời khen tặng quả thật êm tai. Nhưng nếu ta không
xứng đáng, như trường hợp có người nịnh bợ, thì những lời ấy dù có êm tai, cũng
sẽ làm cho ta thất vọng, và là một tai hại.
Người thực hành Giáo Pháp thì không tin vào những
lời nịnh bợ, cũng không muốn được nịnh bợ. Khi khen tặng ai xứng đáng, người
Hiền trí thật lòng khen tặng mà không ẩn ý ganh tị. Khi khiển trách, các Ngài
khiển trách mà không ẩn ý khinh khi. Các Ngài chỉ khiển trách vì lòng bi mẫn,
muốn cải thiện người lầm đường lạc nẻo.
Còn khiển trách thì sao? Ðức Phật dạy: "Người
nói nhiều bị khiển trách. Người nói ít bị khiển trách. Người lặng thinh cũng bị
khiển trách."
Ðức Phật cũng nói: "Người thế gian phần đông
sống không kỷ luật. Như voi chiến ở trận địa, hứng lãnh lằn tên mũi đạn từ mọi
hướng dồn dập bắn đến, cùng thế ấy, Như Lai hứng chịu mọi nguyền rủa của thế
gian."
Kẻ si mê lầm lạc chỉ tìm cái xấu, cái hư của người
khác mà không nhìn cái tốt cái đẹp của ai. Ngoại trừ Ðức Phật, không có ai hoàn
toàn tốt lành. Cũng không có ai hoàn toàn xấu ác. Giữa chúng ta, bên trong con
người tốt nhất, cũng có phần hư hỏng. Trong con người xấu nhất, cũng có điểm
tốt đẹp. Ðức Phật dạy rằng người nào biết câm lặng như cái mõ bể khi bị tấn
công, nguyền rủa, chửi mắng, thì, mặc dầu chưa chứng ngộ Niết Bàn, người ấy cũng
đã đứng trước Niết Bàn.
Nguyền rủa, chửi mắng là chuyện thường tình. Càng
hoạt động, càng phục vụ, chúng ta càng trở nên trưởng thành hơn, và càng phải
chịu vu oan, nói xấu, phỉ báng nhiều hơn.
*
4. Hạnh Phúc
và Ðau Khổ (Sukha và Dukkha)
Hạnh phúc và đau khổ là cặp thăng trầm cuối cùng.
Nó cũng có nhiều năng lực nhất, ảnh hưởng đến đời sống nhân loại.
Ðiều gì làm được dễ dàng là hạnh phúc. Cái gì khó
chịu đựng là đau khổ. Thông thường, thỏa mãn điều mong ước là hạnh phúc. Nhưng,
liền khi vừa đạt được điều mong ước ấy, ta đã ước mong một loại hạnh phúc khác.
Phần đông chúng ta thỏa thích trong sự thọ hưởng những lạc thú của đời sống.
Nhưng cũng có hạng người thỏa thích trong sự từ khước, buông bỏ các lạc thú ấy.
Không luyến ái, hay vượt lên trên mọi khoái lạc vật chất, là hạnh phúc đối với
người đạo đức. Hạnh phúc Niết Bàn -- tức trạng thái thoát ra khỏi mọi đau khổ
-- là hình thức hạnh phúc cao thượng nhất.
Chúng ta vui vẻ đón mừng hạnh phúc. Nhưng đau khổ
thì không được niềm nở tiếp nhận. Ðau đớn (vật chất) và phiền muộn (tinh thần)
đến với ta dưới nhiều hình thức. Chúng ta đau khổ khi phải chịu bệnh hoạn, già
yếu, đó là lẽ tự nhiên. Phải điềm tĩnh chịu đựng những khổ đau đó.
Lắm khi chúng ta phải xa lìa thân bằng, quyến
thuộc. Cảnh biệt ly vô cùng đau khổ. Chúng ta phải nhận thức rằng mọi kết hợp
đều phải chấm dứt trong cảnh biệt ly. Đó là luật Vô thường, và đây là cơ hội
quý báu để ta thực hành tâm Xả.
Trên bước thênh thang trong vòng luân hồi, chết là
mối ưu phiền trọng đại nhất mà chúng ta phải đối phó. Ðôi khi cái chết không
đến lẻ loi cho một người thân, mà đến trùng hợp cho nhiều người thân trong một
lúc. Cái chết không thể tránh, đến với tất cả mọi người, không trừ ai. Và ta
phải bình thản đối phó.
*
Ðức Phật dạy rằng:
"Cũng
như trên đất, ta có thể vứt bất luận vật gì, dầu chua, dầu ngọt, dầu sạch, dầu
dơ. Ðất vẫn thản nhiên một mực trơ trơ, không giận cũng không thương. Vậy, cùng
thế ấy, trong hạnh phúc, trong phiền muộn, lúc thăng lúc trầm, ta phải giữ tâm
bình thản như đất."
Trước những thăng trầm của thế gian, tâm của các vị
Thánh A-la-hán không bao giờ chao động. Vì vậy, noi theo gương các Ngài, giữa
những hoàn cảnh được và mất, danh thơm và tiếng xấu, ca tụng và khiển trách,
hạnh phúc và đau khổ, chúng ta hãy cố gắng giữ tâm bình thản.