-ooOoo-
Qua kinh nghiệm cá nhân cũng như
qua các trao
đổi với các bạn thiền sinh khác, tôi
nghĩ rằng chúng ta cần có một chương trình hành thiền tại nhà, sắp
đặt rõ ràng tuần tự từng bước.
Nơi chốn
Trước tiên, cần phải có một chỗ thích hợp cho việc thực tập
hằng ngày,
để khỏi bị làm phiền trong lúc
tập.
Nơi hành thiền cần phải yên tĩnh và thoáng mát. Nếu có
được một phòng nhỏ dành riêng
cho việc
hành thiền thì thật là tốt. Khi xây nhà, chúng tôi thiết kế một
phòng
ăn dành
để đãi khách, đặt kế cạnh phòng
tiếp khách, theo mô hình nhà cửa của dân chúng
địa phương. Nhưng khi dọn về ở, chúng
tôi
thấy rằng mình cũng ít khi tiếp khách, không còn thích lối
sống ồn
ào, thù tiếp khách khứa nữa. Vì thế, chúng tôi quyết
định biến đổi phòng
đó thành một nơi
để thờ phượng và hành thiền.
Trong phòng thiền, chúng tôi không trang hoàng bày biện rườm
rà.
Đơn giản chỉ có một bàn thờ
nhỏ với
tượng Phật. Chung quanh tường là các kệ sách nhỏ
để lưu các bộ kinh điển và tài
liệu
tham khảo Phật giáo. Trên sàn nhà là một tấm thảm, nơi chúng tôi
quỳ lễ
bái, tụng kinh, và ngồi hành thiền. Tôi dùng một tủ thấp, có chiều
cao
khoảng 80 cm, để làm bàn thờ.
Trên
đó, chúng tôi kê thêm một bục
gỗ nhỏ
để đặt tượng Phật. Đây là
tượng Phật
bằng hợp kim đồng thau màu
vàng, cao
khoảng 30 cm, thỉnh từ Thái Lan. Tôi cũng đặt
thêm một lư hương nhỏ và một cặp nến
điện, mua ở khu thương xá Á Đông. Thỉnh thoảng, vào các dịp
lễ,
chúng tôi đặt thêm một lọ hoa
tươi.
Tôi thích bố trí như thế, đơn giản
nhưng
trang nghiêm. Bàn thờ có độ
cao vừa
tầm nhìn khi chúng tôi quỳ lạy hay ngồi hành thiền,
để có thể chiêm ngắm tượng
Phật, và
cảm thấy gần gũi với Đức Bổn Sư.
Thật ra, nơi hành thiền không cần phải đặc
biệt. Điều quan trọng là chúng ta nên tạo lập một chỗ nhất
định và thời gian hành thiền
cố
định, để có được một thói quen đúng
giờ, đúng
nơi. Thêm vào đó, trước khi hành
thiền, để tránh các cú điện thoại
quấy rầy,
tôi thường điều chỉnh máy điện thoại sang dạng trả lời tự động và
điều chỉnh tiếng reo thật nhỏ.
Mỗi ngày, tôi lễ bái và hành thiền hai lần: buổi tối, lúc 10
giờ
đêm; và buổi sáng sớm, lúc 5
giờ sáng,
trước khi những người trong nhà thức dậy. Lúc sáng sớm là lúc tâm
trí
thoải mái và cơ thể khỏe khoắn. Một thiền sinh thực tập nghiêm túc
sẽ luôn
hành thiền vào những giờ nhất định, vì
biết rằng chỉ cần đủ giờ ngủ nghỉ thì
thân thể không mệt mỏi và tâm hồn tỉnh táo.
Khi trước, tôi thường thắp nến sáp, nhưng gần
đây thì tôi chuyển sang dùng
nến
điện. Ánh sáng nến tỏa ra từ bàn
thờ
Phật nhắc nhở tôi ánh sáng từ bi và trí tuệ của
Đức Bổn Sư. Ánh sáng nầy cũng giúp
tạo một
không khí trang nghiêm nhưng hiền hòa, ấm cúng trong phòng
thiền.
Thêm vào đó, mỗi khi tâm tôi chạy
lang thang,
ánh sáng từ ngọn nến giúp đưa tôi trở về hiện tại, tại nơi chốn này,
nơi tôi đang ngồi thiền, theo dõi
hơi
thở của mình.
Tụng kinh
Buổi sáng, khi tâm trí tỉnh táo sau giấc ngủ,
tôi chỉ
tụng vài câu kinh ngắn rồi bắt đầu hành
thiền. Vào phòng thiền, tôi quỳ xuống và bắt
đầu lạy ba lạy, chậm rãi từ tốn, với bàn chân,
đầu gối, tay và trán chạm mặt
đất, như chúng ta thường thấy Phật tử
lễ bái
tại các chùa trong truyền thống Phật giáo Nguyên thủy.
Trong tư thế
quỳ, tôi chấp tay, và đọc 3 lần câu:
"Namo tassa bhagavato arahato samma-sambuddhassa" (Con thành
kính
đảnh lễ Đức Thế Tôn, Ứng Cúng, Chánh
Đẳng
Giác), rồi đọc tóm tắt lời
tán
dương Tam Bảo và lễ lạy sau mỗi câu.Sau
đó, tôi bắt đầu hành thiền.
Buổi tối, sau một ngày làm việc mệt nhọc, tôi thường cảm thấy
buồn ngủ.
Thêm vào đó, nếu phải lo nghĩ nhiều
việc
trong ngày, tâm tôi rất khó an định.
Vì
thế, tôi thường tụng kinh nhiều hơn, và thời gian dành cho hành
thiền thì
ngắn hơn buổi sáng - ngoại trừ vào ngày cuối tuần hay trong các
ngày nghỉ,
khi tâm trí thoải mái, thư dãn thì tôi có nhiều thì giờ hành thiền
hơn.
Tôi bắt đầu quỳ lạy và tụng
câu
"Namo tassa ..." như khóa lễ buổi sáng, nhưng sau
đó, tôi tụng đầy đủ bài kệ tán
dương
ân đức Tam Bảo.
Tiếp theo, tôi tụng đọc bài
kệ quy
y Tam Bảo, năm học giới của cư sĩ
(Ngũ Giới),
năm điều quán tưởng hằng ngày, và bài kinh Từ Bi.
Đây là các bài tụng phổ thông
bằng
tiếng Pāli mà tôi
đã học
được từ cuốn băng cassette do chư Tăng thu âm và phổ biến
tại chùa.
Tụng kinh chậm rãi, rõ ràng từng chữ, giúp tập trung tâm trí và
giúp ta tăng
thêm niềm tín thành nơi Tam Bảo. Sau
đó, tôi bắt đầu hành thiền.
Hành Thiền
Khi ngồi thiền, các bạn nên giữ lưng cho thẳng nhưng thư thả,
nhẹ
nhàng, thăng bằng, không căng thẳng.
Đầu giữ
thẳng, cân bằng trên vai, mặt hướng về bàn thờ, không nên
gục
xuống, mắt nhẹ nhàng khép lại nhưng không hoàn toàn khép hẳn.
Nhiều người
có thể ngồi ngay trên sàn nhà, theo tư thế kiết già hay bán kiết
già như
ta thường thấy qua các tượng Phật, và họ cho rằng
đó là tư thế tốt nhất. Riêng
phần tôi,
tôi không thể ngồi được trong tư thế
đó. Tôi
thường ngồi trên một tọa cụ - là một cái gối nhỏ, và hai
chân
đặt song song như kiểu ngồi của người
Miến
Điện. Như thế, tôi cũng tạo được ba điểm tựa vững chắc để nâng đỡ
thân
thể, với bàn tọa đặt trên
gối
nệm và hai đầu gối chạm mặt đất. Đôi
khi,
chân tôi lại trở nên quá đau
nhức, tôi
chuyển sang dùng một cái ghế nhỏ, kê dưới mông, và ngồi
trong tư
thế quỳ, như kiểu ngồi của các thiền sinh Nhật Bản. Bạn có thể
ngồi trên
ghế cao nếu bạn không quen ngồi trên sàn đất.
Điều quan trọng là bạn giữ lưng cho thẳng, không dựa vào
thành ghế,
để tránh ngủ gật.
Hai tay nhẹ nhàng đặt trên
đùi, bàn tay
để chồng lên nhau, với hai
đầu ngón cái chỉ chạm nhẹ vào
nhau.
Thêm vào đó, tôi thấy rằng trong lúc hành
thiền, ta nên mỉm cười, nụ cười hiền hoà như thường thấy ở các
hình tượng
Đức Phật. Nụ cười mỉm nầy giúp tâm
trí ta
được vui tươi, an lạc. Khép nhẹ đôi mắt, tôi ghi nhận cảm giác của
toàn
thân, từ đỉnh đầu xuống đến bàn
chân,
ghi nhận tư thế ngồi vững vàng, thoải mái. Rồi tự nhủ thầm: "Bây
giờ,
tôi sẽ bắt đầu hành thiền, chú
tâm vào
hành thiền, không quan tâm đến việc gì
khác".
Bước đầu của việc hành
thiền là
theo dõi hơi thở. Thở tự nhiên, điều hòa,
bình thường, không cố ý ép thở nhanh hoặc chậm, dài hay ngắn. Chú ý
để tâm nơi lỗ mũi, theo dõi
hơi thở
vào... ra... vào... ra... Chú tâm đến
luồng
hơi khi nó vừa đến chạm lỗ mũi, và khi luồng hơi khi sắp
sửa thoát
ra khỏi mũi. Ghi nhận sự chạm xúc, các cảm giác, sự nóng lạnh,
tiếng sột
soạt trong ống mũi, nếu có.
Hãy chú ý ghi nhận tất cả nhưng không phân tích, bình luận hay
giải
thích gì cả. Chỉ đơn thuần một sự ghi
nhận.
Bạn sẽ thấy hơi thở từ từ mỏng dần và nhu nhuyển, nhẹ nhàng
hơn,
cho đến lúc bạn có cảm giác là
dường
như bạn không còn thở nữa. Thật ra, đó
là
lúc mà hơi thở đã
được an định, và trở nên rất
dễ chịu.
Lúc đó, không còn "bạn" là
người
đang thở, mà chỉ có một hơi
thở
đang xảy ra, và một sự nhận
biết, ghi
nhận, theo dõi hơi thở đó.
Công phu hành thiền tiến triển tốt đẹp
khi
ta có thể giữ tâm gắn chặt vào một đề
mục - ở đây là theo dõi hơi thở - trong một thời gian
dài. Khi bạn
có thể quán sát, ghi nhận từng hơi thở, diễn trình của luồng hơi,
từ lúc
sinh khởi cho đến khi tàn
diệt. Khi nó
đi vào cũng như
đi ra. Mỗi một hơi thở là một
hiện
tượng mới lạ, một cảm giác mới lạ. Bạn ghi nhận, theo dõi, rồi
buông bỏ
khi nó tàn diệt. Rồi tiếp tục ghi nhận hơi thở khác, mới vừa sinh
khởi.
Tâm bạn giống như người giữ cửa, đón
chào
và ghi nhận người khách bước vào hay bước ra khỏi nhà, mà không
cần tìm
hiểu tông tích, mục đích, hay công
việc của
ông ta. Khách khứa ra vào liên tục. Nếu bạn trò chuyện với
một vị
khách nào thì bạn không thể ghi nhận kịp thời các vị khách khác.
Theo lời khuyên của thiền sư, tôi bắt đầu
tập ngồi thiền khoảng 15 phút, đều đặn mỗi ngày trong một
tuần lễ.
Rồi dần dần gia tăng thêm 5,
10 phút
trong các tuần lễ kế tiếp, cho đến
khi tôi có
thể hành thiền trong khoảng 30 đến
45
phút. Để định thời gian hành thiền, có người thắp một cây
nhang và
ngồi thiền cho đến khi cây nhang tàn
rụi. Tôi không dùng phương cách đó vì
mùi trầm hương tỏa ra rất hăng nồng,
khiến
tôi khó định tâm. Lúc đầu, tôi dùng
đồng hồ reo để định thời gian cho buổi thiền. Nhưng dần dần thì
tâm
tôi quen với thời gian định sẵn và
tôi
không còn cần dùng đến loại đồng hồ
đó nữa.
Thông thường, bạn sẽ thấy thay vì theo dõi hơi thở, tâm bạn
không chịu
ở yên một nơi mà lại hay đi lang
thang đây
đó, suy nghĩ vẩn vơ, rồi nhiều lời nói thì thầm, lải nhải
xuất hiện
trong đầu bạn. Đó là hiện
tượng rất tự
nhiên, người nào cũng phải trải qua. Bạn chỉ nhẹ nhàng nhận diện
chúng,
rồi quay về với đề mục hành
thiền là
luồng hơi thở tại lỗ mũi.
Nếu bạn cảm thấy khó chú tâm tại mũi, bạn có thể áp dụng kỹ
thuật niệm.
Bạn niệm chữ "Buddho" (Bút-Thô), nghĩa là Phật-Đà
hay Đức Phật. Bạn đọc thầm trong tâm
chữ
"Bút" khi thở vào, và chữ "Thô" khi thở ra. Bút
... thở vào, Thô ... thở ra. Bút ... Thô ... Bút ... Thô
...
Bút ... Thô ... Đây là
một
phương cách rất phổ biến của giới thiền sinh Thái Lan mà chính tôi
cũng
đã thử qua và thấy rất hiệu
nghiệm
để giúp định tâm. Có người bảo đó là
pháp niệm Phật, có người bảo đó là
pháp niệm chú. Tên gọi như thế nào cũng được,
không hề gì. Điều quan trọng là
đã có nhiều người áp dụng pháp
đó và có hiệu quả
định tâm rất tốt. Khi tâm tương đối
được an
định rồi, bạn bỏ pháp niệm đó, trở về việc theo dõi hơi thở
vào ra
tại lỗ mũi, lặng lẽ, đơn thuần.
Có thiền sinh dùng kỹ thuật đếm
hơi thở,
từ số 1 đến số 10. Thở vào, thở ra,
đếm Một. Thở vào, thở ra, đếm
Hai. Thở
vào, thở ra, đếm Ba, ... cho
đến Mười,
rồi trở về đếm Một, Hai, Ba, ... Tôi đã thử áp dụng nhưng
cảm thấy
phương cách nầy không thích hợp cho tôi, vì nó có vẻ gượng ép,
không tự
nhiên.
Bạn không nên cho rằng thật là vô ích, phí thì giờ khi bạn bị
phóng
tâm, suy nghĩ vẩn vơ hay vô ý ngủ gật. Đây là
những trở ngại thông thường mà thiền sinh chúng ta
đều phải đối diện và nhận
biết. Bạn
không nên bi quan, nản chí, hay nóng nảy, buồn giận.
Để thành công, chúng ta phải
kiên nhẫn
và có một thái độ thư thả, dịu dàng
để huân tập tâm ý. Các vị thiền sư
đều khuyên
chúng ta phải biết nhẫn nại và kiên trì, phải cố gắng thực tập
đều đặn. Mỗi buổi thiền là một
bước
đi trên con
đường mà chư Phật
đã vạch ra, dần dần
đưa ta tiến đến mục đích giải thoát
tối hậu
của mỗi người con Phật.
Trải rộng lòng Từ
Tiếp theo phần niệm hơi thở, tôi chuyển sang pháp hành thiền
tâm Từ. Có
nhiều phương cách khác nhau, bạn cần phải thử nghiệm
để chọn một cách thích hợp cho riêng
mình.
Vẫn trong tư thế ngồi thư thả, với nụ cười nhẹ nhàng trên môi,
với tâm
an định, tỉnh thức và xả ly,
tôi thầm
nguyện trong tâm: "Xin cho tôi được
an
lạc". Với niềm vui nhẹ nhàng đó,
tôi đưa tâm ghi nhận từng nơi trên thân thể, từ
đỉnh đầu đến mặt, hai vai, hai tay,
ngực,
bụng, bắp đùi, rồi bàn chân. Thông thường, khi làm như thế,
tôi
thấy có một cảm giác ấm áp, an nhẹ bao trùm toàn thân thể.
Với cảm giác an bình như thế, tôi bắt đầu
hướng tâm đến những người thân trong nhà, nguyện cho các
người ấy
được an lạc. Rồi hướng tâm đến những
người
láng giềng, cùng xóm, rồi những người cộng sự tại sở làm,
những
người bạn đạo, những vị tu sĩ và
bạn
bè quen biết, những người đang sống
tại thành
phố này, tại xứ sở này, trên lục địa
nầy, và
dần đần hướng tâm Từ đến toàn
thể nhân
loại, toàn thể chúng sinh trong cõi Ta-bà. Mỗi lần chuyển
đối tượng, tôi dừng lại vài
phút, nghĩ
đến đối tượng đó với cảm giác nồng
ấm, an
lạc, và nguyện cho họ cũng được
an lạc
như thế.
Hành thiền tâm Từ theo phương cách nầy thường mất khoảng 10, 15
phút.
Xả Thiền
Trong tư thế ngồi, tôi từ từ mở mắt. Hướng về tượng Phật, tôi
chấp tay,
thành kính tạ ơn Đức Bổn Sư, tạ ơn Ngài
đã ban cho tôi một pháp hành
để đưa đến an tịnh và trí tuệ
giải
thoát. Sau đó, tôi dùng tay
nhẹ nhàng
xoa bóp bàn chân và toàn thân thể.
Chuyển sang tư thế quỳ, tôi chấp tay tụng
đọc bài kinh hồi hướng công đức
đến
tất cả chúng sinh. Lạy ba lần rồi thong thả đứng lên trong
chánh
niệm, tỉnh giác.
Đi
kinh hành
Trong những ngày nghỉ hoặc khi có nhiều thì giờ, bạn có thể
thực tập
thêm pháp thiền hành, ngay trong nhà hay ngoài sân. Có thiền sư
dạy rằng
chỉ nên chọn một đường đi khoảng hai
mươi
hoặc ba mươi bước chân là vừa đủ,
vì
nếu khoảng cách dài hơn thì tâm trí sẽ dễ chạy
đi nơi khác, còn nếu quá ngắn
thì lại
không đủ thời gian để đem tâm an trú vào
bước chân. Riêng tôi, ngoại trừ những lúc trời mưa, tôi thường
thích
đi kinh hành ngoài sân vườn.
Chúng tôi thiết lập mội lối đi ngoài
sân, vòng quanh nhà, rộng khoảng 1 mét, lát gạch, và tôi thực tập
thiền
hành trên lối đi đó. Tôi bước vòng
quanh nhà theo chiều kim đồng hồ,
tương tự
như các Phật tử thường đi nhiễu vòng quanh bảo tháp hay
vòng quanh
chánh điện tại chùa trong các
dịp lễ
lớn. Hai tay buông thỏng, chạm nhẹ vào nhau,
đặt trước thân, mắt hé nhìn xuống đất,
miệng mỉm cười, tôi từ tốn cất bước theo nhịp đi chậm rãi
bình
thường của mình. Có những thiền sinh cử động
thật chậm, để theo dõi từng động
tác.
Tuy nhiên, mỗi người chúng ta phải tự thử nghiệm
để chọn một nhịp đi thích hợp cho mình.
Chú tâm vào mỗi bước đi, ghi nhận
từng cảm
giác khi bàn chân chạm mặt đất,
chân
phải rồi chân trái. Cảm giác khi bàn chân vừa chạm
đất, khi trọng lượng toàn thân
đè lên bàn chân, khi bàn chân
vừa nhấc
lên ... rồi nhanh chóng đưa tâm sang
ghi nhận
bàn chân kia. Mỗi bước chân là một tiến trình mới lạ mà bạn
chỉ
đơn thuần ghi nhận, không đeo đuổi
giải thích
hay bình luận.
Sau một thời gian huân tập như thế, đôi
khi bạn có thể có được một cảm giác an lạc, nhẹ nhàng bao
trùm toàn
thân trong lúc di chuyển. Cũng có lúc bạn có thể sẽ nhận thấy
không có một
"người" nào đang đi, mà chỉ có
cử
động bước đi nhịp nhàng và một
sự nhận
biết, lặng lẽ theo dõi các bước di chuyển đó.
Các cảm nhận nầy xảy đến đột ngột, tự nhiên, rồi cũng tan
biến
đột ngột, tự nhiên. Bạn không
nên bám
víu, đeo đuổi chúng, mà cũng
không nên
mong cầu, vọng mống chi cả.
Khi tâm phóng đi lang thang, tôi
nhẹ nhàng
kéo nó lại, đưa nó về an trú trên
bước
chân. Đôi khi, tôi cũng áp dụng kỹ
thuật niệm
"Buddho" để giữ tâm.
Khi bàn
chân phải chạm đất, tôi niệm "Bút".
Khi bàn chân trái chạm đất, tôi niệm
"Thô". Bút ... phải; Thô ... trái; Bút ... phải; Thô ...
trái;
Bút ... Thô ... Bút ... Thô ... Bút ... Thô ... Tiếp
tục như
thế cho đến khi tâm tương đối ổn
định, tôi bỏ
niệm Buddho và quay về chú ý ghi nhận cảm giác của mỗi bước
đi.
Thông thường, cứ đi khoảng 20 bước
thì
tôi đứng lại vài giây, ghi
nhận cảm
giác toàn thân trong tư thế đứng, rồi
tiếp
tục bước đi. Tôi thực tập như thế khi đi ba vòng quanh nhà,
hoặc
nhiều hơn nếu có thì giờ. Đi kinh hành
giúp máu huyết lưu thông tốt, hít thở không khí trong lành ngoài
trời,
giúp gia tăng tâm chánh niệm khi thân
thể
chuyển động trong từng bước đi, huân tập cho tâm không bị chi phối
bởi
ngoại cảnh, bởi tiếng động lao xao của đời sống ngoài trời.
Thiền trong
đời sống
Chúng ta vẫn có thể áp dụng nguyên tắc quán niệm hơi thở trong
sinh
hoạt hằng ngày, khi ngồi chờ tại trạm xe buýt hay xe lửa, chờ
đợi ở sân bay, chờ đợi người thân khi
đi mua
sắm, khi là hành khách ngồi trong xe ô tô hay máy bay trong
các
chuyến du hành đây đó. Thay vì
có tâm
trạng háo hức, bồn chồn, sốt ruột, hay tìm sự lãng quên bằng cách
đọc sách báo thời sự, nghe nhạc, hoặc
tìm
cách trò chuyện với người chung quanh, chúng ta vẫn có thể khép
mắt lại,
nhẹ nhàng theo dõi hơi thở của mình, để
tâm
được lắng dịu, nghỉ ngơi.
Tôi làm việc tại một văn phòng
ở
trung tâm thành phố, và nơi đó có vài
ngôi nhà thờ cổ kính của Ky-tô giáo. Thỉnh thoảng, vào giờ nghỉ
trưa, tôi
vào nhà thờ, ngồi yên lặng, khép mắt, và để
tâm theo dõi hơi thở khoảng 10, 15 phút. Ngoài kia là những
khách
bộ hành đi ăn trưa hoặc mua sắm, nhộn
nhịp,
uyên náo. Trong này là cả một bầu không khí an tĩnh, trang
nghiêm;
quả thật là một ốc đảo tươi mát để
tâm được
nghỉ ngơi sau nhiều giờ căng thẳng suy nghĩ trong lúc làm
việc.
Ngoài ra, chúng ta cũng có thể áp dụng tinh thần thiền hành, chú
tâm vào
mỗi bước chân, khi ta đi bộ đến sở làm
hay rảo bước nhịp nhàng, thong thả đến
một
nơi nào đó.
Ngay cả trong những lúc bực bội, buồn giận, hoặc chán nản về
một sự cố,
một vấn đề nào
đó, tôi thường cố gắng kiểm soát tâm,
không
cho có phản ứng tức thời, mà chỉ dừng tâm lại,
đem tâm theo dõi hơi thở, thở
vào, thở
ra, trong vài giây. Tự nhiên, tôi cảm thấy an
định hơn, các cảm xúc nặng nề khi nãy giờ
đây đã biến mất, và tôi có một
cái
nhìn, một phản ứng, một thái độ bình
tĩnh, từ tốn, xây dựng, hòa ái hơn.
*
Dần dần, tôi thấy rằng tất cả
những cố gắng
đơn giản và nhỏ nhoi như thế
thật ra
đã giúp tôi rất nhiều,
để đem tâm an định nhanh hơn trong
các buổi
thiền tập tại nhà và trong các khóa thiền ẩn cư. Tôi cảm
thấy bình
thản hơn, khi phải trực diện đối phó
với
nhiều vấn đề khó khăn trong cuộc sống. So với ngày xưa,
trước khi
tôi bắt đầu tập hành thiền,
đời sống gia đình chúng tôi
ngày nay
tương đối an hòa và hạnh phúc
hơn.
Cuộc sống trở nên đơn giản, giảm
thiểu các
nhu cầu không cần thiết, và vì thế, ít căng
thẳng. Tôi có nhiều thì giờ hơn để
tham gia đóng góp Phật sự và các công tác từ thiện xã hội.
Dĩ nhiên
là con đường đưa đến giải thoát tối
hậu còn
nhiều thử thách và đòi hỏi
nhiều nỗ
lực hơn thế nữa, nhưng ít ra, tôi tin rằng tôi
đã đi
đúng đường, và tôi đang gặt
hát được
những lợi lạc quý báu cho bản thân và cho những người chung
quanh.
Bình Anson trích dịch,
Tây Úc, tháng 4-2005
-ooOoo-